Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Chương 102: Chương 102




Lục Hàm Châu đã từng đón Kiều Tẫn tan học, nhưng lại chưa lần nào đưa cậu đến trường.

Lúc đến cổng trường, bảo vệ nhìn hắn đến liền nở nụ cười, "Ơ kìa, cháu đưa người nhà đến trường đó hả?"

Bác bảo vệ này bắt đầu làm từ lúc Lục Hàm Châu còn đi học, cho tới bây giờ, sắp về hưu cũng vẫn còn nhận ra hắn. Kiều Tẫn bị bác trêu liền xấu hổ trốn phía sau Lục Hàm Châu.

Lục Hàm Châu cười nhìn bác bảo vệ: "Bác làm tốt quá, đến người nhà cũng nhận ra, sau này phải nhắc hiệu trưởng tăng lương cho bác."

Bác bảo vệ cười hớn hở, "Toàn trêu lão già này thôi, mau đi đi."

Lục Hàm Châu khẽ gật đầu, nắm tay Kiều Tẫn đi vào trường. Hai người đến cũng coi như là sớm, dọc đường có vài người nhìn thoáng qua bọn họ, đặc biệt là lúc nhìn Lục Hàm Châu, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, đương nhiên sẽ làm người ta muốn bàn tán.

Kiều Tẫn từ trước đến giờ chưa từng bị nhiều người vây xem như vậy, tuy đứng cạnh Lục Hàm Châu cũng không khẩn trương lắm nhưng vẫn có chút mất tự nhiên.

"Anh đừng nắm tay em." Kiều Tẫn muốn rút tay ra kết quả bị hắn nắm càng chặt, sốt ruột nhìn chỗ khác, "Đàn anh, bọn họ đang nhìn đó..."

"Nhìn thì sao? Thích cho bọn họ nhìn đó." Lục Hàm Châu nhìn xung quay một vòng, bá đạo nói: "Để những người ở đây đều mở to mắt ra nhìn kĩ xem, Kiều Kiều đã có chủ, đừng hòng muốn ăn thịt đường tăng."

Kiều Tẫn nhỏ giọng cười, "Ý anh bọn họ là yêu quái sao?"*

*Chỗ này là "thịt thiên nga" và "là cóc ghẻ" mà mình lười tìm cái ý nghĩa sâu xa quá nên mình để tạm là "thịt đường tăng" và yêu quái nha OwO.

"Em đoán xem." Lục Hàm Châu hơi cúi đầu, tới gần bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Trong bụng em còn có đồ của tôi rồi, những "yêu quái" kia tốt nhất là nên ngồi hóng mát đi."

Hai người đứng một chỗ vô cùng đẹp đôi, lại đứng trước mặt mọi người thì thầm chuyện như này làm Kiều Tẫn cảm giác giống như bị treo lên thánh giá mặc người chiêm ngưỡng, hận không thể tìm cái hố chui vào.

"Có trướng không?" Lục Hàm Châu lại hỏi.

Kiều Tẫn ấn móng tay vào lòng bàn tay hắn cảnh cáo hắn đừng nói nữa, Lục Hàm Châu lại tựa như không cảm thấy đau, tiếp tục nói: "Có cần tôi giúp em vệ sinh không?"

Vành tai Kiều Tẫn hồng đến sắp xuất huyết, tức giận nói: "Anh còn nói nữa!"

Lục Hàm Châu vẫn cười như trước, cúi đầu hôn lên vành tai cậu một cái, khẽ thì thầm, "Có nhớ cũng hết cách, em chỉ có thể ngậm nó một ngày thôi."

Kiều Tẫn xấu hổ muốn đẩy hắn ra.

"Khụ khụ!" Chu Tĩnh Mẫn đứng ở cách đó không xa, nhìn bọn họ ho khan hai tiếng.

Kiều Tẫn vội vã rút tay ra, đỏ mặt ngoan ngoãn chào: "Chào cữu cữu."

Chu Tĩnh Mẫn liếc Lục Hàm Châu một cái, "Cậu định làm gì vậy, đây là trường học không phải siêu thị để cậu đi dạo, trắng trợn thì thầm to nhỏ, tôi mà không đến có phải cậu định hôn thêm một cái nữa không?"

Lục Hàm Châu cười, "Cũng có thể lắm."

Chu Tĩnh Mẫn bị hắn chọc tức đến không muốn để ý hắn, suy nghĩ một lúc vẫn là hỏi, "Cậu đến trường làm gì?"

Lục Hàm Châu nói, "Gần đây không có việc bận, muốn đưa bạn nhỏ trong nhà đi học cũng đâu có bị cấm, nếu hiệu trưởng không đồng ý thì tôi đành đi vậy."

Chu Tĩnh Mẫn chỉ thẳng ra cổng trường, "Nếu tới đây không định nói gì thì đi về luôn đi."

"Lúc trước Kiều Tẫn xin nghỉ học vài hôm, sợ lúc quay lại trường giáo viên sẽ làm khó em ấy nên tôi đến nói một tiếng, nếu hiệu trưởng đã ở đây rồi thì chắc tôi cũng không cần nhọc lòng nữa."

"Được, cậu đừng có coi giáo viên chỗ tôi là nhân viên của cậu mà tùy ý dạy bảo, lần trước tôi còn chưa tính với cậu đâu." Chu Tĩnh Mẫn nói hai ba câu liền đuổi người đi, quay đầu nói với Kiều Tẫn: "Con theo cậu đến phòng học, tiện cậu cũng có chuyện tìm giáo viên của con."

Kiều Tẫn quay đầu nhìn Lục Hàm Châu, Chu Tĩnh Mẫn liền ho khan, nói: "Kiều Kiều, còn đừng chiều nó, để nó bắt nạt con. Có gì bất công phải nó cho cậu, cậu thay con dạy nó."

Hai má Kiều Tẫn đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Con cảm ơn."

Chu Tĩnh Mẫn hơi gượng nói: "Đúng rồi, vụ án của lão Lục thế nào rồi? Mẹ con..."

Kiều Tẫn rũ mắt, giấu đi khổ sở trong lòng, nhẹ nhàng lắc đầu, "Tòa án sẽ thông báo sau, cảm ơn cậu quan tâm ạ."

Chu Tĩnh Mẫn thở dài, "Con đừng quá khổ tâm, mẹ con mất, con vẫn còn Lục Hàm Châu, còn cậu và chú Giản, ông bà ngoại cũng vẫn luôn luôn là gia đình của con."

Kiều Tẫn gật đầu, "Cảm ơn cậu."

Hai người không nói nữa, yên lặng sóng vai đi tới phòng học, giáo viên đang nói chuyện cùng học sinh, Chu Tĩnh Mẫn ho một tiếng nhắc nhở.

Kiều Tẫn tìm vị trí ngồi, Chu Tố đang ăn sáng, nhìn cậu đi đến liền tiện nhét vào tay cậu hộp sữa bò.

Kiều Tẫn nhận lấy, "Cảm ơn."

Chu Tố xua xua tay thuận miệng hỏi, "Sao cậu lại đi cùng hiệu trưởng thế?"

Kiều Tẫn cắm ống hút, ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng nho nhã trầm ổn đang đứng ở cửa lớp, nhỏ giọng nói: "Hiệu trưởng là cậu của đàn anh."

"Khụ khụ khụ!" Chu Tố đang ăn nghe xong nửa cái bánh bao liền nghẹn ở cổ họng, đỏ mặt tía tai mà ho, cả lớp đều nhìn về phía họ.

Chu Tĩnh Mẫn cũng nhìn thoáng qua, nói: "Bạn học kia coi chừng để bị bắt ăn sáng trong lớp."

Chu Tố giơ tay: "Vâng, thưa hiệu trưởng."

Chu Tĩnh Mẫn thu mắt, tiếp tục nói chuyện cùng giáo viên, Kiều Tẫn mới vừa cắm ống hút liền đưa cho Chu Tố, "Cậu cẩn thận một chút đi."

Chu Tố khàn giọng, khó khăn nói ra một câu, "Người mù thắp đèn, tớ mù trắng."*

*Người mù thắp đèn (瞎子打灯笼): Vì người khác, hãy thắp sáng ngọn đèn sinh mệnh của chính mình! Như vậy, trong bóng đêm của đời người, chúng ta mới có thể tìm thấy bình an và sự chói lọi của chính mình. (Cái này mình đọc xong mẩu truyện mình cũng không hiểu được luôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.