Gia Chính Là Loại Chim Như Vậy

Chương 60: Chương 60: Xương Phượng Hoàng Phật Hỏa (1)




Edit + Beta: Jojo Nguyen

Y vỗ một chút, phát hiện không đúng lắm, đưa tay ra sau gáy Ân Thành Lan vuốt một cái, vuốt thấy đám vảy trơn trượt, trong lòng Linh Giang tức khắc kinh hãi, thân thể run lên bần bật, theo bản năng vươn mình đứng lên, lại bị cái gì đó cưỡng ép đè xuống.

Linh Giang nghe thấy giọng nói quen thuộc của Ân Thành Lan vang lên bên tai: “Tỉnh rồi?” Cả người lập tức bùng nổ.

Kinh sợ mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Ân Thành Lan, có loại tàn khốc như muốn ăn thịt người.

Y không nghĩ ngợi gì nhiều, duỗi tay phát chưởng bổ tới trên người Ân Thành Lan, nhấc đến giữa không trung thì bị cản lại, Ân Thành Lan chặn bàn tay y xuống, một cái tay khác giữ sau gáy Linh Giang, đem y áp vào trong lồng ngực, dịu dàng nói: “Là ta, Thập Cửu.”

Linh Giang lạnh lùng trừng hắn: “Ngươi không lừa được ta đâu.” Lại muốn động thủ, liền nghe thấy Liên Ấn Ca ở phía sau sách một tiếng, nói: “Gia, khỏi lo lắng, ta đã nói y chịu được mà, chịu đòn cực bền.”

Ân Thành Lan cau mày, liếc mắt tùng xẻo hắn một cái, ngồi dựa vào vách băng, cẩn thận từng tí một ôm Linh Giang vào trong ngực.

Linh Giang quay đầu lại, thấy Liên Ấn Ca, Ân Thanh Y, Thác Nhã, cùng với năm sáu võ sĩ Tuyết Mạc ở phía sau đều đang nhìn y.

“Không phải là mơ?” Giọng Linh Giang khàn khàn, bởi vì trán chảy máu quá nhiều, sắc mặt rất xanh xao.

Ân Thành Lan lôi kéo tay y ấn lên trên ngực mình, nhịp tim mạnh mẽ phập phồng dưới bàn tay Linh Giang, hắn nhìn chằm chằm vào Linh Giang, trong ánh mắt cất giấu sóng to gió lớn thực đau lòng, nhớ tới lúc ấy khi nhìn thấy người này máu me đầy mặt hôn mê bất tỉnh, hắn cơ hồ không áp chế được kịch độc sôi trào trong máu thịt, yết hầu tanh ngòm, hô hấp trong nháy mắt liền ngưng lại.

Hóa ra hắn cũng thích y đến như vậy, Ân Thành Lan chua xót nghĩ, miễn cưỡng câu khóe môi, nói: “Thực xin lỗi, chim nhỏ.”

Linh Giang ngơ ngẩn nhìn đôi mắt hắn, một hồi lâu mới phản ứng lại, thoát lực dựa vào ngực hắn, nói: “Không phải mơ thì tốt rồi, các ngươi... Làm sao cũng tới.”

Trong tay Liên Ấn Ca cầm mấy miếng vải vụn đã đông cứng thành băng, ngồi xổm bên người y, vội vàng nói: “Không tới sao được, gia vừa trông thấy ngươi biến mất, sợ tới mức suýt nữa độc phát ngay đương trường, ai khuyên cũng không được, nhất định phải nhảy vào trong ao. Huống hồ may là chúng ta tới, bằng không ngươi hẳn sẽ xảy ra chuyện, nếu như ngươi xảy ra chuyện rồi, gia sẽ muốn tuẫn tình...”

Ân Thành Lan trừng mắt liếc hắn một cái, Liên Ấn Ca lập tức dùng tay che miệng lại, lui về phía sau hai bước, chưa từ bỏ ý định tiếp tục lẩm bẩm: “Cho nên chúng ta đều nhảy vào trong ao rồi bị mang tới nơi này, còn may ngươi thật sự lanh lợi, biết để lại ký hiệu cho chúng ta.”

Trên trán Linh Giang quấn băng gạc, đầu rõ ràng lớn thêm một vòng, yếu yếu ớt ớt nằm nhoài trong lồng ngực Ân Thành Lan, mượn cơ hội này dùng sức chọc nam nhân đau lòng, nói: “Lúc các ngươi tới có gặp phải con rắn kia không?”

Ân Thành Lan chưa từng thấy tiểu hoàng điểu nũng nịu như thế, quả thực cũng rất đau lòng, ngay cả giọng nói cũng không tự chủ được ôn nhu lên: “Con rắn nào?”

Linh Giang bèn đem chuyện mình gặp phải sau khi tới đây nói một lần, nói xong đưa mắt đi tìm bộ thi thể kia, nhưng lại không tìm thấy.

Thời điểm nghe thấy có thi thể thối rữa của võ sĩ Tuyết Mạc, Ân Thanh Y tái mặt lung lay muốn ngã, được Thác Nhã kịp thời đỡ lấy.

Liên Ấn Ca hả một tiếng, nhìn Linh Giang, nói: “Cũng không lớn như thế, con rắn chỉ có lúc bị tập kích mới phun đồ trong bụng ra, để tiện cho thoát thân. Mà ấn theo lời ngươi nói, đại xà vô hình ấy hẳn là đã chịu công kích mới đúng, còn có, nếu như luồng gió âm đó là tiếng hít thở của đại xà, sau khi nó tập kích ngươi rồi, hẳn là sẽ ăn ngươi, nhưng khi chúng ta tìm tới nơi này, chỉ có ngươi với vệt máu loang lổ trên đất, không có gió âm, cũng không có thi thể ngươi nói.”

Linh Giang cũng chẳng hiểu vì sao, muốn lắc đầu, đầu lại tê rần, được Ân Thành Lan kịp thời đỡ.

Ân Thành Lan nói: “Mặc kệ vì cái gì, chúng ta có thể xác định bây giờ trong gian phòng này không có xà.” Hắn nhờ Thác Nhã hỗ trợ phiên dịch, an bài vài võ sĩ Tuyết Mạc đi cùng bảo vệ cửa: “Trước tiên nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó lại nghĩ đối sách đi.”

Tất cả bèn cùng nhau ngồi xuống.

Ân Thành Lan để Linh Giang dựa vào ngực hắn nghỉ ngơi, toàn bộ trong mắt đều là nhãi con chim nhỏ bị thương, nửa điểm đều không phân cho người khác, Thác Nhã ngồi bên cạnh Ân Thanh Y ở phía đối diện trong gian phòng nhìn thấy, tiếc nuối câu môi, nàng muốn cùng Ân Thanh Y trò chuyện, nhưng thấy dáng vẻ lo lắng sốt ruột của Ân Thanh Y, đành phải nhấp môi, nhìn sang bên cạnh chuyển dời lực chú ý.

Vừa nhìn, a một tiếng, đứng lên đi tới phía trước vách tường băng bị Linh Giang phất rơi lớp băng tinh, nhìn bích họa phía trên, kinh ngạc nói: “Ô Lặc Mộc.”

Linh Giang nghe thấy, vươn đầu ngồi dậy, thấp giọng nói: “Ngươi biết hình vẽ phía trên?”

Thác Nhã chưa từng nói chuyện với Linh Giang, đột nhiên bị y hỏi bất ngờ, da mặt tiểu cô nương đỏ lên, Ân Thành Lan là anh tuấn, nhưng vị thiếu niên này lại là tuấn mỹ cực hạn, mặc kệ y với Ân Thành Lan là quan hệ gì, chỉ cần là khác phái, đối với đám tiểu cô nương tuổi này mà nói đều có rung động khôn kể.

Nàng đỏ mặt rời đi tầm mắt, chỉ vào người nhỏ trên bích họa bằng băng, dùng tiếng Hán nhẹ giọng nói: “Đây là Ô Lặc Mộc.” Nói xong đưa mắt nhìn mấy vị võ sĩ Tuyết Mạc, võ sĩ Tuyết Mạc nghe không hiểu tiếng Hán, chỉ có thể nghe hiểu ba chữ này, nghe vậy cũng tiến lại gần, thần sắc kinh ngạc gật gật đầu.

Linh Giang hỏi: “Người có vóc dáng cao kia là ai?”

Thác Nhã nói: “Ô Lặc Hồ.”

“Là huynh đệ?” Linh Giang hỏi, nghĩ một chút nói: “Ngươi có thể nhìn ra những bích họa đó vẽ gì không?”

Thác Nhã gật đầu, dùng tay áo lau sạch lớp băng tinh trên bích họa, Liên Ấn Ca đi lên hỗ trợ, hướng tiểu cô nương chớp chớp mắt, nho nhã lễ độ giỡn lưu manh.

Trên vách tường băng đều là vẽ hai huynh đệ Ô Lặc Mộc cùng Ô Lặc Hồ, xem được một nửa, Thác Nhã liền không xem nữa, đây là câu chuyện cổ nàng đã từng được nghe từ khi còn nhỏ, nghe nhiều nên thuộc, gần như có thể đọc làu làu.

“Đây là câu truyện cổ mà mỗi người trên hoang mạc đều đã từng nghe qua, truyền thuyết kể rằng mấy vạn năm trước hoang mạc vẫn còn là một khối hỗn độn...”

Đất trời sinh ra một đôi huynh đệ, ca ca tên là Ô Lặc Hồ, thân hình cực cao, đệ đệ Ô Lặc Mộc lại rất thấp, bọn họ sinh sống trong một cái động không có ngày đêm, giống như một cái túi đen, ca ca quá cao, ngay cả đứng dậy cũng không được, chỉ có thể ngồi xổm sinh hoạt. Có một ngày ca ca không chịu nổi cuộc sống ấy nữa, bèn thương lượng với đệ đệ đánh phá hắc động, tạc ra thiên địa.

Đệ đệ thấy ca ca mỗi ngày phải ngồi xổm thực sự rất vất vả, bèn đáp ứng ngay, đồng thời cùng ca ca nhổ răng nanh của mình ra hóa thành hai cây rìu khổng lồ.

Ca ca cao, bèn phá trời, đệ đệ thấp, bèn phá đất, khối khí hỗn độn bị hai cây rìu lớn xé rách ra, khí nhẹ và thanh thoát chậm rãi bay lên hóa thành trời cao, nặng mà trầm đục hạ xuống biến thành đất.

Sợ trời và đất sẽ lại dính liền với nhau như lúc đầu, ca ca liền đầu đội bầu trời, chân đạp mặt đất, chống giữ thiên địa, thời gian dài sau, mắt phải của ca ca hóa thành mặt trời, mắt trái hóa thành mặt trăng, chân tay hóa thành cây rừng, máu chảy thành sông lớn, giữa đất trời xuất hiện sinh linh, mà ca ca lại biến mất hoàn toàn.

Vì để tưởng nhớ ca ca khai thiên tích địa, thế gian liền tôn sùng ca ca là thiên thần(*), hằng ngày cung phụng, hương khói không dứt.

((*)Thiên thần: thiên thần ở đây là vị thần của trời, tương ứng địa thần là vị thần của đất)

Nhưng mà dần dà, sao trăng biến hóa, đời đời con cháu sau này, thế gian lại hoàn toàn quên lãng đi đệ đệ.

Đệ đệ bất mãn công lao bị đoạt, thống hận lên ca ca, phong cho mình làm địa thần, chui vào trong đất, hắn kiến tạo địa cung dưới mặt đất, sau đó phong mắt, mũi, tai, tay, gân, da, máu, xương của mình làm thần tướng, hy vọng có một ngày có thể trở lại nhân gian để cùng ca ca vị thần nhật nguyệt núi sông quyết tử một trận chiến.

“Đây là truyền thuyết về Ô Lặc Mộc và Ô Lặc Hồ.” Thác Nhã nói, sau đó nhìn quanh tòa địa cung: “Trên bích họa biểu thị, nơi này chính là địa cung của đệ đệ Ô Lặc Mộc.” Nàng trợn tròn đôi mắt, khe khẽ thở dài, không thể tưởng tượng nói: “Truyền thuyết cư nhiên là thật.”

Mọi người trong phòng băng còn đắm chìm trong truyền thuyết thượng cổ thần bí, trong thời gian ngắn không ai nói gì, Liên Ấn Ca xoa cằm, ngồi xổm trước mặt Ân Thành Lan, chống cằm, nói: “Gia, ngươi có cảm thấy cái truyền thuyết này ngoại trừ đệ đệ ra thì rất giống với một câu truyện thần thoại của Trung Nguyên không.”

Ân Thành Lan gật đầu, thấy Linh Giang lẳng lặng rũ mắt, không có biểu tình gì, bèn chạm lên mặt y: “Đang nghĩ gì?”

Linh Giang hoàn hồn: “Không có gì.” Nghiêng đầu hỏi: “Giống truyền thuyết gì của Trung Nguyên?”

Liên Ấn Ca nói: “Bàn Cổ khai thiên tích địa.”

Thác Nhã a một tiếng, nói: “Ô Lặc Hồ ở Trung Nguyên được gọi là thiên thần Bàn Cổ, mà Ô Lặc Mộc chính là địa thần Bàn Khải.”

Liên Ấn Ca cong môi nói: “Ta từ nhỏ đến giờ vẫn là lần đầu tiên nghe thấy tên vị thần Bàn Khải này.” Hắn quay đầu nhìn Ân Thành Lan, muốn tìm đồng minh, chỉ thấy Linh Giang bỗng nhiên đứng lên, đỡ lấy vách tường, thấp giọng nói: “Tám vị thần tướng của địa thần...”

Con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Ân Thành Lan, ngơ ngác nói: “... Liệu có phải là tám loại thiên tài dị bảo kia không?”

Ân Thành Lan ngồi khoanh chân dưới đất, chậm rãi gật đầu: “Có khả năng.”

Linh Giang nói: “Nước Hàn Hương là máu, thứ cuối cùng là gì?”

Ân Thành Lan nói: “Xương Phượng Hoàng Phật Hỏa.”

Linh Giang sửng sốt: “Chim? Ta chưa từng nghe tới loài chim này.”

Liên Ấn Ca ở phía sau đứng lên giãn gân cốt, không nhịn được cười nhạo: “Ngươi chẳng phải còn chưa biết mình là thứ gì sao.”

Ân Thành Lan cười khổ nói: “Ta cũng chưa từng nghe, Nghiêm Sở nói thế gian căn bản chưa có ai từng nghe về tám vị thuốc này.” Hắn nghiêng người nắm chặt lấy ngón tay Linh Giang, con ngươi lóe dị sắc, một lời hai nghĩa nói: “Cả đời chơi chim, cuối cùng chim cũng vận lên người, ngươi nói đây có phải báo ứng của ta không.”

Thực sự là chuyện trùng hợp nhất thế gian, thuốc giải là chim, tình nhân cũng là chim.

Liên Đại tổng quản hướng Linh Giang nháy nháy mắt: “Sao có thể chứ, rõ ràng là phúc báo.”

Linh Giang câu môi, nghi vấn trong lòng hóa thành một cái lườm, lạnh lùng vung lên người Đại tổng quản, sau đó lại mềm nhũn nằm úp sấp trong ngực Ân Thành Lan, nói: “Nếu như nơi này thật sự là địa cung của địa thần Bàn Khải, có lẽ chúng ta có thể tìm được một chút tung tích liên quan đến Phượng Hoàng Phật Hỏa.”

Nói tới chỗ này, tái nhợt trên mặt y có vài phần huyết sắc: “Chúng ta đi chỗ khác nhìn xem?”

Ân Thành Lan gật đầu, nghiêng đầu dò hỏi nương hắn, Ân Thanh Y mặc dù chưa tìm được tung tích của hôn phu, nhưng nghe thấy có hi vọng có thể giải độc cho nhi tử, cũng miễn cưỡng trồi lên ý cười: “Đi thôi, mặc kệ... Sống hay chết, ta đều phải tìm được hắn, dẫn hắn về nhà.”

Bọn họ rời khỏi phòng băng có bích họa, một lần nữa đi lên thông đạo không có đầu và cuối, xe lăn của Ân Thành Lan không có bên người, trước đó vẫn luôn là Liên Ấn Ca cõng hắn, sau khi tìm được Linh Giang rồi thì không được.

Tính chiếm hữu của Linh Giang chim nhỏ phát tác, sống chết cũng không chịu cho người khác đụng vào Ân Thành Lan, cũng không màng đầu mình còn quấn băng, nhất định phải tự mình cõng, dù là ai khuyên đều không nghe.

Ân Thành Lan bất đắc dĩ, đành phải đề khí nằm úp sấp trên người y.

Linh Giang đi cuối cùng đội ngũ, đi thực vững vàng chậm rãi, hai tay Ân Thành Lan quàng lên ôm vai y, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên gáy y: “Ngốc muốn chết.”

Linh Giang khẽ mỉm cười, không tỏ ý kiến, hai tay câu dưới đùi Ân Thành Lan lén lút dời đến phía sau, bóp một cái thật mạnh lên mông Ân Thập Cửu, sau đó ám muội bơi vào trong gốc đùi.

Cả người Ân Thành Lan cứng đờ, muốn giãy giụa, lại lo lắng trên trán Linh Giang có thương tích, đành phải cứng ngắc nằm úp sấp trên người y, nghiến răng nghiến lợi banh thành một tượng đá không chê vào đâu được.

... Biểu thị mình trăm hố không rơi.

Bọn họ vừa đi vừa để lại ký hiệu trên thông đạo, đại khái đi được nửa canh giờ, Liên Ấn Ca ở phía trước dẫn đường bỗng nhiên dừng bước: “Nghe thấy tiếng gì không?”

Hắn mở to hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía vách tường cùng đường băng đang tản ra hơi lạnh màu lam nhạt, đè thấp thanh âm nghi hoặc nói: “Tiếng động này sao lại quen thuộc như vậy đây?”

Không có ai trả lời hắn, bởi vì ngay sau khi Liên Ấn Ca nói xong, từ bên trong một cái ngã rẽ phía trước trào ra một đám lít nha lít nhít bọ cạp độc đen đỏ.

———————————

Jojo: Gần đây lúc đọc chương mới nhất của Nam Đình Cốc Vi, cũng thấy nhắc đến Bàn Cổ, haha, tui còn save lại trang truyện đó. Nói một chút về truyền thuyết Bàn Cổ nè.

Bàn Cổ được coi như vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Hoa. Theo thần thoại này, trước khi có trời đất, vũ trụ chỉ là một khối khí hỗn độn, trong đó không có ánh sáng và âm thanh. Lúc Bàn Cổ xuất hiện, dùng một chiếc rìu bổ khối khí ra. Khí nhẹ bay lên, thành ra trời, khí nặng chìm xuống, thành đất. Sau mỗi ngày trời cao thêm một trượng, đất dày thêm một trượng, bản thân Bàn Cổ mỗi ngày cũng cao thêm một trượng. Cứ như thế suốt một vạn tám ngàn năm trời cao mãi, đất dày mãi và Bàn Cổ cũng trở thành một người khổng lồ đội trời đạp đất.

Tương truyền, Bàn Cổ có ba người con là Phục Hy, Nữ Oa và Hoa Tư.

Nhiệm Phưởng, thế kỷ 6, đã viết huyền thoại Bàn Cổ trong quyển Thuật Dị Ký rằng:

“Ngày xưa khi Bàn Cổ chết, đầu biến thành bốn ngọn núi, hai mắt biến thành mặt trời và Mặt Trăng, mỡ biến thành sông biển, râu tóc biến thành thảo mộc. Thời Tần và Hán, dân gian kể rằng đầu của Bàn Cổ là Đông Nhạc, bụng là Trung Nhạc, tay trái là Nam Nhạc, tay phải là Bắc Nhạc, và hai chân là Tây Nhạc. Các văn nhân ngày xưa kể rằng nước mắt của Bàn Cổ là sông, hơi thở là gió, giọng nói là sấm, đồng tử trong mắt là ánh sáng.”

(Trích Bienniensu.com, vi.wikipedia.org)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.