Gái Ế - Cô Vợ Nhà Giàu Thích Ở Nhà

Chương 12: Chương 12: Mẹ nuôi đã biết!




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Giang Hiểu Cầm yên tâm là chỉ từ nay về sau bà không cần lo lắng Cố Tuyết Y sẽ chịu khổ trong cuộc sống nữa. LQĐ

“Mẹ nuôi!” Trong lòng Cố Tuyết Y âm thầm thở dài, con mắt màu hổ phách lộ ra sự bất đắc dĩ và vô lực, “Cuộc sống của người có tiền không đơn giản như chúng ta nghĩ, người ta là kẻ có tiền chắc không để ý tới cô gái không tiền không gia thế như con đây, hơn nữa cũng không phải đàn ông có tiền nào cũng giống ba nuôi, đối xử với mẹ luôn tốt như vậy, không tìm phụ nữ khác ở bên ngoài.”

Cô muốn tình yêu là một đôi một cặp, tuyệt đối không cho phép phản bội, bây giờ có bao nhiêu người đàn ông có thể chân chính không phản bội? Không nhiều, thậm chí cực ít. Trong khả năng cực ít đó, lại có mấy người không có một lần bên ngoài? Đây là chuyện không thể nào, trừ phi đó là người đàn ông giấu diếm bà xã.

Cho nên, đàn ông đối với cô mà nói, đều không đáng để tin tưởng.

Giang Hiểu Cầm nhìn khuôn mặt trắng noãn của Cố Tuyết Y trước mặt, mắt kính màu đen che giấu vẻ sáng láng của đôi mắt màu hổ phách, có khi bà thật sự không hiểu Tuyết Y xinh đẹp nhường ấy, tại sao phải che khuất dung nhan mỹ lệ của mình.

“Mẹ nuôi! Trên thế giới này mọi người đều rất thực tế, không liên quan tới lợi ích chắc chắn sẽ không làm.” Sắc mặt Cố Tuyết lạnh nhạt, con mắt như ngọc lưu ly nhìn bầu trời bao la xanh thẳm phía ngoài kia.

Cô đã sớm nhìn thấu lòng người trên thế giới này, cô vô tình bước đi trong đám người ấy.

Bàn tay Giang Hiểu Cầm sờ nhẹ đỉnh đầu Cố Tuyết Y, trong lòng Tuyết Y bi quan đến thế, nhất định là chịu tổn thương sâu nặng nào đó, bây giờ không nhìn thấy vết thương nhưng trong lòng nhất định rất đau! Giọng bà trầm khàn tràn ngập ấm áp, nói: “Tuyết Y! Thời đại bây giờ vô cùng hỗn loạn, đàn ông đều thích bao nuôi tiểu tam bên ngoài, nhưng thế giới này vẫn còn những người đàn ông tốt khác, chỉ cần con rộng lòng đón nhận người mới, con từ từ sẽ phát hiện người khác rất tốt, giống như khi Nhã Mạn với con quen biết, lúc đó chẳng phải cứ thế mà tới sao? Con đừng suy nghĩ quá nhiều, mẹ tin có một ngày con sẽ gặp một người đối xử tốt với con, mỗi người đi tới thế giới này đều là vì để gặp một nửa khác trong sinh mạng mình, con cũng phải tin con sẽ gặp được.”

“Mẹ nuôi! Chuyện mẹ nói có lẽ trong thời đại của mẹ mới có thể xảy ra, chuyện như thế bây giờ vĩnh viễn không thể nào có.” Hiện nay chẳng một ai tin tưởng vào suy nghĩ ấy.

Sau đó, Cố Tuyết Y như nghĩ tới chuyện gì đó, dặn dò: “Đúng rồi, từ nay về sau mẹ không phải tìm kiếm khắp nơi để con xem mắt nữa, từ giờ con không muốn đi xem mắt, bây giờ con không có hứng thú kết hôn, con chỉ muốn cứ lặng lẽ như vậy trôi qua hết đời.”

Nếu như lại gặp người như Bách Lý Hàn Tôn, phiền toái sẽ liên tiếp không dứt, người bị liên lụy cũng sẽ là nhà Giang Hiểu Cầm, cô không muốn trở thành tội nhân thiên cổ hại cả nhà họ.

Cô vừa dứt lời, Giang Hiểu Cầm lập tức phản ứng kịch liệt, trách mắng trừng liếc cô, “Một người sao sống được? Mai này về già con bị bệnh sẽ không ai bên cạnh chăm sóc con, vậy làm sao bây giờ hả? Như thế sẽ rất đáng thương.”

LQĐÔN

Giang Hiểu Cầm nói thế nào cũng không để Tuyết Y sống một mình, trong lòng bà đã quyết bất kể thế nào cũng phải làm Tuyết Y sống hạnh phúc vui vẻ.

“Cùng lắm thì đến lúc đó con sẽ thuê người giúp việc chăm sóc con.” Cố Tuyết Y thản nhiên nói.

“Đến khi đó không phải con thuê người làm là được, trong lòng con sẽ cảm nhận sự cô đơn quạnh vắng, mẹ nuôi không muốn con như vậy, mẹ hi vọng con có thể may mắn có được cuộc sống hạnh phúc.” Khuôn mặt trung niên của Giang Hiểu Cầm có ý tứ sâu xa, đối mắt chăm chú và cố chấp nhìn Cố Tuyết Y.

“Mẹ nuôi! Con không có cái gọi là may mắn hạnh phúc, bây giờ con đã vô cùng hạnh phúc, tất cả những chuyện tương lai con không cần phải suy nghĩ, nếu như mẹ muốn con lập gia đình, thì tương lai con phải sống chung với mẹ chồng thế nào, học cách sống cùng chồng ra sao, làm sao để sinh em bé của mình, dạy dỗ con cái mình, những điều này trước mắt không phải là suy nghĩ của con.” Đôi mắt màu hổ phách kích động và nghiêm túc, nhìn thẳng vào Giang Hiểu Cầm.

Thật ra những điều này không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là cô không tin đàn ông, chỉ cần một câu nói của đàn ông cô sẽ nghi ngờ sẽ bác bỏ theo bản năng, cô hoàn toàn không tin đàn ông sẽ không ngoại tình không phản bội.

Giang Hiểu Cầm thấy tâm tình Tuyết Y hơi kích động, lập tức hạ giọng nhỏ nhẹ khuyên bảo Tuyết Y, bà nói: “Tuyết Y con đã không còn nhỏ nữa, con 29 tuổi rồi, qua năm nay con đã 30 tuổi, mẹ 30 tuổi thì đã làm mẹ của hai đứa con! Học tập như con nói thì tất cả phụ nữ bẩm sinh nhất định phải trải qua, chuyện thế gian tuần hoàn cứ như thế.”

“Có lẽ tất cả những thứ này đối với phụ nữ mà nói là chuyện hai năm rõ mười, nhưng đối với con lại không như vậy.” Cố Tuyết Y nhìn Giang Hiểu Cầm, trong mắt lóe lên vẻ kiên định vô cùng, tựa như chẳng một ai có thể thay đổi suy nghĩ sâu trong lòng cô.

Chính lúc này thì điện thoại Giang Hiểu Cầm vang lên.

Cố Tuyết Y thấy Giang Hiểu Cầm đi tới ban công, cô không khỏi thở dài một hơi, lần nào cô và Giang Hiểu Cầm nhắc tới đề tài này, cuối cùng bầu không khí sẽ vô cùng cứng nhắc.

Cố Tuyết Y tựa vào sofa, đột nhiên giọng vui sướng của Giang Hiểu Cầm truyền tới, trong miệng càng không ngừng cười nói ha ha.

Năm phút đồng hồ trôi qua, Giang Hiểu Cầm mới lưu luyến không rời cúp máy, vui sướng khiến ánh mắt bà lóe lên kích động và ngạc nhiên mừng rỡ, bước nhanh về chỗ Cố Tuyết Y, đưa tay cầm chặt tay Cố Tuyết Y, “Tuyết Y, rốt cuộc con tìm được hạnh phúc rồi, mẹ nuôi thực sự mừng thay cho con!”

Cố Tuyết Y lập tức giật nảy mình, đôi mắt tĩnh lặng chứa vẻ hoang mang, “Mẹ nuôi, rốt cuộc mẹ đang nói gì vậy?” Cô nghe không hiểu!

“Vừa rồi là người bạn kia của mẹ gọi điện, bà ta nói đối tượng xem mắt hôm nay của con là thiếu chủ Bách Lý muốn gặp mẹ, bảo là muốn nói chuyện của con, mẹ lại hỏi bạn mẹ, bà ta nói thiếu chủ Bách Lý có ấn tượng vô cùng tốt với con.”

Như sấm sét giữa trời quang, toàn thân Cố Tuyết Y cứng ngắc một giây đồng hồ, đầu ngừng suy nghĩ, vẻ mặt lạnh nhạt ngẩn ngơ, trong không khí tràn ngập hương hoa đào, trong khoảnh khắc này giống như tất cả đều không chân thực.

Giang Hiểu Cầm bên cạnh tự nói tiếp, “Bảo là muốn nói chuyện của con, nhất định là muốn ở cùng một chỗ với con, lần này mẹ thật sự yên lòng về chuyện hôn nhân đại sự của con rồi, Tuyết Y, từ nay về sau mẹ nuôi sẽ không kiếm đối tượng xem mắt cho con nữa.”

Tầm mắt lạnh nhạt của Cố Tuyết Y nhìn bà, vẻ mặt Giang Hiểu Cầm hưng phấn, giống như người vừa được coi trọng chính là bà.

Truyện chỉ đăng bên diễn đàn Lê!Quý Đôn, đăng ở trang khác là copy trái phép

Khuôn mặt Giang Hiểu Cầm vui vẻ nhìn Cố Tuyết Y, bàn tay vỗ lên lưng cô dặn dò, “Tuyết Y, lần này con phải nắm chặt vào, đừng gống như với mấy đối tượng khác trước đây, phải dùng tâm biết không?” Trước đây xem mắt nhiều lần như vậy, lần nào cũng đều thất bại, nguyên nhân trong đó trong lòng Giang Hiểu Cầm hiểu hết nhưng không nói ra phá vỡ tấm màng này.

Hết chương 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.