Gia Hữu Tiểu Ngốc | Nhà Có Một Tên Ngốc

Chương 25: Chương 25: Quà Tặng Đặc Biệt




CHƯƠNG 25. QUÀ TẶNG ĐẶC BIỆT

ps: có ai tặng ta quà như anh Huy, ta lao vào ôm ấp liền, lôi ngay ra nhà thờ kết hôn luôn

oo

Hôn cũng hôn, ôm cũng đã ôm, bây giờ còn nghe như thế, đại não Tiểu Ngốc vốn đã như hồ tương nay lại càng loạn hơn nữa.

Thấy cậu một bộ si ngốc, Tề Huy nhếch miệng cười, một bên tựa đầu ghé vào lỗ tai cậu khẽ cắn, một bên đưa tay tiến vào vạt áo vuốt ve thắt lưng cậu. Ngón tay có lớp chai mỏng khẽ vuốt ve trên da thịt mịn màng, dẫn tới cả người cậu run rẩy, da gà nổi một thân.

“Ngứa!” Tiểu Ngốc xoay vẹo thắt lưng, đại não loạn thành một đoàn một lần nữa bắt đầu chuyển động, “Đừng như vậy, đừng gãi! Chúng ta hiện tại ở bên ngoài, sẽ bị người thấy.”

Tề Huy đích tâm tình rất không tồi, việc hắn thích làm nhất chính là khi dễ Tiểu Ngốc, vì vậy càng ác liệt đùa giỡn: “Ý em là, nếu như không ở bên ngoài em khẳng định cho anh sờ soạng?”

“Em không có ý này.” Điều không phải Tiểu Ngốc không nên miên man suy nghĩ, mỗi tiếng nói cử động của Tề Huy lúc này quả thực là tối hấp dẫn, khiến cho cậu tổng nghĩ đối phương có điểm thích chính mình. Cậu rất muốn đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra, lại không biết nên như thế nào mở miệng, nếu như đoán sai, na thế nhưng là chuyện rất mất mặt.

Nhìn sắc mặt cậu lúc đỏ lúc trắng càng không ngừng biến hóa, Tề Huy thực sự không đành lòng tiếp tục trêu đùa, vươn tay vẫy 1 xe taxi, mở cửa xe đem cậu nhét vào.

Bên trong xe mở hệ thống sưởi hơi nóng hầm hập, vốn liền mặt đỏ tim đập Tiểu Ngốc ở hoàn cảnh như vậy bị hun đến mức có điểm suyễn. Để chính mình thoạt nhìn tự nhiên một ít, cậu giả vờ tìm chuyện nói: “Lần này trở về có mang quà về cho em không?”

“Có, đương nhiên là có!” Tề Huy từ trong bao lấy ra một cái chén, sáng trong suốt, có chút đắc ý nói, “Em lần trước tặng anh một cái chén, hiện tại anh cũng tặng em một cái.”

Cái chén không lớn, mặt trên đính đầy thủy tinh, liếc qua thập phần sặc sỡ loá mắt. Tiểu Ngốc cầm cái chén tinh tế quan sát, một viên thủy tinh dưới ánh sáng chiết xạ ra ánh ngọc quang mang, quả thực hoa hết cả mắt, cậu hướng về phía Tề Huy hắc hắc thẳng nhạc: “Thủy tinh này thực sáng, đẹp như kim cương.”

“Cái gì kêu đẹp như kim cương.” Tề Huy bĩu môi, ngữ khí có chút chẳng đáng, “Thấy rõ chứ, đây là kim cương!”

“Kim cương? ! !”

Một tiếng kêu sợ hãi vang lên trong xe, xuất phát từ miệng tài xế đại ca.

Hắn đem đường nhìn dời về phía kính hậu trong xe, bất kỳ nhiên chống lại ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của Tề Huy, na ánh mắt phảng phất đang nói: thủy tinh kim cương quan ngươi cái rắm, ngươi kích động như vậy để làm chi?

Tài xế đại ca ý thức được chính mình thất thố, vội vã cười gượng hai tiếng: “Hai vị tiểu huynh đệ, ta không có ý gì, chỉ là muốn hỏi một chút, nếu tất cả đều là kim cương vậy cái chén thật là trị giá bao nhiêu tiền a?!”

“Nói tiền nhiều tục a!” Tề Huy chưa bao giờ hiểu được điệu thấp, đơn giản kéo giọng khoe khoang, “Không phải là mấy khối đá vụn sao?! Gia —— ” vỗ vỗ ngực, thẳng thắt lưng, “Chính là —— có đầy!”

Nghe hắn như đúng rồi, tài xế đại ca nghĩ hắn mặt thực dầy, vì vậy rất không phúc hậu nở nụ cười: “Tiểu huynh đệ, da trâu thổi vỡ không tốt sửa a, ngươi cho là ba ngươi là trùm châu báu a.”

“Hắc! Thật đúng là đừng nói, ta ba chính là bán châu báu!” Tề Huy ngày hôm nay tâm tình hảo, cho dù bị châm chọc hắn cũng không ngại. Hắn nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Ngốc, đem đứa ngốc từ khi nghe được hai từ ‘kim cương’ liền ngây ngẩn ngoài không gian kéo vè trái đất, “Uy uy uy, phát ngốc cái gì ni? Em nói với hắn, ba anh không riêng bán châu báu, còn bán nhà bán xe, cái gì kiếm được tiền liền bán cái đó.”

“Nga.” Tiểu Ngốc ngẩn người vấn, “Ba anh không riêng bán châu báu, còn bán nhà bán xe? Em hình như không có nghe anh đề cập qua a…”

“Ha ha ha ha…” Tài xế đại ca cười đến rất càn rỡ, dĩ nhiên đem xe lái hình chữ S, “Tiểu huynh đệ, da trâu lúc này thực sự thổi phá ba?”

Tề Huy tức giận đến miệng méo mũi lệch, vung tay một chưởng vỗ trên đầu Tiểu Ngốc: “Em cái tên ngu ngốc!”

Tiểu Ngốc lui cổ: “Đừng đánh, em thực sự không có nghe anh đề cập qua a!”

“Nhanh lên, thu hồi cái dáng đáng thương đó mau.” Nhóc con này luôn luôn ngốc như thế, Tề Huy đều lười khinh bỉ cậu, cũng lười cùng tài xế tiếp tục cải cọ. Cả người dựa vào ghế, đầu theo ô tô rất nhỏ xóc nảy lệch trái ngã phải, hắn hai ngày nay vẫn chưa có giấc ngủ ngon, rốt cục chống không được chu công đột kích, ngã vào Tiểu Ngốc trên người nặng nề ngủ.

Nhìn người đang ngủ, Tiểu Ngốc cảm thấy rất hạnh phúc, nhẹ nhàng tại đối phương trên mặt hôn một cái, sau đó thỏa mãn nở nụ cười.

Thấy như vậy một màn, tài xế đại ca tay run lên một chút, làm bộ ho khan hai tiếng nói: “Ta nói, vị tiểu huynh đệ này, điều không phải ta nghĩ quấy rối ngươi, các ngươi còn chưa nói đi đâu!”

Hôn trộm lại một lần nữa bị gặp được, Tiểu Ngốc mắc cở muốn tìm một động tiến vào, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tùy, tùy tiện tìm một nhà nghỉ.”

“Được rồi!” Tài xế đại ca thận trọng điểm đầu, lộ ra một bộ rất lý giải , thuận tiện còn nói, “Muốn hoàn cảnh lãng mạn điểm đúng không? Thành bắc mới mở một nhà nghỉ, tối thích hợp các ngươi loại này tiểu tình lữ đến ở.”

“Hảo, liền nó đi.” Tiểu Ngốc sợ hắn kế tục lải nhải xuống dưới, mau đáp ứng.

Khi ô tô chạy đến nhà nghỉ Tề Huy còn đang trong giấc mộng, Tiểu Ngốc đánh thức hắn, nhu nhu cánh tay có chút tê dại, còn rất săn sóc nhấc bao hành lý, đáng tiếc lực bất tòng tâm, thử vài lần đều nhấc không được.

“Để anh, em cầm cái chén là được.” Tề Huy không hổ sinh một bộ to con, dễ dàng đem hành lý nhấc lên, sau đó trả tiền xuống xe.

Vào nhà nghỉ thuê phòng sau, hai người đứng thang máy lên lầu, Tiểu Ngốc nhiều lần quan sát cái chén trong tay, đột nhiên hỏi: “Đây thực sự là kim cương?”

“Đương nhiên là thật đích!” Tề Huy trừng mắt, “Lẽ nào em không tin anh nói? !”

“Đều không phải!” Tiểu Ngốc cực lực phủ nhận, giây tiếp theo nhưng ngơ ngác hỏi, “Nếu như đây thực sự là kim cương, thật là giá trị không ít tiền ba?”

“Anh sớm nói qua nói tiền rất tục khí có được hay không! !” Tề Huy dắt tiếng nói rít gào, “Đây là tâm ý! Emhiểu không? ! Không hiểu liền đem cái chén trả lại cho anh!”

“Biết biết! Đừng rống a!” Tiểu Ngốc thoải mái vỗ vỗ bờ vai của hắn, giơ lên cái chén cười ngây ngô, “Lễ vật này thực sự hảo quý trọng nga! Hơn nữa cũng rất đẹp!”

“Em cuối cùng cũng nói câu ra dáng chút.” Tề Huy liếc mắt nhìn cậu, sau đó đắc ý cười, “Tất cả kim cương đều là anh tự tay khảm vào, kỹ thuật không sai ba? Khảm rất chỉnh tề ba?”

“Đây là anh khảm? ! Thực sự rất chỉnh tề, anh thật là lợi hại!” Tiểu Ngốc rất thích cái chén, cũng không phải bởi vì nó sang quý, mà là bởi vì nó đại biểu cho một mảnh tâm ý. Cậu nghĩ Tề Huy không hổ là nửa người Pháp, trên người có cái loại tế bào lãng mạn của nước Pháp, tuy rằng trong miệng tổng nói không nên cái lời gì dễ nghe, nhưng thường thường mang đến cho ngươi một mảnh kinh hỉ.

Kỳ thực Tiểu Ngốc đã đoán sai. Tề Huy tuy rằng là nửa người Pháp, nhưng hắn từ nhỏ tại Trung Quốc lớn lên, bên người tất cả đều là đại lão gia, tự nhiên không am hiểu phong hoa tuyết nguyệt gì đó, hơn nữa tính cách hắn tùy tiện, cho nên ‘Lãng mạn’ hai chữ này đúng là cùng hắn một nửa điểm quan hệ cũng không có.

Từ lúc hắn tới Pháp liền một mực cùng mẹ hắn tiếp thu tâm lý trị liệu. Kinh lịch nhiều chuyện như vậy, hơn nữa bệnh nặng một hồi, Tề ma ma bỗng nhiên nhìn ra rất nhiều sự tình, cũng tích cực chủ động phối hợp trị liệu. Quan hệ mẹ con xơ cứng hồi lâu bắt đầu chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, mẹ con hai người rốt cục có thể mở rộng cửa lòng ở chung. Hắn đem chuyện hắn cùng Tiểu Ngốc nói cho mẹ hắn, Tề ma ma rất thản nhiên tiếp nhận. Làm một người Pháp, Tề ma ma trong khung lộ ra khí tức chủ nghĩa lãng mạn, cho nên bà kêu Tề Huy về nước cấp Tiểu Ngốc một kinh hỉ, kết quả nhưng phác một khoảng không. Lúc đó Tề Huy còn ở trong lòng oán giận: lãng cái mạn, kinh cái hỉ ấy, trước đó gọi điện thoại về nhiều bớt việc a! Song oán giận về oán giận, để có thể sớm ngày nhìn thấy Tiểu Ngốc, hắn chính mình không ngại cực khổ chạy qua. Về phần cái chén dính đầy kim cương này cũng là Tề ma ma ra chủ ý, Tề Huy cái kia đại quê mùa khẳng định nghĩ không ra như vậy thật là tốt điểm quan trọng. Trên TV bình thường có câu quảng cáo, “Kim cương hằng vĩnh cửu, một viên vĩnh truyền lưu”. Kim cương trong suốt trong sáng không chứa một tia tạp chất, nó là tiêu chí cho ái tình thuần khiết, đại biểu cho vĩnh hằng truy cầu cùng trung trinh đối ái tình, tặng kim cương kỳ thực cũng là đưa cho vợ lời chúc phúc đẹp nhất tối chân thành tha thiết nhất. Để biểu thị thành ý, Tề ma ma kêu Tề Huy đem một viên kim cương chỉnh tề khảm trên chén, kết quả đại thiếu gia bản thủ bản cước kia hao hết toàn lực chính đem kim cương khảm xiêu xiêu vẹo vẹo, Tề ma ma thực sự nhìn trướng mắt, không thể làm gì khác hơn là tự mình động thủ giải quyết. Khi Tề Huy tặng chén cho Tiểu Ngốc vốn định nói thật ra, nhưng ngại mặt mũi, chính là nuốt trở vào. Nói tóm lại, mặc kệ kim cương là ai khảm, chỉ cần Tiểu Ngốc thích liền đạt thành mục đích.

Ngay khi Tiểu Ngốc đang nghĩ lan man, Tề Huy đã ôm lấy cậu đi vào trong phòng. Nhìn một chút trang trí trong phòng, Tề Huy huýt sao 1 tiếng: “Gian phòng này không tồi, đĩnh sáng ý.”

Nghe vậy Tiểu Ngốc đánh giá gian phòng, nhịn không được sợ hãi than! Liếc mắt nhìn lại tất cả đều là “Hồng sắc ái tâm”. Giường hình tim, sô pha hình tim, tủ quần áo hình tim, sàn nhà, tường cùng rèm cửa sổ cũng là đồ án hình tim. Trụ ở bên trong tựa như bị ái tâm vây quanh, làm cho đáy lòng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào.

Tiểu Ngốc nghĩ gian phòng này quá đẹp, đẹp đến chẳng biết dùng từ nào để hình dung. Cậu hô to một tiếng, quăng giày, quang chân nhào tới trên giường, nằm ở mặt trên lăn qua lăn lại. Tề Huy bị cậu hài lòng lây nhiễm, cũng bò lên trên giường, sau đó ôm cậu cùng lăn. Trong phòng tràn ngập tiếng cười vui, bọn họ vui đùa ầm ĩ hảo một trận mới dừng lại.

“Được rồi, được rồi, không nên náo loạn.” Tề Huy thật vất vả dẹp loạn tình tự chính mình, đột nhiên xoay người đem Tiểu Ngốc đặt ở dưới thân, nhẹ giọng gọi cậu một tiếng, “Tiểu Hạ…”

“Ân?” Khí tức cực nóng phả vào tai Tiểu Ngốc, ngứa ngứa, liền tâm đều ngứa theo, đây là một loại cảm giác rất mỹ diệu. Cậu từ trong mắt đối phương thấy được nồng đậm tình ý, tim không hiểu gia tốc, cậu nỗ lực mở to hai mắt nhìn chằm chằm đôi lam mâu kia, nồng đậm lông mi vì khẩn trương mà rung động, tựa như tại chờ mong cái gì.

“Anh rất nhớ em.” Một nụ hôn sâu nương theo lời nói ôn nhu rơi xuống trên môi cậu….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.