Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 16: Chương 16: Chương 11: Ngày tốt cảnh đẹp, giấc mộng đầu tiên




Dịch Hồi thấy cô mệt mỏi, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, lồng ngực ấm áp dính sát vào lưng cô, hài lòng mỉm cười.

Tạ Xuân Hồng nhắm mắt, căn phòng tranh tối tranh sáng trầm mặc không nói nên lời, cực kỳ giống cuộc sống cô đơn của cô mấy năm nay, đêm khuya yên tĩnh ở trong nhà, cô an tĩnh rúc vào lòng Dịch Hồi, không nhịn được những dòng nước mắt đang lẳng lặng chảy xuống.

Bàn tay đang đặt trên eo cô của Dịch Hồi dần dần dời lên phía trên, anh sờ đến gương mặt của cô, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo.

“Tại sao khóc? Em hối hận phải không?”

Đã luôn luôn là một đàn ông lạnh lùng mạnh mẽ vậy mà cũng có lúc mang nỗi thấp thỏm lo âu trong lòng, cẩn thận dò hỏi từng li từng tý, vì sợ cô loại bỏ mình ra khỏi thế giới của cô ấy.

Dịch Hồi chưa bao giờ cảm thấy thất bại và ảo não như lúc này.

Tạ Xuân Hồng lật người nằm ngửa, ngẩn người nhìn lên trần nhà.

Có gì đâu mà phải hối tiếc? Mặc dù cô đã say, nhưng tâm trí vẫn rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối cô biết mình phóng túng, lại muốn hối hận cái gì chứ? Cô cũng chỉ là …. Có chút sợ hãi khổ sở thôi.

“Dịch Hồi ….”

Tạ Xuân Hồng giọng nói bình tĩnh hỏi: “Em không còn là một cô gái tốt nữa rồi hả?

Dịch Hồi sững sờ, nắm thật chặc cánh tay: “Làm sao lại như vậy?”

Thì ra là cô ấy không phải hối hận.

Dịch Hồi lập tức thở phào một cái, trong lòng có một chút vui mừng mơ hồ, Xuân Hồng ngoài mặt phong tình quyến rũ như vậy, thì ra trong lòng lại lại một cô gái tư tưởng bảo thủ đến như vậy, chỉ là rất may mắn là cô bảo thủ, để cho anh có thể có cô trọn vẹn.

“Anh ấy … bọn họ, cũng rất nhiều người nói em là cô gái tốt, nhưng việc em làm, vẫn luôn không phải là việc một cô gái tốt nên làm.”

Giọng nói sâu kín của Tạ Xuân Hồng vọng trong đêm tối tĩnh mịch, giọng nói đều đều như không chút gợn sóng, lại làm cho người ta cảm thấy đau lòng vô cớ.

Dịch Hồi thương tiếc vuốt ve mái tóc cô, dùng ngón tay vén những sợi tóc đang xỏa bung tán loạn của cô qua một bên, giọng nói chứa đựng sự cưng chiều nhàn nhạt: “Đồ ngốc, làm sao có thể, em không làm chuyện gì xấu xa thương thiên hại lý, đương nhiên em là cô gái tốt!”

Tạ Xuân Hồng quay đầu, con ngươi đen nhanh không hề chớp mắt nhìn vào anh: “Nhung là, em và anh… không nên…”

“Shh___” Dịch Hồi cười cười, “Cái gì có nên hay không, chuyện tình cảm đi đến nước này là điều bình thường, hơn nữa … Anh tuyệt đối sẽ chịu trách nhiệm với em tới cùng đấy!”

Dịch Hồi đặt cánh tay ôm chặt eo cô, giọng nói ấm ấp trầm ấm, không hiểu sao khiến cho Xuân Hồng cảm động không ít, cảm thấy không thể diễn đạt sự an lòng của mình.

Tạ Xuân Hồng xoay người nằm đối mặt với anh, cuộn tròn người vùi mình vào ngực anh, nhắm mắt lại nói: “Em mệt rồi, ngủ thôi.”

Dịch Hồi xoa xoa lưng cô giống như vỗ về một đứa bé dỗ cho cô ngủ, dùng chính thân nhiệt của mình làm cho cơ thể đang cứng ngắt của Xuân Hồng dần dần thả lỏng, chỉ trong chốt lát đã nghe được tiếng thở đều đều của cô.

Trải qua một đêm như vây, Dịch Hồi làm sao có thể ngủ được, ôm cô trong ngực một lần nữa cuộc kích tình vừa mới đi qua lại lập tức quay trở lại, Dịch Hồi cười ngây ngô, trong chốc lát cơ thể giai nhân mềm mại nằm trong vòng tay mà trong lòng cảm thấy bức rức không yên, trợn tròn mắt nằm thức cả đêm.

Sáng sớm, Dịch Hồi liền lặng lẽ rời giường, nhìn Xuân Hồng đang ngủ say cũng biết tối qua cô thật sự mệt đến mức nào, cánh tay trắng ngần của cô lộ ra bên ngoài, Dịch Hồi cẩn thận kéo chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô sau đó mới sảng khoái tinh thần bước ra khỏi phòng ngủ.

Tạ Xuân Hồng hiếm khi ngủ sâu như vậy, tuy nhiên khi thức dậy cơ thể cũng cảm thấy không khỏe và không muốn rời khỏi giường, nhìn thấy Dịch Hồi không có trong phòng thật là thở phào nhẹ nhõm, nếu không cô cũng không biết phải nói gì với anh, thật sự quá lúng túng!

Tạ Xuân Hồng dụi mắt mới phát hiện ra mình còn đang khỏa thân, không khỏi đỏ mặt, nhìn xuống dưới giường quần áo bị ném loại xạ xung quanh thì càng thêm thẹn thùng không thể tả, vội vã tìm quần áo khoác qua loa lên người, Tạ Xuân Hồng mới đi ra phòng ngủ.

Vừa mở cửa đã thấy Dịch Hồi đứng ngay đó, có vẻ như cũng muốn mở cửa không biết đang làm gì, Xuân Hồng sợ hết hồn, vốn cô nghĩ rằng anh đã đi trước.

“Anh đứng ở đây làm gì?”

Dịch Hồi đột nhiên có chút ngượng ngùng cười cười, lời giải thích không được tự nhiên: “Anh ra ngoài mua đồ ăn, thấy em ngủ say, sợ gõ cửa làm em thức giấc nên anh chỉ muốn mở cửa để chờ …”

Tạ Xuân Hồng vốn dĩ đang tức giận cũng ngượng ngùng cúi thấp đầu, từ từ bình tĩnh mới miễn cưỡng nói: “Em đi rửa mặt.”

Tạ Xuân Hồng sau khi chỉnh đốn xong bước ra thì Dịch Hồi cũng đã bày xong bát đũa, cô trước sau vẫn giữ vẻ mặt nhàn nhạt, Dịch Hồi cũng không biết làm sao để làm cho cô bỏ đi vẻ mặt ấy, làm sao anh có sở trường ăn nói để lấy lòng người khác? Nhất thời trên bàn ăn cơm có chút trầm mặc.

Tạ Xuân Hồng trong lòng không vui, ăn cơm cũng không ngon, theo thói quen dùng chiếc đũa mở cái bánh bao hấp, đem nhân bên trong lừa ra ngoài, sau đó chỉ ăn vỏ bánh bao.

Dịch Hồi nghi ngờ hỏi: “Em không thích ăn cái nhân này?”

Xuân Hồng ngẩn người: “Không phải, em không thích ăn nhân bánh, bánh bao sủi cảo hoành thánh đều chỉ ăn vỏ bánh.” Nói rồi có chút ngượng ngùng gẩy gẩy đũa trong đĩa bánh bao hấp, “Em biết như vậy có phần lãng phí…”

Dịch Hồi cười, gắp cái bánh bao hấp lên lấy hết phần nhân bánh bên trong cho vào trong đĩa của mình, sau đó đem phần vỏ bánh còn lại thả vào chiếc đĩa đặt trước mặt Xuân Hồng.

“Tốt lắm, em ăn vỏ anh ăn nhân!”

Xuân Hồng nhìn anh thỏa mãn không chấp nhặt ăn những thứ cô ném ra, không tránh khỏi giật mình.

Trước kia cô cũng đã từng ăn cơm chung với người đàn ông khác, bọn họ luôn chỉ trích cô có khẩu vị kỳ lạ, kén ăn, lãng phí, hoặc là đề nghị cô không cần ăn những thứ này, cứ trực tiếp ăn mì hoặc bánh màn thầu là tốt rồi, nhưng chưa từng có một người đàn ông nào ăn những thứ cô ăn dư lại.

Tốt như vậy giống như sự cưng chiều xen lẫn bao dung cực hạn, làm cho những lời cô định nói vào sáng nay lại không thể cất thành lời.

Cô vốn đã suy nghĩ xong, cuối cùng vẫn là muốn trêu đùa Dịch Hồi , vậy thì càng muốn nói rõ một chút, không thể cùng anh tiếp tục dây dưa nữa.

Tối hôm qua uống say, nhất thời không cầm lòng được, tất cả mọi người đều là người trưởng thành thì không cần để ý …

Cô nghĩ ra rất nhiều lời giải thích, lại không nghĩ rằng sẽ bị cảm động đến như vậy.

Đối mặt với người đàn ông như vậy, có người phụ nữ nào lại có thể quyết tâm nói ra những lời tàn nhẫn như vậy chứ?

Tạ Xuân hồng im lặng không lên tiếng trong suốt bữa ăn, bởi vì là Chủ Nhật không cần phải đi làm, cô không muốn cùng Dịch Hồi tiếp tục ở cùng một nơi, nên muốn tìm lấy một cái cớ để xua anh đi.

Là ai đó đã nói, nam nữ chung sống với nhau một khi đã có sự ràng buộc giữa hai cơ thể thì liền xảy ra không ít hỗn loạn, càng cố gỡ càng dây dưa không dứt.

Tạ Xuân hồng căn bản là đang tính toán tìm thời điểm thích hợp cùng Dịch Hồi nói cho rõ ràng, nhưng trước sau vẫn không tìm được cơ hội nào.

Dịch Hồi vẫn cứ thường xuyên hẹn cùng cô ăn cơm, cô đã từ chối đến bảy tám lần rồi, đối xử với anh lễ phép ôn hòa còn hơn cả trước kia, trước sau vẫn thản nhiên duy trì thái độ nhàn nhạt xa cách. Không biết làm sao Dịch Hồi quyết tâm tuyệt đối không lùi bước, cô càng tỏ ra xa cách, anh lại càng nhiệt tình. Những lúc cô đồng ý cùng anh đi ăn cơm tối, Dịch Hồi thường đưa cô về rồi lên nhà cô ngồi, sau đó tự nhiên ở lại.

Tạ Xuân Hồng từ nhỏ đến lớn đều quen ngủ một mình, mới đầu cô không sao thích ứng được, buổi sáng thức dậy thường phát hiện bên cạnh mình có thêm một người nữa thì đột nhiên tâm tình cực kỳ xấu, lại không thể đối xử hẹp hòi với Dịch Hồi, rời giường trong tâm trạng bức rức nên buổi sáng của cô cũng không được thoải mái. Sau đó dần dần thành thói quen, cô từ trước đến nay giấc ngủ thường không tốt, luôn bị những giấc mơ hỗn loạn quấy rầy, nửa đêm thường xuyên đột ngột tỉnh giấc, sau đó sẽ không thể ngủ lại được nữa.

Nhưng khi nằm trong lòng Dịch Hồi, cô lại có thể ngủ rất ngon, ngẫu nhiên nửa đêm nằm mơ chợt tỉnh giấc, Dịch Hồi luôn dịu dàng dỗ dành cô, đem thân thể đang cuộn tròn của cô vuốt ve một chút cho cô thả lỏng sau đó ôm vào trong ngực.

Tối hôm đó, Xuân Hồng lại bị thức giấc, trong giấc mơ Đường Sơ mặc tây trang màu trắng, cánh tay đang kéo Tô Văn, cô dâu xinh đẹp mảnh mai với nụ cười hạnh phúc trên mặt làm cô đau đớn, cô đã không nhịn được mà xông lên phía trước, gạt tay Tô Văn xuống, tham lam muốn sở hữu trọn vẹn Đường Sơ.

Nhưng Đường Sơ lại gỡ từng ngón tay của cô ra, nét mặt vô cảm nói: “Tạ Xuân Hồng, đừng làm rộn, anh chỉ muốn cùng Vô Văn cùng nhau nhanh chóng đi xem cực quang, em là một cô gái tốt, nhưng là em còn nhỏ quá!”

Trong giấc mơ tất cả đều là xấu hổ và tuyệt vọng, ánh mắt mọi người nhìn cô hoặc là hèn mọn hoặc là đồng tình thì đều mang lại cho cô cảm giác khó thở, rầu rĩ đến đau lòng.

Lúc Tạ Xuân Hồng thức giấc, bắt gặp đôi mắt đen sáng quắc của Dịch Hồi đang nhìn xuống cô, thấy cô tỉnh giấc mới thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa vầng tráng đầy mồ hôi lạnh và khóe mắt ngập nước của cô, thấp giọng trấn an: “Đừng sợ, chỉ là giấc mơ mà thôi …”

Tạ Xuân Hồng trong cơn mơ đang nhảy từ trên cao xuống nước tự vẫn, tim đập cực nhanh, bên tai nghe được giọng nói mạnh mẽ trầm ấm đang an ủi, tự nhiên rất nhanh liền an tâm ngủ tiếp.

Ngày hôm sau Xuân Hồng thức dậy trước, phát hiện mình vẫn bị anh từ phía sau ôm chặt cô vào lồng ngực như cũ, mười ngón tay gắt gao lồng vào nhau, đột nhiên cô có chút thấp thỏm lo âu.

Cô cảm thấy mình càng ngày càng có thói quen cho Dịch Hồi ôm ấp, thậm chí bắt đầu lưu luyến sự bình yên do anh tạo ra ... Nhưng như vậy thật không đúng, cô không yêu anh, làm sao có thể vì ham muốn sự ấm áp nhất thời mà ngã vào lòng anh?

“Tỉnh rồi à?”

Dịch Hồi đưa cặp mắt còn mơ màng buồn ngủ nhìn xuống cổ áo của Xuân Hồng, ánh mắt rất nhanh trở nên nóng bỏng, sau đó không đợi Xuân Hồng nói gì liền hôn thật sau lên môi cô chế ngự toàn bộ phản kháng của cô.

Sáng tinh mơ đúng là thời điểm khí huyết đang độ cao trào nhất, trong phút chốc hai người liền dây dưa qua lại cùng nhau, buổi sáng mùa đông giá lạnh bị tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ mờ ám làm cho không khí dần dần bị bốc cháy sôi trào, cả phòng chìm trong phong cảnh kiều diễm.

Tạ Xuân Hồng ngồi phịch xuống giường để bình phục hô hấp, nhìn người đàn ông đang mặc quần áo với vẻ mặt thỏa mãn, thần khí sảng khoái trong tay ra hai cái cà-vạt hỏi ý kiến cô, không khỏi nổi giận ném chiếc gối về phía anh.

“Nếu anh dùng nó để thắt cổ chính mình, thì màu sắc không cần phải chọn lựa!”

Dịch Hồi sửng sốt, lập tức cao hứng nhào lên giường, vững vàng cầm khuôn mặt cô liều mạng hôn xuống.

Lửa giận của Tạ Xuân Hồng càng bốc cao, ra sức né tránh chỉ vào mũi anh mắng ầm lên: “Dịch Hồi anh là người đần độn nhất, tinh trùng điều khiển não, sáng sớm tinh mơ phát bệnh thần kinh à!”

Dịch Hồi ngồi trên giường, tâm trạng hưng phấn nhìn cô đầu bù tóc rối khóc lóc om sòm, ánh mắt tự nhiên tràn đầy vui sướng.

Tạ Xuân Hồng bị ánh mắt kỳ lạ của anh làm cho hoảng sợ, dừng lại nghi hoặc nhìn anh: “Anh làm sao vậy? Không phải thật sự bị đần độn chứ?”

Dịch Hồi không chút mất hứng vì mấy lời nói của cô, vẻ mặt tươi cười thậm chí rất đáng được gọi là “Kinh hỉ” (Vui mừng tột độ)

Tạ Xuân Hồng đột nhiên cảm thấy có chút sởn tóc gáy, cười gượng hai tiếng nói: “Rất xin lỗi, tâm trạng em lúc thức dậy có phần nghiêm trọng…. Vừa thức dậy tính khí đều rối loại như vậy…”

Dịch Hồi có chút cảm thán lắc lắc đầu nói: “Xuân Hồng, anh thật thấy rất cao hứng khi em có thể vì anh mà phát giận, so với bộ dáng ôn hòa của em, hoặc là khiêm tốn xa cách lễ phép, anh càng thích em không kiêng nể gì anh mà tùy hứng khóc lóc om sòm …Em vừa mới như vậy, giống như con mèo nhỏ xù lông, anh chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu. Em nguyện ý bộc lộ hết những cảm xúc chân thật nhất đối với anh, đã nói lên em rốt cục bắt đầu tin tưởng anh, chấp nhận anh. Anh cố gắng lâu như vậy, cuối cùng vẫn không phải là uổng phí.”

Trong ánh mắt Dịch Hồi tràn ngập lưu luyến thâm tình, đôi mắt đen láy đẹp như Hắc Diệu Thạch lấp lánh ánh sáng hạnh phúc, Xuân Hồng thấy vậy trái tim chợt như nảy lên.

Dịch Hồi tràn ngập yêu thương hôn lên trán cô, mặc quần áo chỉnh chu đi ra ngoài làm điểm tâm.

Nỗi bất an trong lòng Tạ Xuân Hồng ngày càng mãnh liệt, đột nhiên thấy anh sắp đi ra khỏi phòng liền bối rối gọi anh

“Dịch Hồi!”

Dịch Hồi quay lại nhìn cô, cô không tự chủ nuốt nước miếng, cố gắng tạo ra bộ dáng bình tĩnh.

“Hai ngày nữa anh không cần tới đây.”

Dịch Hồi nghi hoặc nhìn cô hỏi: “Vì sao? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải…” Tạ Xuân Hồng không thể để anh hiểu sai ý cô, hạ quyết tâm tàn nhẫn mở miệng, “Chúng ta đều đã đạt được ý muốn, dây dưa thật bất tiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.