Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 116: Chương 116: Bạo lực, thật không đáng yêu!




Bên trong bệnh viện.

Tử Lam ăn no rồi nằm ngủ một giấc, tỉnh ngủ liền ăn, khó được có thời gi¬an nghỉ ngơi như vậy, cô cũng không keo kiệt sử dụng, nghỉ ngơi thật tốt.

Tử Lam rất chú trọng phẩm chất cuộc sống con người, thời điểm bận rộn, cô sẽ toàn thân toàn ý làm việc, nhưng là lúc nên nghỉ ngơi, cô cũng sẽ nghỉ ngơi thật tốt.

Dù sao, mạng cũng chỉ có một, về sau tốt đẹp chính là ngày còn có rất nhiều, Tử Lam rất trân ái cái mạng nhỏ của mình.

Ngồi ở trên giường bệnh, nhàn rỗi vô sự, tùy tiện lật tạp chí xem tin tức, trước kia làm sao có thời giờ chú ý những thứ này.

Nhưng vừa nhìn, không ngờ lại thấy trong nhà Trọng Chính bị phá hủy, Trọng Chính bị bắt, hai điều này làm cho Tử Lam rất kinh ngạc.

Nàng chỉ là ngủ một giấc, Trọng Gia tại sao lại đã xảy ra chuyện? Sâu xa bên trong giống như có người ở cố ý đối phó Trọng Gia.

Tử Lam đang xem, cửa phòng bệnh bị gõ. Tử Lam để tờ báo trong tay xuống, nhẹ giọng mở miệng,

“Vào đi!”

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Tử Lam thấy người vừa tiến vào thì Tử Lam sững sờ chỉ chốc lát.

Lục Tử Thịnh cầm một bó hoa tươi, đi vào, người mặc tây trang màu đen chính hắn, anh tuấn vô cùng, cùng màu trắng Hoa Bách Hợp tạo sự chênh lệch rõ ràng.

“Học trưởng, sao anh lại tới đây?” Tử Lam hỏi.

Tin tức cô gặp chuyện không may, hẳn không có truyền đi a, không ngờ Lục Tử Thịnh sẽ biết.

Lục Tử Thịnh cười đi tới,

“Em đã xảy ra chuyện, thế nào cũng không có cho anh biết một tiếng?”

Tử Lam cười, sau đó ngồi dậy, Lục Tử Thịnh thấy vậy, liền đi lên, ngăn cô,

“Chớ lộn xộn, cẩn thận vết thương!”

Giọng nói tràn đầy lo lắng. Tử Lam chỉ cười,

“Em không sao, chỉ là một chút vết thương nhỏ!”

Lục Tử Thịnh nhìn Tử Lam, cho dù bị thương, cô xem ra cũng là ánh nắng tươi sáng, tràn đầy kiên cường, điều này của Lâm Tử Lam mới thật sự rất quyến rũ.

Lục Tử Thịnh nhìn Tử Lam, bị nụ cười của cô đánh bại, hắn đem hoa tươi đưa cho Tử Lam.

“Tặng cho em!”

Tử Lam nhận lấy hoa tươi,

“Cám ơn học trưởng!”

Lúc này, Lục Tử Thịnh đem một cái tay khác trái cây đưa tới,

“Còn có cái này!”

Tử Lam thấy tới giỏ trái cây, tràn đầy vui mừng, mắt cũng thay đổi ánh sáng,

“Trái Thanh Long? !”

“Mới vừa mua, rất tươi, biết em bệnh viện nhàm chán, đặc biệt mua được cho em, đã cắt gọn rồi, trực tiếp có thể ăn!”

Lục Tử Thịnh ôn hòa mà nói, sau đó kéo một cái ghế ngồi, ngồi ở giường bên cạnh.

Tử Lam cười nhận lấy, đặt ở trước mặt của mình,

“Không ngờ học trưởng còn nhớ rõ em thích ăn cái này!”

Nói qua cô cầm một miếng đặt ở trong miệng ăn.

Tử Lam cùng các cô nương khác khẩu vị không giống nhau, người ta thích ăn dâu tây, khả ái không được, nhưng cô cố tình thích ăn Trái Thanh Long! phương pháp thưởng thức Rất không lãng mạn, nhưng lại có Lâm Tử Lam mùi vị đặc biệt.

Ăn một miếng, Tử Lam cảm thấy vô cùng thỏa mãn, Trái Thanh Long, là cô thích nhất a!

“Ăn ngon thật, cám ơn học trưởng!”

Tử Lam cười nói, mặt thỏa mãn!

Lục Tử Thịnh nhìn cái bộ dáng này của cô lại có mấy phần đáng yêu, không khỏi cười cười.

Sửng sốt một chút, Lục Tử Thịnh nhìn Tử Lam,

“đang bình thường tại sao lại bị thương? Tra được là ai làm chưa?” Lục Tử Thịnh hỏi.

Tử Lam ngẩn người một chút, sau đó bình tĩnh tự nhiên ăn một miếng Trái Thanh Long, cười nói,

“Xui xẻo chứ, gặp phải mấy cướp, thật may là chỉ là cướp tiền!”

Lục Tử Thịnh nhíu mày, lập tức lo lắng hỏi,

“Em không chuyện gì chứ? Báo cảnh sát sao?”

Tử Lam cười,

“Em đây không phải đã không sao chứ? Đã báo cảnh sát!”

Tử Lam nói, theo bản năng giấu tin tức mình bị người giết.

Chuyện này, cô không biết là người nào làm, cho nên cũng không có cần phải nói ra ngoài, nói ra sẽ chỉ càng làm nhiều người lo lắng.

Lục Tử Thịnh do dự một chút, mở miệng, gật đầu,

“Ân, vậy thì tốt, bây giờ mọi người quá càn rỡ, về sau em ra vào vẫn là cẩn thận một chút!”

Tử Lam gật đầu,

“Em biết rồi!”

Vì vậy hai người ở trong phòng hàn huyên một lát, rất vui vẻ.

Lục Tử Thịnh nhìn Tử Lam, nhìn cô một cái nhăn mày cười, cũng đều tự nhiên, lý trí, Lâm Tử Lam như vậy, khiến Lục Tử Thịnh mê muội. Lục tử thịnh nhìn Tử Lam,

“Nếu như về sau em có chuyện gì, tùy thời có thể gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em!” Lục Tử Thịnh nói.

Tử Lam nhìn hắn,

“Đây chẳng phải là rất phiền toái sao! ?”

“Làm sao biết chứ, chỉ cần là em tìm anh, lúc nào anh cũng xuất hiện!”

“Vậy cám ơn Học Trưởng. . . . . .”

Tử Lam cười nói.

Lục Tử Thịnh nhìn cô, mím môi mỏng, sững sờ một chút, mở miệng,

“Tử Lam, em không cần nói cám ơn với anh, có thể vì em làm những thứ này, anh cảm thấy rất vui vẻ. . . . . .”

Tử Lam vẫn như cũ giơ lên cười, nhìn Lục Tử Thịnh, nụ cười vẫn như cũ sáng rỡ.

Lục Tử Thịnh nói rất rõ ràng rồi, nếu như cô còn không hiểu chính là kẻ ngu rồi. Tử Lam gật đầu, cười nói,

“Có thể làm học muội của học trưởng, em cũng vậy rất vui vẻ!”

Lục Tử Thịnh sửng sốt một chút, nhìn nét mặt Tử Lam, cũng nhìn không cô nghĩ ra sao.

Hắn mím môi, suy nghĩ một chút, cuối cùng muốn mở miệng,

“Tử Lam, thật ra thì. . . . . .”

Ngay vào lúc này, cửa bị đẩy ra, một cái bóng dáng nho nhỏ đi vào.

“Mẹ. . . . . .”

Lời nói Lục Tử Thịnh bị cắt đứt, nghe thế một tiếng mẹ, theo bản năng nghiêng đầu sang hướng phía cửa nhìn.

Tử Lam thấy bảo bối, mặt vui vẻ cười,

“Bảo bối, con đã đến rồi? !”

“Đúng, thứ mẹ muốn, con đều đem tới hết cho mẹ!”

Hi Hi cầm một cái túi đi tới, đi tới mép giường nhìn thấy Lục Tử Thịnh,

“Mẹ, mẹ có khách hả?”

Mà Lục Tử Thịnh nhìn Hi Hi, hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Đây là tình huống gì?

Tử Lam nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Tử Thịnh, hoàn toàn không để ý, đây là nằm trong dự liệu của cô.

“Cái này là học trưởng mẹ, kêu thúc thúc!Tử Lam nói.

Hi Hi nhìn Lục Tử Thịnh, đôi tròng mắt kia mang theo ánh sáng bén nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn treo ưu nhã khả ái cười,

“Thúc thúc!”

Lục Tử Thịnh thoảng thất thần, nụ cười có mấy phần mất tự nhiên, vậy mà nhìn Tử Lam,

“Cái này là con. . . . . . ?”

“Con em!” Tử Lam cười nói.

“Em khi nào thì nhận nuôi đứa bé lớn như vậy!”

Hơn nữa giống như người kia, Lục Tử thịnh có chút ngoài ý muốn.

Tử Lam cười, không có chút nào để ý,

“Không phải nhận nuôi , là con trai ruột của em”

Đối với việc bảo bối tồn tại, trừ đã từng nghĩ lừa gạt được Mặc Thiếu Thiên bên ngoài, cô cũng không để ý cùng người khác nói hi Hi là con trai bảo bối của cô. Bởi vì Hi Hi là bảo bối của cô. Bảo bối chân thật nhất, cuộc sống bởi vì có hắn mới trở nên vui vẻ cùng đầy đủ.

Nghe được lời nói Tử Lam, Lục Tử Thịnh hình như có chút khó có thể tin.

Vẫn cho là Tử Lam trong cảm nhận của hắn đều là hoàn mỹ, bỗng nhiên xuất hiện một đứa con trai, để cho hắn có chút khó có thể tiếp nhận.

“Hắn mấy tuổi?” Lục Tử Thịnh cứng ngắc hỏi.

“Bảy tuổi!”

Bảy tuổi? Lục Tử Thịnh cau mày, trong đầu từ từ nhớ lại, cô là bảy năm trước mới ra khỏi nước , hơn nữa khi đó, bọn họ cùng nhau. . . . . .

Cho nên khi đó, cô cũng đã mang thai sao? Lục Tử Thịnh vẫn cho là mình là gần Tử Lam nhất, nhưng chợt phát hiện, thực tế hoàn toàn đem ý tưởng hắn cho đã phá vỡ.

Khó có thể hồi tưởng lại đứa bé rốt cuộc là của ai , Lục ử Thịnh chỉ cảm thấy tim một hồi khó chịu.

Hi hi nhìn Lục ử Thịnh, mặt cười ưu nhã, nhìn Trái Thanh Long trước mặt Tử Lam,

“Oa, Trái Thanh Long, mẹ, mẹ thật tham lam, cũng không biết gọi bảo bối cùng nhau ăn!”

“Là thúc thúc mua, còn có rất nhiều, từ từ ăn!” . . . . . .

Hi Hi ngẩng đầu nhìn Lục Tử Thịnh, lộ ra mặt khả ái cười,

“Cám ơn thúc thúc!”

Lục Tử Thịnh nhìn Hi Hi gương mặt đó, đầu óc trống rỗng, chỉ là kéo ra nhàn nhạt cười.

Hi Hi cầm một miếng đặt ở trong miệng ăn,

“Ân, ăn ngon thật!” Mặt thỏa mãn.

“Ăn ít một chút, đừng nghĩ mẹ ăn xong rồi!” Tử Lam nói. zv0y.

Thái độ Tử Lam đối với Hi Hi, chưa bao giờ giống như là đối đãi một đứa bé, bộ dạng giống như là đối đãi một người bạn.

Hi Hi liếc cô một cái, giống như đang nói…, mẹ ta khi dễ ngươi!

Tử Lam là lấy một cười, tùy ngươi khi dễ.

Nhìn bọn họ cười cười nói nói, Lục Tử Thịnh chỉ cảm giác đầu trống rỗng, không thể nào tiếp thu được.

Lúc này, Hi Hi lấy đồ mình mang tới ra,

“Mẹ, bảo bối thua thiệt còn nhớ thương mẹ, mang tới đồ ăn ngon cho mẹ!”

Nói qua Hi Hi liền lấy ra ngoài, sau đó nhìn Lục Tử Thịnh, mặt đáng yêu cười ưu nhã,

“Vị này thúc thúc, chú ăn không, bảo bối chuẩn bị có nhiều a!”

Lục Tử Thịnh nhìn Hi Hi gương mặt đó, chỉ cảm thấy hoảng hốt, sắc mặt hắn có mấy phần lúng túng, lắc đầu một cái,

“Không cần, chú bỗng nhiên nhớ tới còn có chút việc muốn làm, chú đi trước!”

Nói qua liền đứng dậy, nhìn Tử Lam,

“Anh đi mấy ngày trở lại thăm em!”

Tử Lam gật đầu một cái,

“Được, đi đường cẩn thận!”

“Ân!”

Lục Tử Thịnh gật đầu, sau đó xoay người, vội vã rời đi.

Cửa phòng vừa đóng lên, Hi Hi xác định Tử Lam, bộ mặt chắc chắn,

“Mẹ, vẻ mặt của hắn nói cho chúng ta biết hắn rất kinh ngạc, bị thương rất nặng, mẹ, hắn là không phải thích mẹ a?”

Tử Lạm ở trên giường, mặt không đổi sắc,

“Ông cụ non , chớ nói lung tung!”

“con không có nói lung tung, vẻ mặt của hắn đã rất nói rõ được rồi, hơn nữa, con không tin mẹ không phải không biết!” Hi Hi nói.

Tử Lam gật đầu một cái,

“Xác thực có một chút ý tứ!”

“Cho nên, mẹ cự tuyệt?” Hi Hi hỏi.

Tử Lam gật đầu một cái, trong lời nói ý tứ của cô, Lục Tử Thịnh đã nghe hiểu đi!

“Mẹ tâm thật độc ác, lại làm thương tổn một vị thanh niên!”

Hi Hi lắc đầu chậc chậc mà nói đến.

“Nếu như mà mẹ không thích hắn, mà cho hắn hi vọng, đây mới thực sự là độc ác!” Tử Lam nói.

Hi Hi lại một dạng nghiêm chỉnh gật đầu một cái,

“Vậy cũng được!”

Sau đó cười,

“Chỉ là, con thích!”

Nụ cười kia, xác thực có đủ phúc hắc . Hắn còn là thích cha cùng mẹ ở chung một chỗ.

Hắn thứ nhất lựa chọn, còn là cha! Tử lấy y nặng. Chỉ là, Hi Hi nghe nhớ tới cái gì, nhìn Tử Lam, nở nụ cười,

“Này mẹ, mẹ thích người nào? Cha?”

“Nói bậy, ánh mắt mẹ có tật xấu mới thích hắn!”

“Rõ ràng đúng là, còn không thừa nhận!”

“Tiểu tử thúi, lại nói cẩn thận mẹ đánh con!”

“mẹ Bạo lực, thật không đáng yêu!”

“Đối với con, không cần đáng yêu!” . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.