Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 139: Chương 139: Chỉ thông báo




Phong Gia Vinh vô cùng tức giận khi biết chuyện tấm ảnh của Phong Khải Trạch lan tràn khắp trang web, ông lập tức cho người điều tra chuyện này, rồi cho người tìm Hồng Thi Na đến để hỏi tội.

Hồng Thi Na vốn đang vui vẻ vì chuyện tấm ảnh, khi nhận được tin Phong Gia Vinh muốn cô đến Phong gia một chuyến, lúc này mới cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, trong lòng hơi sợ nên kéo theo ba và anh trai đi cùng, lỡ gặp chuyện không may còn có chỗ dựa vững chắc.

Vừa vào cửa Phong gia, không khí yên lặng làm mọi người cảm thấy căng thẳng, sắc mặt của Phong Gia Vinh cùng Đới Phương Dung cực kỳ khó coi, giống như ăn phải thuốc nổ.

"Gia Vinh, chuyện này tôi cũng có biết qua, chẳng qua chỉ là Thi Na đăng một tấm ảnh lên mạng mà thôi, không phải chuyện gì đáng ngại, hơn nữa tấm ảnh đó cũng không có đề cập tin gì xấu cả. Bây giờ tấm ảnh này đã được xóa khỏi trang wed rồi, truyền thông cũng ngừng đăng tin, anh đừng quá tức giận." Hồng Thiên Phương ôn tồn nói, không hề cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, nghĩ rằng đó vốn là chuyện nhỏ.

"Xem ra các người cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng lắm, có phải không?" Phong Gia Vinh cười lạnh hỏi, ánh mắt sắc bén mang theo sự tức giận nhìn trừng trừng vào người đối diện.

"Chuyện này có to tát gì đâu, chỉ đăng một tấm ảnh kỉ niệm thôi mà? Người có thân thế như chúng ta bị truyền thông đưa tin lên báo vốn là chuyện thường, coi đó là chuyện bình thường mà bỏ qua đi." Hồng Thừa Chí nhún vai xem như chẳng có gì để bàn, chỉ mở miệng nói vài câu phô trương, cả người lộ dáng vẻ lười biếng, khiến người khác nhìn rất không thuận mắt.

Tuy Hồng Thi Na không phát biểu bất kỳ ý kiến gì,vẫn duy trì dáng vẻ trầm lặng ôn nhu, nhưng trong lòng lại rất tán thành lời của ba cùng anh trai mình.

Chỉ là một tấm ảnh thôi mà, chả phải chuyện gì nghiêm trọng, tại sao phải nghiêm túc như vậy? Hơn nữa, cô chỉ mới đăng ảnh lên trên mạng có 2 tiếng đã bị người khác hack nick xóa đi, làm cô tức cả người.

Vốn dĩ muốn mượn tấm ảnh này để viết một bài báo lớn, không ngờ lại bị xóa nhanh đến vậy.

Thái độ nói chuyện của người Hồng gia, khiến Đới Phương Dung rất khó chịu, càng lúc càng tức giận làm cho giữa hai lông mày cau chặt lại, cuối cùng không nhịn được nghiêm nghị chất vấn: "Các người cảm thấy đây là chuyện nhỏ sao?"

"Chỉ là một tấm ảnh mà thôi, có gì nghiêm trọng chứ?" Hồng Thiên Phương cười gượng trả lời, đột nhiên cảm thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn ông nghĩ.

Nếu như không nghiêm trọng, người của Phong gia sẽ không có phản ứng như thế.

"Hay cho câu chỉ là một tấm ảnh mà thôi. Hồng Thi Na, ta hỏi cháu, trước lúc cháu đem tấm ảnh này đăng lên mạng, cháu có hỏi ý kiến của Khải Trạch chưa, nó có đồng ý không?" Đới Phương Dung không để ý tới Hồng Thiên Phương, trực tiếp chất vấn Hồng Thi Na.

"Bác gái, cháu, cháu ——" Hồng Thi Na bị dọa đến hoảng hốt, vâng vâng dạ dạ nói không ra lời, giống như một con cừu nhỏ bị đe dọa.

"Đừng có giả bộ ở trước mặt ta, cháu đã có bản lãnh chụp được tấm ảnh này, vậy thì nhất định có đủ gan dạ, sáng suốt cùng thủ đoạn. Ta có thể chắc canh 100%, cháu chưa từng hỏi qua ý của Khải Trạch đã đem tấm ảnh này công bố lên trên mạng. Theo luật pháp mà nói, cháu đã xâm phạm quyền riêng tư của Khải Trạch, còn xét theo chủ nghĩa cá nhân, cháu đã xúc phạm điều cấm kỵ riêng tư của Khải Trạch. Các người không còn là đứa trẻ, nên hiểu rõ người bên ngoài rất ít biết Đại Thiếu Gia của Phong thị đế quốc trông như thế nào, nhưng vì tấm ảnh này mà làm lộ thân phận của nó, hậu quả như thế các người có gánh chịu được không?"

Lời nói của Đới Phương Dung, khiến người nhà Hồng gia hoảng sợ, rốt cuộc mới ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

Phong Gia Vinh cũng cảm thấy rất bất mãn với chuyện lần này, nghiêm nghị chỉ trích bọn họ: "Các người coi con trai của Phong Gia Vinh tôi là cái gì, là đối tượng mặc cho các người tùy tiện đem ra đùa bỡn sao?"

"Gia Vinh, chuyện này đúng là lỗi của Thi Na, tôi ở đây nói lời xin lỗi với ông, chúng tôi nhất định sẽ gánh chịu tất cả các hậu quả." Hồng Thiên Phương ra sức nói xin lỗi, chỉ mong Phong gia có thể hết giận.

"Gánh chịu hậu quả, xin hỏi các người định gánh chịu hậu quả thế nào? Tấm ảnh đã truyền đi, cũng có rất nhiều người đã nhìn thấy rồi, chẳng lẽ các người có thể xóa hết trí nhớ của những người đã xem qua tấm ảnh kia sao?"

"Việc này ——"

"Tôi đã cho Đường Phi thông báo với Khải Trạch trở về giải quyết chuyện này, nó sẽ tới đây nhanh thôi, nó muốn trả thù như thế nào, tôi sẽ không hỏi tới nửa câu." Thái độ Phong Gia Vinh cực kỳ lạnh lùng, giống như việc không liên quan đến mình, ngồi gác chân lên, không nói thêm gì nữa.

Đới Phương Dung mặc dù không lạnh lùng, nhưng lại rất tức giận, vì thế liền xem người Hồng gia là không khí.

Hồng Thừa Chí thấy tình hình như thế, trong lòng nổi lên một bụng lửa giận, cảm thấy người Hồng gia không cần phải chịu uẩn khuất như vậy, liền đứng lên, rống to nói: "Đủ rồi, nếu như hai nhà chúng ta chỉ vì chuyện nhỏ này mà xích mích đến như vậy, vậy thì kết thành thông gia để làm gì nữa?"

"Thừa Chí ——" Hồng Thiên Phương rất khó chịu về hành động của Hồng Thừa Chí, liếc mắt cảnh cáo anh phải kiềm chế bản thân.

Bây giờ đối nghịch với Phong Gia Vinh, không thể nghi ngờ đó là hành động tự sát.

Nhưng Hồng Thừa Chí không quan tâm đến lời ông, tiếp tục oán trách: "Cha, chẳng lẽ con nói sai sao? Lúc nào cũng nói muốn kết thân kết thân, kết thân mà lời lẽ cứ như có thù truyền kiếp với nhau vậy. Căn cứ theo quan hệ hiện nay của hai nhà chúng ta, nếu cứ tiếp tục tiếp diễn thế nữa, tuyệt đối không thể nào kết thân được đâu."

"Anh, đừng nói nữa... Đừng nói nữa... Đều là lỗi của em hết." Hồng Thi Na vừa nghe đến tuyệt đối không thể kết thân, liền hoảng hốt lấy tay giữ Hồng Thừa Chí lại, nhỏ giọng cầu khẩn anh.

Không ngờ chỉ một tấm ảnh lại biến thành chuyện lớn như vậy, sớm biết thì cô đã không đem tấm ảnh đăng lên trên mạng rồi. Phong Gia Vinh cùng Đới Phương Dung vì chuyện này đã tức giận như vậy, thế thì không cần nhắc đến Phong Khải Trạch rồi.

Lại đi nhầm một nước cờ.

"Chuyện đã đến nước này, còn gì đâu mà không được nói ra?" Hồng Thừa Chí không muốn câm miệng, càng nói càng tức.

"Chuyện đi đến nước này, đều do lỗi Hồng gia các người. Thi Na, ta đã từng nói rất rõ ràng với cháu, Khải Trạch có rất nhiều điều cấm kỵ, bất kể cháu làm chuyện gì, cũng không nên phạm vào điều cấm kỵ của nó. Lần trước cháu không được sự cho phép của Khải Trạch đã chạm vào người nó, đã là một điều cấm kỵ. Lần này cũng thế, cháu không có sự cho phép của nó, đem ảnh của nó công bố, lại phạm thêm một điều cấm kỵ nữa. Cháu liên tiếp phạm vào điều cấm kỵ của nó, sẽ chỉ làm cho Khải Trạch càng ngày càng ghét cháu hơn, cũng sẽ khiến cho ta càng ngày càng chán ghét cháu hơn thôi."

Đới Phương Dung bực tức nói, nhưng lời bà nói, lại làm cho Hồng Thi Na cảm thấy rất uất ức, vì vậy khóc kể lể: "Bác gái, thật ra thì cháu cũng không muốn như vậy, cháu làm những chuyện này, cũng chỉ muốn Khải Trạch chú ý cháu nhiều hơn, quan tâm cháu hơn thôi. Cháu thực sự rất thích anh ấy, nhưng trong lòng anh ấy chỉ có cô gái kia."

"Cô gái nào?" Phong Gia Vinh nghe được chuyện này, lập tức nghiêm túc hỏi, trong mắt càng thêm tức giận.

"Là ——"

Trong lúc Hồng Thi Na muốn nói ra thân phận của Tạ Thiên Ngưng thì Phong Khải Trạch bước vào, ngắt lời cô: "Là cô gái con yêu."

"Anh ——" Hồng Thi Na khiếp sợ nhìn Phong Khải Trạch đi tới, không ngờ anh lại dám thẳng thắn nói ra chuyện đó trước mặt Phong Gia Vinh.

Thẳng thắn, điều đó đồng nghĩa với việc Phong Gia Vinh sẽ ra tay với người phụ nữ của anh ta.

Người phụ nữ của anh ta ——lúc này Hồng Thi Na mới nhận ra mình ngay cả tên tuổi của cô gái kia mình đều không biết, thật là quá thất bại rồi.

"Con có người phụ nữ khác ở bên ngoài?" Phong Gia Vinh đứng lên, nghiêm nghị chất vấn, từ giọng nói tới ánh mắt của ông có thể nhìn ra được, ông đang kịch liệt phản đối chuyện này.

Phong Khải Trạch xem thường, lạnh nhạt nói: "Có thì sao? Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cưới Hồng Thi Na, ông bỏ ý nghĩ đó đi."

"Cô ta là ai?"

Ông tuyệt đối sẽ khiến cho cô gái này hoàn toàn rời khỏi con ông.

"Cô ấy tên là Tạ Thiên Ngưng, hiện đang ở cùng với tôi." Phong Khải Trạch trực tiếp trả lời, không hề giấu giếm cũng không trả lời vòng vo.

Lấy năng lực của Phong Thị đế quốc, không cần chờ đến ngày mai là có thể tra ra thân phận của Thiên Ngưng, nên anh cần gì phải giấu giếm thêm chi nữa?

"Cô ta là thiên kim nhà nào?" Phong Gia Vinh không hỏi gì khác, mà hỏi ngay thân thế bối cảnh.

"Cô ấy chả phải thiên kim tiểu thư gì, chỉ là một cô gái bình thường, ba đã qua đời mười năm trước, mẹ đi tái giá hơn mười năm rồi, tháng trước cô ấy mới bị vị hôn phu vứt bỏ, giờ chỉ có hai bàn tay trắng mà đi theo tôi, hiện tại ăn của tôi, dùng của tôi, xài tiền của tôi, à có điều tiền này là tiền của tôi cho cô ấy. Ông muốn biết bất kỳ thông tin gì của cô ấy thì hỏi đi, tôi nhất định sẽ nói rõ cho ông biết, như vậy ông đỡ tốn sức kêu người đi điều tra."

"Ta không cho phép con có quan hệ với cô ta."

"Tôi cho ông biết những chuyện này không cần ông cho phép hay không cho phép, tôi chỉ thông báo cho ông biết. Cả đời này, trừ cô ấy ra, tôi sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào khác. Mặc kệ ông muốn gì, cho phép hay không, kết quả vẫn như cũ."

"Con ——"

Phong Gia Vinh vô cùng tức giận, gần như không khống chế được bản thân liền giơ tay định tát anh một cái.

Phong Khải Trạch vươn tay chụp tay ông, sau đó hất ra, lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi đến không phải nói về chuyện này, mà đến bàn chuyện tấm ảnh."

"Trước đó giải quyết chuyện này đi, rồi hãy nói chuyện tấm ảnh." Phong Gia Vinh không muốn nói sang chuyện khác, nhất định phải làm rõ chuyện này.

Ông không cho phép bất kì ai phá hỏng kế hoạch của ông.

"Tôi cho ông biết, nếu như ông chạm vào một sợi tóc của Thiên Ngưng, tôi sẽ bắt ông phải trả giá bằng Phong Thị đế quốc. Được rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian với những chuyện đã định." Phong Khải Trạch cảnh cáo một câu, sau đó quay sang nhìn Hồng Thi Na bằng ánh mắt chán ghét và tức giận, lạnh lùng nói: "Hồng Thi Na, cái giả phải trả cho tấm ảnh rất đắt, cô hãy chờ đi."

"Khải Trạch, em, em biết em sai rồi, sẽ không có lần sau nữa, anh tha thứ cho em lần này được không?" Hồng Thi Na cúi thấp đầu, tỏ vẻ ăn năn hối lỗi, giọng nói ngập ngừng, nước mắt tuôn ra như suối với hi vọng lấy được sự thương xót của mọi người.

Ngoại trừ Hồng Thiên Phương cùng Hồng Thừa Chí ra, những người còn lại chả có ai thương xót cho cô cả.

"Lần nào cô cũng nói cô biết sai rồi, lần nào cũng xin tôi tha thứ, lần nào cũng nói sẽ sửa đổi, nhưng chả có lần nào cô làm được, cho nên tôi sẽ không tin bất cứ lời nói nào của cô nữa. Cô có thể theo dõi chụp trộm tôi, lòng dạ cô cũng quỷ quyệt xảo trá lắm. Nếu cô muốn đấu với tôi, vậy tôi sẽ đấu tới cùng."

"Khải Trạch, thật sự không phải thế, lúc đó em, em hồ đồ, em, em thật sự không nghĩ được chuyện sẽ nghiêm trọng đến thế, anh đừng giận em, có được không?"

Bất kể thái độ cùng giọng nói Phong Khải Trạch ác liệt cỡ nào, Hồng Thi Na thủy chung vẫn giữ dáng vẻ mềm mại đáng thương.

Hồng Thừa Chí thật sự không nhịn được nữa, liền vì em gái mình ra tay, rống to nhục mạ Phong Khải Trạch: "Phong Khải Trạch, mày không phải rất quá đáng sao? Một thằng đàn ông lại đi bắt nạt một phụ nữ yếu đuối, mày có còn là đàn ông không?"

"Đàn ông, mày mà cũng nói từ đàn ông với tao sao? Hãy nghĩ lại lúc đầu mày đối phó với Thiên Ngưng thế nào đi, sao lúc đó mày không nghĩ mình cũng là thằng đàn ông? So với kẻ hèn hạ vô sỉ như mày, thì tao còn kém rất xa."

"Mày ——"

"Thừa Chí, con đã làm gì cô Tạ Thiên Ngưng đó?" Hồng Thiên Phương nghe được đầu mối, vì vậy liền muốn hỏi rõ ràng.

"Ba, không có gì đâu." Hồng Thừa Chí trong lòng có chút sợ, sợ chuyện mình làm bị lộ ra ánh sáng.

Nếu như chuyện này lộ ra ánh sáng, e rằng anh lại nghe chửi thêm.

Hồng Thừa Chí không muốn nói, nhưng Phong Khải Trạch lại muốn nói: "Không có gì sao? Mày như lão đại Xã Hội Đen, ngồi ở chỗ đó ra lệnh cho thủ hạ của mình cường – bạo một cô gái, cái này gọi là không có gì sao? Nếu như không phải tao tới kịp, không biết Thiên Ngưng sẽ bị mày ức hiếp đến mực nào nữa?"

" Đáng đời cô ta, ai bảo cô ta trêu chọc tao." Sự tình đã bại lộ, Hồng Thừa Chí không thể làm gì khác hơn là thừa nhận, nhưng lại không thấy mình có lỗi.

"Vậy em gái mày trêu chọc tao, không phải tao nên làm theo lời mày nói, dùng một chút thủ đoạn trả thù như tìm mấy tên lưu manh khỏe mạnh, luôn phiên chơi cô ta?"

"Phong Khải Trạch, cái thằng khốn này——" Hồng Thừa Chí tức điên lên, tung một quyền đánh tới.

Phong Khải Trạch dùng tay tiếp được quả đấm của anh, sau đó linh hoạt nắm chặt cổ tay của anh, dùng sức bẻ một cái.

Rắc một tiếng.

"A ——" Hồng Thừa Chí đau đến thất thanh kêu to, tiếng thét này khiến Hồng Thiên Phương cùng Hồng Thi Na bị hù sợ, nhưng Phong Gia Vinh cùng Đới Phương Dung lại bỏ mặc.

"Buông nó ra." Hồng Thiên Phương tiến lên can ngăn.

"Hồng Thừa Chí, tao cho mày biết, chuyện lần trước mày bắt nạt Thiên Ngưng, tao sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, tao sẽ từ từ từng chút một xử lí mày. Còn nữa em gái của mày lần này xúc phạm cấm kỵ của tao, tao đều tính cả, hừ." Phong Khải Trạch không thèm nghe lời Hồng Thiên Phương buông Hồng Thừa Chí ra, mà lại càng thêm dùng sức bẻ cổ tay hắn, đấm liên tục vào bụng hắn, sau cùng đấm một đấm thật mạnh lên mặt hắn làm ngã xuống đất.

"A ——" Hồng Thừa Chí kêu gào bi thống một tiếng, té xuống đất.

"Thừa Chí."

"Anh."

Hồng Thiên Phương cùng Hồng Thi Na chạy tới đỡ hắn ta dậy.

Hồng Thiên Phương nhìn thấy con trai mình bị đánh thành như vậy, trong lòng thật sự rất tức, trợn mắt nhìn Phong Khải Trạch một cái, quay qua chất vấn Phong Gia Vinh: "Gia Vinh, hôm nay con trai của ông đánh con trai tôi như vậy, ông giải quyết thế nào đây."

Không đợi Phong Gia Vinh trả lời, Đới Phương Dung tức giận trả lời trước.

"Đáng đời nó, dám dùng thủ đoạn hèn hạ bẩn thỉu để đối phó một cô gái, nó căn bản không được coi là một người đàn ông."

"Bà im ngay." Phong Gia Vinh khó chịu ra lệnh Đới Phương Dung im lại.

"Hừ." Đới Phương Dung chán ghét trợn mắt nhìn Hồng Thừa Chí một cái, không tình nguyện câm miệng.

Con trai Hồng Gia thì hèn hạ, con gái lại thích dùng tâm kế đùa bỡn, nếu thực sự hai nhà thành thông gia, e rằng lúc nào cũng phải cảnh giác, tránh cho ngày nào đó bị gài bẫy mà không hề biết chừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.