Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

Chương 93: Chương 93




“ Sư phụ.” Tiểu Tri Hân nhìn nhìn Nhã Thanh một vòng lại nói: “ Người gần đây có phải ăn rất ít không? Nhìn sư phụ đi, hình như nhìn còn gầy hơn cả lúc trước nữa.”

“ Có sao?” Nhã Thanh lại tiếp tục lật trang sách, mắt cũng chỉ tập trung vào đó mà tùy ý xem như trả lời nha đầu kia một tiếng: “ Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Tiểu Tri Hân lại cao hứng xắn luôn cả ống tay áo của Nhã Thanh lên lại nói: “ Người xem đi, đúng là gầy hơn a. Ta một tiểu cô nương xem ra còn có bắp thịt hơn cả sư phụ, thảo nào tổ mẫu luôn nói trong nhà nhất định phải có thêm vài cái nam nhân, sư phụ tuyệt đối không thể nhờ đến.”

“ Nói linh tinh.” Nhã Thanh nhăn mày, y khẽ giọng trách một tiếng.

Tiểu Tri Hân lại không chịu thôi, cô bé nhìn bàn tay của Nhã Thanh sắc da trắng bạch còn lộ cả gân xanh, tuy nhìn rất thích nhưng lại không tốt chút nào: “ Không được, nếu sư phụ còn biếng ăn đến ốm yếu như vậy ta nhất định sẽ nói lại với tiểu sư phụ.”

“ Hôm nay còn dám mang tiểu sư phụ ngươi ra dọa ta?” Nhã Thanh kéo lại tay áo của mình, y lại cầm cuốn sách gõ nhẹ lên trán Tiểu Tri Hân: “ Không phải sư phụ ngươi gầy, chẳng qua là tiểu nha đầu ngươi ăn quá nhiều nên mới béo ra thôi.”

“ Sư phụ người quá đáng.” Tiểu Tri Hân xoa trán đỏ mặt, cô nhóc lại ra vẻ uất ức xụ mặt xuống: “ Nói nữ tử người ta béo ra, người không tế nhị chút nào.”

“ Ngươi mà cũng biết xấu hổ à, nhanh đi cho Tiểu Thanh ăn đi.”

“ Gì chứ.” Tiểu Tri Hân vừa xoay lưng đi vừa lẩm bẩm: “ Tiểu Thanh nó còn béo hơn cả ta, sư phụ cần lo nó bị đói sao?”

Nhã Thanh thở dài một hơi lại nhìn vào mấy trang sách, y tuy vậy suy nghĩ vẫn không ở đó mà lại nghĩ đến tình hình bây giờ của bản thân. Nhã Thanh ham học y thuật cũng không có hứng thú với võ học, vì vậy sau khi sử dụng Tử Doanh Đoàn y nghĩ không có khả năng với luyện võ cũng không có vấn đề.

Thế nhưng cơ thể Nhã Thanh từ trước đã suy nhược hơn rất nhiều so với các nam tử cùng lứa, so với Phiên Vân bề ngoài có vẻ giống nữ nhân nữ vậy nhưng sức lực cùng với y còn tốt hơn. Vì vậy gần đây y cũng tự nhận thấy sức khỏe của mình cũng ngày một kém, nếu về sau muốn giống như trước hành y khắp nơi cũng khó khăn hơn.

Nói lại thì Nhã Thanh quyết định ở lại hoàng thành mở y quán vì hai nguyên do, một là mới bắt đầu khắp nơi loạn lạc cũng không có chỗ an toàn, y cũng Diễm Nghệ ở chỗ này vẫn tốt hơn đi khắp nơi không ổn định, hai là bản thân Nhã Thanh vẫn lo lắng cho Phiên Vân không biết y ở cùng hoàng đế sẽ ra sao.

Bây giờ nghĩ lại Phiên Vân trở thành hoàng hậu một nước, hoàng đế lại xem như không hề có ý lập phi còn sắc phong thêm một vị hoàng tử, xem như muốn cho tất cả mọi người đều biết hắn không cần một người thừa kế là con ruột của mình. Thêm vào Diễm Nghệ ở đây có y quán để quán xuyến, nàng ta cũng khá thân thiết với mấy vị đại thẩm xung quanh, bây giờ Nhã Thanh xem như không cần phải lo lắng gì nữa.

Y hiện tại có thể giao lại y quán cho Diễm Nghệ trông coi, lại có cả Dương Nhân và Tiểu Tri Hân phụ giúp chắc chắn sẽ tốt. Nhã Thanh cũng có thể an tâm lại đi khắp nơi vừa trị bệnh vừa học hỏi thêm nhiều kiến thức y thuật mới, thế nhưng…

Nhã Thanh trầm mặt, ngày trước ngoài những người thân như Diễm Nghệ hay Phiên Vân, y không cần phải bận lòng bất cứ điều gì. Bây giờ lại còn vì kẻ khác mà chần chừ trong quyết định của bản thân đúng là không giống con người y trước kia nữa. Chân mày nhíu lại càng chặt, Nhã Thanh khó chịu lên tiếng: “ Qủa nhiên dính vào những kẻ phiền phức liền không có chuyện gì tốt đẹp.”

“ Lại có kẻ nào khiến ngươi khó chịu không vui sao?” Diễm Nghệ vừa ra chợ mua đồ về, vào tới nơi lại nghe nhi tử than phiên một câu mới nói: “ Dù sao mấy hôm nay cũng không có bao nhiêu người đến xem bệnh, nếu buồn chán quá thì vào cung thăm biểu đệ của ngươi đi.”

Nhã Thanh ở bàn xem bệnh của mình đứng lên, y đi lại xách mấy gói đồ giùm Diễm Nghệ mới nói: “ Phiên vân bây giờ sợ rằng cũng không có thời gian cùng ta nói chuyện, hơn nữa hoàng cung cũng không giống như người đi chợ, thích ra vào lúc nào đều có thể.”

“ Cũng còn phải xem lại chúng ta là ai chứ, muốn ra vào một chút cũng bị cản lại sao?”

“ Được rồi.” Cầm mấy gói đồ trên tay cũng cảm thấy khá nặng, Nhã Thanh lên tiếng hỏi: “ Người mua gì mà nhiều vậy, tại sao không dẫn Tiểu Tri Hân cùng đi để xách hộ.”

“ Mua thêm ít thịt cá với sườn, còn có cả tổ yến với mấy loại gia vị… nói chung đều là muốn tẩm bổ cho ngươi cả đi, ngươi tự nhìn lại mình xem, trừ bỏ cả y phục trên người thì còn lại bao nhiêu cân nặng.”

“ Lại là chuyện này?” Vừa rồi hết Tiểu Tri Hân bây giờ lại đến Diễm Nghệ, Nhã Thanh cũng không phải không nhận ra mình ốm đi một vòng, thế nhưng cũng không phải xem là vấn đề lớn.

“ Ta tuổi chắc cũng không còn tốt nữa, mới đó đã thấy đau vai nhức mỏi.” Diễm Nghệ ngồi xuống ghế lại đấm đấm trên vai mình mới nói: “ Đáng tiếc mấy hôm nay đều không thấy Vong Âm và Thẫm Ngụy đâu, nếu không lão nương ta cũng không phải tự mình mua đồ vác nặng.”

Nhã Thanh nhăn mày: “ Vong Âm và Thẫm Ngụy thân phận không giống thường dân chúng ta, người đứng xem họ như kẻ sai vặt, trở thành thói quen sẽ không tốt. Mấy ngày nay đều bận rộn với quốc hôn, hơn nữa cả hai người họ vừa mới thăng chức cũng chẳng còn thời gian rảnh rỗi như vậy chạy đến đây, mẫu thân từ giờ có việc nhờ ta là được rồi.”

“ Nhờ ngươi? Ngoài xem bệnh bốc thuốc ngươi làm nổi sao?” Diễm Nghệ vừa nói đã nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Nhã Thanh, nàng thở dài lại tìm chuyện khác nói tránh đi: “ Thẫm Ngụy kia không nói tới, riêng Vong Âm vài hôm có nhất định cũng sẽ chạy đến thôi, ngươi nhìn xem hắn như vậy đừng nói với lão nương ngươi nhìn không ra.”

Diễm Nghệ nói nhưng chẳng thấy Nhã Thanh có chút biểu hiện kỳ lạ nào, nhìn y mang mấy mấy gói đồ để sang một bên rồi ngồi trở lại vị trí cũ, Diễm Nghệ vừa tò mò hiếu kỳ mới đến gần bên cạnh nhi tử nói: “ Nhã Thanh, nói mẫu thân biết ngươi đối với Vong Âm kia thật ra là thế nào đây.”

“ Thế nào là thế nào?” Nhã Thanh lại lật sách ra muốn xem lập tức lại bị Diễm Nghệ đóng sách lại. Y ngước mắt nhìn nàng nói: “ Mẫu thân có thể đừng tìm thêm việc cho ta có được không?”

“ Ngươi trở thành con người không rõ ràng như vậy từ bao giờ?” Diễm Nghệ nói: “ Hắn đối với ngươi lời nói hành động đều rõ ràng như ban ngày rồi kìa, lần đó còn vì ngươi suýt chút mất mạng dưới móng hổ ngươi còn không chịu động lòng.”

“ Phiên Vân thích hoàng thượng, không có nghĩa ta cũng sẽ thích Vong Âm.”

“ Vậy là ngươi không thích?”

“ Không phải…” Nhã Thanh ngập ngừng, y nếu thật sự không thích thì đã sớm đuổi người từ lâu, làm gì có chuyện để Vong Âm gần bên cạnh mình như vậy. Bản thân Nhã Thanh cũng nhận ra y càng ngày càng quen với sự có mặt của Vong Âm và Thẫm Ngụy bên cạnh mình, thế nhưng cái đó cũng có thể gọi là thích sao?

Diễm Nghệ thở ra: “ Nhã Thanh, ngươi đối với tình cảm của kẻ khác có thể dễ dàng nhìn ra như vậy, nhưng tình cảm của bản thân lại quá mù mờ. Tự mình suy nghĩ xem đi, ngươi với hắn là thế nào.”

“ Ta…” Nhã Thanh trầm mặt: “ Ta không muốn giống Phiên Vân.”

“ Cái gì mà không muốn giống Phiên Vân?” Diễm Nghệ tỏ ra tức giận vì lời nói của Nhã Thanh: “ Đừng nói với mẫu thân ngươi không hài lòng khi thấy biểu đệ ngươi thích một nam nhân, mặc kệ người bên ngoài nghĩ ra sao nhưng nếu ngay cả ngươi cũng như vậy thì y biết phải thế nào?”

“ Ý ta không phải như vậy.” Nhã Thanh lại nói: “ Ta không muốn giống Phiên Vân, ngoài y và mẫu thân… ta không muốn thay đổi bản thân hay mong ước của mình vì kẻ khác giống như Phiên Vân vậy…”

Nhã Thanh không nghĩ việc yêu thích một người hay vì người đó mà thay đổi là sai, chỉ là bản thân y không muốn như vậy. Nhã Thanh nhận ra nếu y thật sự vẫn ở lại, một ngày nào đó y chắc chắn cũng sẽ thay đổi. Nếu đã quyết định thì không cần phải đắn đo thêm nữa, Nhã Thanh kiên định nhìn Diễm Nghệ: “ Mẫu thân, vài ngày nữa giúp ta thu xếp một ít đồ có được không?”

“ Thu xếp đồ?” Diễm Nghệ nhíu mày: “ Ngươi lại muốn đi sao?”

“ Ở mãi một chỗ không phải tính cách của ta, thời gian này mọi chuyện đều đã ổn định cả nên đột nhiên lại muốn đi đây đó một chút. Tiểu Tri Hân vẫn còn chưa hiểu chuyện, mẫu thân giúp ta dạy bảo nha đầu đó, về sau ta cũng mang nó ra ngoài học hỏi nhiều hơn.”

Diễm Nghệ xem vẻ quả quyết của Nhã Thanh, nàng suy nghĩ lại xua tay: “ Bỏ đi, dù sao mẫu thân cũng không nói được ngươi. Trước khi đi nên nói với Phiên Vân một tiếng, tránh để nó lo lắng cho ngươi.”

“ Ta biết rồi, đợi một hai ngày nữa nói với y cũng không muộn.”

Diễm Nghệ gật gật đầu lại quay lưng bỏ đi, nàng ra xem ngoài nhìn thử xem, thấy Tiểu Tri Hân đang ngồi canh trước cửa y quán lại lên tiếng gọi: “ Tri Hân.”

“ Tổ mẫu?”

“ Lại đây.”

Thấy Diễm Nghệ gọi mình, Tiểu Tri Hân vội vàng cười nói chạy lại: “ Tổ mẫu về rồi sao, một lát Dương đại ca đến trông chừng phía trước rồi ta sẽ giúp người nấu cơm có được không?”

“ Ngoan.” Diễm Nghệ tươi cười xoa đầu Tiểu Tri Hân lại ghé sát vào tai cô bé nói nhỏ gì đó.

Tiểu Tri Hân mặt ngạc nhiên lại buồn vui lẫn lộn, sau đó cô nhóc cứ liên tục gật gật đầu: “ Biết rồi tổ mẫu, cứ giao lại cho ta đi.”

“ Tốt lắm.” Thấy cô nhóc hớn hở chạy đi mất, Diễm Nghệ lại tỏ ra đắc ý: “ Muốn trốn đâu có dễ vậy, hiền tế tốt như thế ta đi đâu mà kiếm. Cũng đừng trách mẫu thân bán đứng ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.