Gia Cát Linh Ẩn

Chương 198: Chương 198: Khí tiết tuổi già khó giữ




“Hoàng thượng, nương nương, chuyện này đợi lúc Như Phong trở về, thần nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng, quyết không để quận chúa phải chịu ấm ức, nhất định sẽ phong quan nghênh rước quận chúa vào cửa.” Trên trời rơi xuống chuyện tốt, Gia Cát Chiêm hơi choáng váng, ông lập tức nhân cơ hội quyết định cửa hôn sự khiến người người ao ước này.

“Gia Cát đại nhân, muốn thành thân với Phàm nhi, tướng quân Như Phong còn cần cố gắng nhiều hơn.” Sở Kim Triêu thấp giọng nói, dù sao thân phận địa vị của hai người cách biệt, Trần Cẩm Phàm xem như đã gả.

“Dạ, thần nhất định chuyển lời với Như Phong.” Gia Cát Chiêm che giấu hưng phấn và kích động tràn đầy, cung kính nói.

Tiêu Duẫn đứng lên, căm giận nhìn Trần Cẩm Phàm, khóe miệng hiện lên tia cười lạnh, hắn không được ôm mỹ nhân về nhà, ngược lại làm trò cười cho các quan lại.

Thấy Gia Cát Linh Ẩn phá hoại chuyện tốt của Tiêu Duẫn, Tiêu lão thái quân nhất thời tức giận không thôi, “Nương nương, tướng quân Như Phong còn chưa thành thân đã làm quận chúa mất trinh tiết, chắc hẳn nhân phẩm không tốt. Nhưng mà, đây cũng là truyền thống của nhà Gia Cát. Nương nương cũng biết, môn chủ Thương Y của Thanh Ngọc Môn chứ, trước kia có thời gian vẫn luôn lui tới Trục Nguyệt Hiên của Thất vương phi. Những ngày Thất điện hạ còn trong nhà lao, nó liền qua lại thân cận với Thương Y, còn cho Thương Y ở lại trong phòng mình, cô nam quả nữ ở chung một phòng, đây không phải là làm nhục Thất điện hạ sao?”

Hoàng hậu nghe vậy, quả nhiên sắc mặt thoáng u ám, bà lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Linh Ẩn: “Tam nha đầu, có chuyện này ư? Nói rõ ràng cho bản cung nghe! Lúc trước Thừa tướng phu nhân cũng từng nhắc tới với bản cung, ngươi cùng một số nam tử trên giang hồ dây dưa không rõ, bây giờ vẫn không biết hối cãi sao?”

“Khởi bẩm nương nương, quả thực có chuyện này! Môn chủ Thương Y, đúng là từng ở lại vài ngày trong Trục Nguyệt Hiên của con.” Mấy ngày Thương Y ở đó, y cũng không cố ý lảng tránh những người khác trong phủ Thừa tướng, người khác biết, cũng không có gì lạ.

“Hỗn xược!” Hoàng hậu đập mạnh phụng y, nộ hỏa thăng thiên, quát, “Gia Cát Linh Ẩn, ngươi xem hoàng thất là nơi nào? Thất vương phủ là nơi ngươi muốn vào là vào sao? Ngươi và Thiên nhi đã có hôn ước, còn qua lại với nam nhân khác, bản cung hôm nay sẽ hạ chỉ, trục xuất ngươi khỏi Thất vương phủ!”

“Nương nương, Thương Y ở lại Trục Nguyệt Hiên là thật, nhưng thần nữ và y hoàn toàn trong sạch, tuyệt đối không có gì!”

“Ngươi nói không có là không có ư? Cô nam quả nữ, còn có thể làm ra chuyện gì? Ngươi tưởng bản cung dễ bị lừa lắm ư? Cũng là Thiên nhi quá mức tin ngươi, bị trúng bùa của ngươi, mới có thể bị ngươi mê hoặc! Thiên nhi, con xem vương phi của mình đi, đã làm ra chuyện xấu gì!”

“Mẫu hậu, cho dù người khác có nói gì, con cũng tin tưởng Linh nhi. Tiêu lão thái quân, cẩn thận lời nói của bà, vương phi của bản vương, không đến lượt người khác bình phẩm.”

“Thất điện hạ, người thật sự bị nó lừa rồi. Tam tiểu thư, ngươi còn muốn biện luận!” Tiêu lão thái quân cười cười, “Thân là nữ tử, không giữ mình trong sạch, ở sau lưng Thất điện hạ dây dưa với nam nhân khác, nữ tử vô sỉ thế này, trói lại đi diễu phố cũng không quá.”

“Lão phu nhân, nói thế nào đó cũng là thê tử của Thiên nhi, phu nhân nói vậy, chính là đánh vào mặt của Thiên nhi.”

“Nương nương bớt giận, là lão thân hồ đồ!” Tiêu lão thái quân cười cười, “Nhưng Tam tiểu thư cũng quá làm càn, nương nương, nhất định phải trừng phạt nó.”

Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, nhìn Tiêu lão thái quân: “Ngoại tổ mẫu à, người nói ta và Thương Y có gian díu, tóm lại chỉ là đoán thôi. Tin đồn không có căn cứ chính xác. Nhưng mà, tình yêu thời trẻ của ngoại tổ mẫu, ta cũng nghe qua không ít đó.”

“Ngươi… ngươi nói gì?” Sắc mặt Tiêu lão thái quân trở nên xanh trắng, bà thoáng nhớ đến đứa con bị bà vứt bỏ kia, nhất thời đứng ngồi không yên, “Đúng là buồn cười! Nương nương, nương nương nhìn nó xem, ngay cả bà già như lão thân nó cũng không buông tha.” Bà xoay người nhìn Tiêu lão gia vẫn luôn im lặng không nói, rùng mình một cái, “Hoàng thượng, nương nương, lão thân thấy không khỏe, xin cáo lui trước, xin thứ lỗi.”

Gia Cát Linh Ẩn chặn đường bà lại, cười cười: “Ngoại tổ mẫu, sao lại muốn đi nhanh như vậy? Ta có dẫn theo một người đến gặp bà, bây giờ bà đi, chẳng phải sẽ không gặp được hắn sao? Chờ chút đi mà.”

“Ngươi muốn làm gì?” Tiêu lão thái quân lờ mờ thấy bất an, bà chỉ muốn làm nhục Gia Cát Linh Ẩn một chút, giúp cho Gia Cát Hồng Nhan, ai ngờ thanh danh của mình cũng bị cuốn vào.

“Ta muốn làm gì, từ từ ngoại tổ mẫu sẽ biết!” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, chắn trước mặt Tiêu lão thái quân, không cho bà đi.

Lúc này, Sở Lăng Thiên đi ra ngoài, dẫn theo một nam tử nhếch nhác đi vào, Tiêu lão thái quân vừa thấy, suýt nữa ngất đi. Kia đúng là đứa con bà vứt bỏ, tuy rằng nhiều năm không gặp, nhưng liếc mắt một cái bà đã nhận ra, bởi vì diện mạo hắn giống hệt nam nhân kia.

Nam tử thấy Tiêu lão thái quân, liền gọi một tiếng mẹ.

“Ngươi là ai?” Tiêu lão thái quân biết bất kể thế nào bà cũng không thể thừa nhận, một khi thừa nhận, khí tiết tuổi già của bà sẽ khó mà giữ được, bà níu lấy cánh tay của Tiêu lão gia, “Lão gia, đừng nghe hắn gọi bậy. Cả đời của thiếp tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với lão gia.”

“Mẹ, là con đây! Trước khi mẹ xuất giá đã cùng cha sinh ra con, mẹ ham mê vinh hoa phú quý của Tiêu gia, liền gả vào Tiêu gia, chẳng quan tâm cha con con nữa. Phụ thân buồn rầu sinh bệnh, lúc con năm tuổi đã tạ thế. Sau khi phụ thân qua đời, con liền bắt đầu lưu lạc khắp nơi. Giờ đây thấy con, mẹ còn không chịu nhận con sao?”

“Ta không quen ngươi! Ta không biết ngươi!” Tiêu lão thái quân dùng gậy đánh vào nam tử nọ, vừa nói, “Ngươi cút, cút mau!”

“Ngoại tổ mẫu, người nói con và Thương Y không minh bạch, hoàn toàn không có bằng chứng. Còn vị đại ca này, lại chính là bằng chứng năm đó người phong lưu khoái hoạt, rốt cuộc ai vô sỉ hơn ai? Hoàng hậu nương nương, người cảm thấy thế nào?”

“Khụ khụ!” Hoàng hậu hắng giọng, “Lão phu nhân, đây là chuyện nhà của phu nhân, phu nhân trở về xử lý đi, giải thích rõ với Tiêu lão gia.”

“Nương nương…” Tiêu lão thái quân nhất thời cảm thấy như trời sập xuống, bà hoàn toàn không ngờ, lúc này đây Gia Cát Linh Ẩn sẽ vạch trần chuyện này, nhất thời hối hận không thôi, không nên nghe theo lời của Gia Cát Hồng Nhan, chẳng những không chỉnh được Gia Cát Linh Ẩn, ngược lại còn bức mình vào đường cùng. Trước mặt bà nhất thời tối sầm, ngất đi. Tiêu Lương và Tiêu Duẫn chạy đến, đỡ lấy Tiêu lão thái quân, bất chấp tiệc thiết đãi cho Tiêu Duẫn, vội vàng cáo lui. Tiêu lão gia đi theo phía sau, sắc mặt còn đen hơn than củi.

Hoàng hậu lắc đầu, không ngờ lão phu nhân còn có một thiên tình sử như thế, bà lặng lẽ nhìn Gia Cát Linh Ẩn, thầm nghĩ nha đầu kia quả không đơn giản, ngay cả chuyện bí mật thế này, nó cũng tra ra được, hơn nữa còn có thể đo lường ra tâm tư của Tiêu lão thái quân, vừa vặn mang con riêng của bà ấy tiến cung.

“Tam nha đầu, ngươi nói xem, chuyện của ngươi và Thương Y rốt cục là sao?” Hoàng hậu bám lấy chuyện này là muốn xem thái độ của Sở Lăng Thiên.

Gia Cát Linh Ẩn còn chưa lên tiếng, Sở Lăng Thiên lại nói trước: “Mẫu hậu, giữa Linh nhi và Thương Y không có chuyện gì. Những người khác có lẽ sẽ thế, nhưng Linh nhi sẽ không, Thương Y cũng sẽ không.”

“Con…” Thấy y nói vậy, Hoàng hậu tức giận nhíu mày, “Tam nha đầu, con đã là Thất vương phi, sau này làm chuyện gì cũng phải lo lắng đến Thiên nhi và Sở gia, không thể để người ta nói thị phi!”

“Dạ, thần nữ đã biết.” Gia Cát Linh Ẩn đáp.

Gia Cát Hồng Nhan lạnh lùng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng phẫn uất, cho dù là trước đây hay hiện giờ, bản thân cũng chưa từng kiếm chác được gì trên người ả. Mỗi lần tỉ mỉ giăng cạm bẫy cho ả, đều bị ả lần lượt phá giải, là nên buông tay sao? Là nên trách xa ả sao? Nhưng Gia Cát Hồng Nhan lại không cam lòng, nàng cũng không tin, bản thân không thể thắng Gia Cát Linh Ẩn lần nào!

Vốn là tiệc tẩy trần cho Tiêu Duẫn, hiện giờ nhân vật chính đi rồi, yến tiệc cũng không cần phải tiếp tục nữa. Sở Kim Triêu cuối cùng tuyên bố một chuyện, để người khác biết đây mới chính là mục đích yến tiệc hôm nay của ông.

Cấm quân đóng ở hoàng cung chia làm hai, phân biệt trấn giữ nội thành và ngoại thành, năm vạn cấm quân ở nội thành để Sở Lăng Thiên thống lĩnh, năm vạn cấm quân ở ngoại thành sẽ do Sở Lăng Hiên thống lĩnh.

Trong tay Sở Lăng Thiên mất đi quyền thống lĩnh cấm quân, cuối cùng cũng trở về tay y, chỉ là binh lực bị cắt giảm một nửa. Gia Cát Linh Ẩn âm thầm nhìn Sở Kim Triêu, ông bố trí như vậy, đơn giản là để Lục vương và Thất vương kiềm chế lẫn nhau, đồng thời nói lên chuyện ông tin tưởng Sở Lăng Thiên hơn vì để y trấn thủ nội thành, đề phòng Sở Lăng Hiên.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn Sở Lăng Thiên, dụng ý này của Sở Kim Triêu, hắn đương nhiên hiểu. Xem ra, sự tin cậy của hoàng thượng với Sở Lăng Thiên, nhiều hơn cả mình.

“Hoàng thượng, tối nay vẫn đến Đạp Tuyết Cung à?” Sau lưng Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn truyền đến tiếng nói của Chu Tuyết Tranh.

“Ừ.” Sở Kim Triêu cao giọng đáp, “Trẫm sẽ đến ngay, nàng hồi cung trước đi.”

Sở Lăng Thiên lạnh lùng liếc Chu Tuyết Tranh, chính điện đón nhận ánh mắt khiêu khích của Chu Tuyết Tranh. Chu Tuyết Tranh chậm rãi đi đến bên cạnh y: “Thất điện hạ, nếu người cầu xin bản cung, bản cung có thể nghĩ đến chuyện dọn khỏi Đạp Tuyết Cung. Đạp Tuyết Cung đúng là chỗ tốt, không hổ là nơi Tĩnh quý phi từng sống.”

“Thần phi nương nương, nương nương thích ở đâu là chuyện của nương nương, nào có can hệ đến ta.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nói, “Nếu Đạp Tuyết Cung tốt như vậy, nương nương cứ ở đi. Linh nhi, đi thôi.” Y dắt tay Gia Cát Linh Ẩn, sóng vai đi ra hướng ngoài cung.

Nhìn thấy bóng dáng hai người thân thiết dựa vào nhau, Chu Tuyết Tranh vò mạnh khăn thêu, sắc mặt u ám, nàng là muốn thông qua Đạp Tuyết Cung đả kích Sở Lăng Thiên, không ngờ y lại chẳng thèm quan tâm đến.

Đêm đó, Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên đang cùng ở thư phòng, Ưng tổng quan đến thông báo Hàn đại nhân đến phủ. Đó là Hàn Thế Quân, lão sư của Sở Lăng Thiên. Sở Lăng Thiên đón ông vào thư phòng, Hàn Thế Quân nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, ra vẻ muốn nói lại thôi.

“Nàng là Thất vương phi, lão sư có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.” Sở Lăng Thiên nói.

Hàn Thế Quân đương nhiên biết nữ tử trước mặt là ai, đúng là bởi vì thân phận của nàng, có một số chuyện ông mới không tiện nói: “Thất điện hạ, Ngân Đô đã nổi gió, điện hạ chuẩn bị ứng phó thế nào?”

Sở Lăng Thiên cười mà không nói, nhìn Gia Cát Linh Ẩn: “Linh nhi nói trước đi.”

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, nói: “Lão sư, ta nói một chút về chuyện ta thấy. Tuy rằng bên ngoài sóng yên biển lặng, trên thực tế, Ngân Đô đã có năm thế lực.”

Hàn Thế Quân gật đầu, nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt tràn đầy tán thưởng, nhưng cũng không đồng ý với lời nói của nàng: “Vương phi nương nương, theo Hàn mỗ thấy, chỉ có bốn thôi: Thái tử, Lục điện hạ, Chu quý phi, Thất điện hạ. Vậy thế lực thứ năm là?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.