Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Chương 32: Chương 32: Ánh sao rơi trên tay áo tôi (Một*)




*Bước vào giai đoạn Kiều Kiều nhận ra có tình cảm với Lục tổng (?) giống như thay đổi 1, 2, 3 của chương Chúng sinh đều là cây cỏ đó.

" Dính nhơm nhớp, khó chịu." Kiều Tẫn lắc đầu, mắt đỏ ngầu nói: " Tôi không muốn... Thật khó chịu, nóng quá."

Những thứ này đều là dấu hiệu của thời kỳ ngụy động dục, Kiều Tẫn đối với nó cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi, luôn cảm thấy mình không khống chế được thân thể của chính mình.

Lục Hàm Châu xoa xoa đầu cậu, giúp cậu cài dây an toàn, " Cố nhịn một chút, đợi về nhà đã."

Thời gian coi như khá sớm nên không bị kẹt xe, rất mau đã về đến nhà. Thanh Thương không hiểu như nào lại chạy ra ngoài, Lục Hàm Châu để Kiều Tẫn ngồi đợi trong xe, tự mình xích nó vào.

Thanh Thương dạo này đã ôn hòa không ít, có đôi lúc nhìn Kiều Tẫn còn ngoan ngoãn nằm xuống, lật ngửa bụng lên ý muốn cậu xoa xoa.

Loài cho này rất lanh lợi, sẽ lấy lòng người những người Lục Hàm Châu thích, mà Kiều Tẫn lại rất sợ nó, nhìn thấy liền phát run.

Kiều Tẫn ngồi một mình ở trong xe, nhìn bóng lưng Lục Hàm Châu.

Cậu thích Chu Tố, cũng thích mẹ, thích cả A Diễn thế nhưng đối với Lục Hàm Châu lại không giống như vậy. Cậu đã rất chán ghét Khương Phi, gã lại còn cố tình năm lần bảy lượt quấy rối cậu.

Kiều Tẫn không biết mình có phải là không thích Lục Hàm Châu hay không, nhưng cậu rất khẳng định mình rất ghét Khương Phi. Khi gã chuyển trường, cậu còn vui vẻ tận mấy ngày.

Lục Hàm Châu nói yêu cậu, vậy thì nhất định là yêu. Nhưng vì sao yêu và ghét, lại cảm giác giống nhau?

Kiều Tẫn nghĩ không ra, nhưng lại không dám đi hỏi, không thể làm gì khác hơn là ngộp ở trong lòng. Nhớ lại thời điểm hắn nắm lấy tuyến thể của mình, thử làm theo thăm dò sờ đến, nhẹ ngắt một chút.

" Ưm..."

Lục Hàm Châu cho đến khi xác nhận chắc chắn xích đã cài chặt mới trở về. Ngón tay vừa mở cửa xe một luồng tinh lực đột nhiên dâng lên, thiếu chút nữa không đứng vững.

Kiều Tẫn khó chịu động chân chầm chậm ma sát, Lục Hàm Châu nhìn thấy sắc mặt cậu ửng hồng, đôi môi bị cắn đến như muốn rách ra, giữa đũng quần có nhô lên một điểm như cục mụn nhỏ.

" Kiều Kiều?"

Hắn sợ hết hồn lập tức đưa tay kéo cậu lên kiểm tra tuyến thể, không ngoài dự đoán, vừa sưng vừa thơm ngát vị sữa.

Hắn vừa đi không tới hai phút, chuyện gì đã xảy ra?

Một Omega bình thường thì thời kỳ động dục sẽ là nửa năm một lần, đứa nhỏ này làm sao lại không có dấu hiệu báo trước, muốn đến thì đến? Không đúng, cái này hình như là trạng thái ngụy động dục.

Ánh mắt Kiều Tẫn mơ hồ trộn lẫn một chút bất an, nhìn thấy Lục Hàm Châu theo bản năng đưa tay ra, " Ôm."

Lục Hàm Châu sững sờ đứng tại chỗ, hắn không kịp phản ứng lại, dang tay ra ôm cậu vào trong ngực, một tay đóng cửa xe, đỡ cậu vào trong nhà.

Hô hấp vị sữa ấm áp phả trên cổ, Lục Hàm Châu cố nhịn không để cậu câu dẫn, khàn cổ họng hỏi: " Kiều Tẫn, có chuyện gì vậy?"

" Tôi không biết, tôi không biết..." Kiều Tẫn từng có một lần " gà gáy sớm"*, lần đầu tiên đó liền trực tiếp bị dọa khóc, hoảng loạn đi hỏi Dương Cần. Bà lại chỉ nói đó là bình thường, chỉ cần không nghĩ nữa là ổn rồi.

*Morning wood (晨勃): Hiện tượng cương vào buổi sáng khi tỉnh dậy, mình không biết VN mình gọi hiện tượng này là gì nên để thành " gà gáy sớm " nha UwU.

Dương Cần đối với những chuyện như này có chút kiêng kỵ, không muốn dạy. Kiều Tẫn cũng không dám hỏi lại chỉ khiến mình không nghĩ về nó nữa, khắc chế lại là được. Từ đó liền rất ít khi bị lại.

Kiều Tẫn bị hắn ôm, mỗi bước đi lại ma sát một lần càng tăng thêm khó chịu, bất an động động, " Đàn anh, tôi khó chịu."

" Đừng sợ, tôi giúp em." Lục Hàm Châu ôm cậu vào thư phòng, ngồi xuống lại ôm cậu ngồi lên đùi mình, đưa tay sờ môi cậu, thấp giọng hỏi: " Nói cho tôi, vừa nãy em suy nghĩ cái gì?"

Kiều Tẫn mím môi, " Nghĩ đến anh."

" Nghĩ đến tôi?"

Lục Hàm Châu cố gắng duy trì bình tĩnh, không để bị cái câu dẫn vô hình này của cậu ảnh hưởng, thầm nghĩ, nghĩ về hắn cũng có thể tự đem mình dằn vặt đến như này?

Kiều Tẫn ngồi trên đùi Lục Hàm Châu, nhìn túp lều không bình thường của mình, gấp đến độ nước mắt rơi lã chã, " Đàn anh, tôi... làm gì để nó..."

" Đừng sợ."

Lục Hàm Châu đặt tay trên túp lều, nhẹ nhàng nắm lấy liền cảm giác hô hấp của cậu lập tức hỗn loạn. Tin tức tố xung đột phóng ra quanh quẩn ở chóp mũi, kéo theo thanh âm khóc nức nở của Kiều Tẫn.

" Kiều Kiều, đừng sợ tôi, được không?" Động tác trên tay Lục Hàm Châu không dừng lại, cảm giác thân thể cậu căng thẳng, nghiêng đầu hôn lên tuyến thể của cậu, khẽ liếm một miếng.

" Em cũng thích tôi, đúng không?"

*

Thời điểm Ninh Lam tới liền nhìn thấy Kiều Tẫn đang cầm trong tay một cái đầu gốc, cả người gục xuống bàn không có tinh thần, không khỏi cười hỏi:" Đang làm gì đó, từ khoa khiêu vũ chuyển sang khoa múa rối sao?"

" Chào chị Ninh Lam." Kiều Tẫn lập tức ngồi thẳng người, ngoan ngoãn chào hỏi.

" Lục tiên sinh ở đâu?"

" Ở trên lầu."

Ninh Lam không vội vã đi lên, ngồi xuống đối diện cậu cười hỏi: " Đang buồn cái gì đây? Có muốn chị giúp cậu nghĩ biện pháp một chút không?"

" Không, không cần."

Ninh Lam cũng không hỏi nhiều nữa, cầm văn kiện đứng lên nói: " Chị lên lầu tìm Lục tiên sinh đã, cứ tiếp tục làm đi."

Kiều Tẫn tiếp tục gục đầu xuống bàn thất thần. Chiều nay bị Lục Hàm Châu chỉ bằng một bàn tay làm cho gào khóc xin tha, sợ hãi nhưng lại không thoát được theo bản năng trốn trong lồng ngực hắn. Xin tha, làm nũng, toàn bộ đều thử hết mà tuyến thể vẫn bị hắn một lần lại một lần hôn xuống, đến cuối cũng bị hắn ép đến khóc nức nở, cầu hắn cắn nhẹ một chút.

Lục Hàm Châu lại không cắn, ngón tay niết tuyến thể nói: " Chính Kiều Kiều nói trước lúc em yêu tôi, tôi không được đánh dấu em, đánh dấu tạm thời cũng không được."

Kiều Tẫn run run khóc nức nở, " Nhưng mà... Anh nói tôi thích anh."

" Kiều Kiều chưa tự mình nói, vậy không tính."

Lục Hàm Châu di chuyển tya xuống địa phương phía dưới, còn chấm một chút đồ vật dính nị kia lên cho cậu xem, " Em xem, đàn anh có lừa em không?"

Kiều Tẫn có ngốc cũng biết đó là cái gì, đỏ mắt nói anh bắt nạt người.

Lục Hàm Châu cười giúp cậu lau sạch sẽ đồ vật, bọc lại ngón tay cậu nói: " Cái này cũng gọi là bắt nạt sao? Vậy Kiều Kiều có muốn cũng bắt nạt tôi một chút không?"

Hắn nói rồi liền kéo tay cậu đặt xuống phía dưới của chính mình, xúc cảm to lớn dọa Kiều Tẫn sắc mặt trắng nhợt, " Anh... Anh sao lại như vậy...."

Lục Hàm Châu giúp cậu mặc quần áo tử tế mới buông ra nói, " Nhóc không lương tâm, đàn anh giúp em dễ chịu em lại không quản tôi sống chết thế nào. Được lắm, đi ra ngoài đi."

Kiều Tẫn đưa tay điểm điểm hắn một chút, " Nhưng mà..."

" Lại không đi ra ngoài tôi liền đánh dấu em?"

Kiều Tẫn vừa nghe vậy lập tức bỏ chạy.

Buổi tối lúc ăn cơm cũng không dám nhìn hắn, luôn cảm thấy chân run. Tâm trí cậu vốn đã không kiện toàn, lại còn di chứng tự kỷ, đối với tình cảm lại càng thêm không cảm nhận được. Thật sự không hiểu vì sao Lục Hàm Châu lại muốn bắt nạt mình, không lẽ yêu một người là muốn nhìn người đó khóc hay sao?

Sau khi ăn xong, Kiều Tẫn đi tìm Chu Tố cầu viện.

Chu Tố nói: "Người mù đi hỏi người điếc, cũng có thể coi như tìm đúng người. Tớ đời này cũng là muốn nhìn thấy thằng ngu Khương Phi kia bị ép quỳ trên mặt đất khóc mếu máo, vậy cậu liền nói tớ thích nó? Vô lí. Còn về phần thúc thúc nhà cậu kia, tớ nghĩ là hắn là muốn đổi nghề thổi đồ chơi bằng đường."

" Là sao?"

Chu Tố giải thích: " Không muốn làm người đàng hoàng."

Kiều Tẫn nghĩ một chút, cảm thấy lời này có chút không đúng lắm.

Điện thoại kêu một tiếng, nhảy ra một cái tin nhắn, cậu vừa mở ra nhìn, là Hoắc Thái.

——Bạn học Kiều, tôi có mua một chút nguyên liệu, nhưng lại không biết chọn mảnh gỗ như thế nào, còn điêu khắc trước tin là phải phác họa sao?

Kiều Tẫn trả lời: Phải, trước tiên phải thiết lập chân dung búp bê, sau đó căn cứ vào nó để mài ra hình dáng gương mặt.

Hoắc Thái nghi hoặc: Mặt hình tam giác?

Kiều Tẫn: Ừm, sau đó mới dùng dao, dựa theo tỷ lệ mà điêu khắc. Bởi vì búp bê so với người thật nhỏ hơn một chút, kẻ một đường ở giữa mặt, sau đó khắc hai gò má trước rồi định ra ngũ quan.

" Sau đó thì sao? Trước tiên phải bắt đầu từ bước nào? Tôi muốn tìm video hướng dẫn thì ở đâu?"

Kiều Tẫn chưa từng dạy người khác, cũng may Hoắc Thái ôn nhu, tính cách không có tính công kích, mang lại cảm giác rất giống Chu Tố. Hơn nữa điêu khắc là sở thích của cậu, cậu mở to âm lượng điện thoại lên, suy nghĩ một chút liền nhận.

" Trước tiên phải bắt đầu từ đôi mắt, sau đó là lỗ tai, đường viên cơ bản dần dần sẽ tu sửa sau." Kiều Tẫn chụp một tấm hình nói: " Nếu như là búp bế để múa rối thì phải đào phần gáy rỗng ra để luồn dây vào. Còn nếu chỉ là luyện tập điêu khắc thì có thể bớt đi bước này, miễn cho mới làm liền bị hỏng."

Hoắc Thái chỉnh máy tính về chế độ yên lặng, nhìn búp bê rất sống động trên màn hình, hỏi: " Khi còn bé tôi có xem qua của mẹ, mắt và miệng cũng có thể cử động, cái đó điêu khắc như thế nào?"

Đĩ trà xanh =)))

Kiều Tẫn nói: " Nếu như là điêu khắc để mắt có thể hoạt động, vậy thì dây ở sau gáy phải kết nối với mắt, dùng dao điêu khắc đẩy lên."

" Nhưng như vậy không phải đây chỉ là gỗ thô sa?"

" Cái này là sứ trắng, mặt sau còn cần sứ trắng đắp lên giấy, trộn với nước loại bỏ dịch đất vàng, chờ nó khô thì dùng da cá chuyên dụng mài bóng. Cũng có loại dùng phương pháp nung sứ ở nhiệt độ cao, chỉ là giá cả tương đối cao, cũng khó làm hơn. Sau khi kết thúc phải dùng dao nhỏ so sánh hình dạng thật cẩn thận. Sau đó mới hóa trang cho búp bê dựa theo tính cách, rồi dùng parafin lau qua một lần cho sáng hơn một chút, thêm tóc tai, râu ria vào thế là xong."

Đoạn này mình edit gần nghĩa thôi mọi người đừng học theo =))

Hoắc Thái nghe xong nở nụ cười: " Cái này cũng thật khó khăn quá."

Kiều Tẫn hơi dừng lại, nói: " Không... Không khó."

Hoắc Thái lại nói: "Không biết bạn học Kiều có nguyện ý thu người học trò này không. Tuy rằng không quá thông minh nhưng được cái khá chăm học, sẽ không để cho thầy thất vọng."

" Cốc cốc." Ninh Lam gõ cửa thư phòng.

" Vào đi."

" Ngài đã làm gì vậy, Kiều Tẫn ở dưới lầu lông mày đều sắp vắt thành cái bánh quẩy rồi. Nói không chừng lát nữa buồn đến chết."

Lục Hàm Châu hơi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười nói: " Buổi chiều tôi lừa em ấy."

" Lừa cái gì? Lừa tài lừa sắc?"

" Tôi lừa em ấy nói yêu tôi." Đầu ngón tay Lục Hàm Châu gõ gõ lên bàn, mặt ngậm lấy một tia ôn nhu, cười nhẹ giải thích cho Ninh Lam: " Em ấy không khống chế được tin tức tố, trạng thái ngụy động dục kích thích khoang sinh sản phân bố ra đồ vật em ấy không hiểu. Tôi nói với em ấy đó là do yêu tôi nên mới vậy."

Ninh Lam trầm mặc nói: " Không hổ là ngài, trình độ không biết xấu hổ khiến người ta đuổi không kịp."

" Em ấy sau đó còn chủ động hôn tôi, muốn nghiệm chứng xem có thật là yêu hay không. Có thể thấy em ấy thật sự yêu tôi, chỉ là không nhận ra thôi."

"? Chuyện như vậy cũng muốn kể từng chi tiết nhỏ cho tôi." Ninh Lam đặt văn kiện xuống trước mặt hắn, " Không đứng đắn, không muốn mặt mũi nữa sao?"

Lục Hàm Châu thỏa mãn rồi liền không nói nữa, cầm văn kiện lên xem.

Ninh Lam nói: " Hiện tại kế hoạch thu mua của Lục thị rất thuận lợi, Lục Bình Ngôn ngoại trừ cái này còn có hai hợp đồng nữa. Chỉ có điều một nhà không quá coi trọng, đến giờ vẫn chưa ký hợp đồng."

" Nhà nào?"

" Nhiên liệu Trọng Khoa."

" Nhà này chúng ta cũng không cần ký."

" Tại sao?" Ninh Lam lần đầu tiên không mò ra ý nghĩ của hắn, " Trước đây bên đó có ý muốn hợp tác với chúng ta, trong buổi họp cũng đã gặp mặt. Người này rất tốt, lần này không hợp tác cùng Lục thị phỏng chừng cũng bởi vì ngài... Tại sao không ký?"

Lục Hàm Châu không nhanh không chậm nói: " Thời điểm đó trở mặt với Lục thị."

Ninh Lam suy nghĩ một chút, Lục Hàm Châu đặt văn kiện lên bàn, hai tay khoanh lại chống trên cằm, khẽ ngẩng đầu nhìn Ninh Lam, " Tôi rời Lục thị là bởi vì bị thương, Lục Dương Huy nóng lòng muốn kéo tôi xuống, an bài Lục Bình Ngôn tiếp nhận công ty. Năm đó Lục thị ra sao e rằng không ai nhớ được, chỉ nhớ được chuyện bây giờ."

Ninh Lam lần này hiểu rõ. Bây giờ Lục Hàm Châu bị thương lại còn bị kéo xuống, nằm ở phe " Yếu thế", nếu như trắng trợn cạnh tranh cùng Lục thị, vậy diễn một màn kịch này liền trở nên vô dụng.

Hắn có một cái công ty tuy quy mô không lớn bằng Lục thị nhưng lại có tư cách cạnh tranh với Lục thị, cũng không tồn tại vấn đề bất nhân bất nghĩa như Lục Dương Huy.

Chỉ có người ở thời điểm yếu thế mới có thể được người ta đồng tình. Tuy rằng hắn xem thường cái đồng tình đó nhưng vừa vặn đây lại là công cụ hưu dụng nhất.

Lục Hàm Châu rũ mắt mỉm cười, " Thời gian không còn nhiều lắm, Lục lão e rằng không muốn chờ lâu như vậy. Chúng ta trước tiên cứ oan ức một chút đi."

" Ninh Lam trầm mặc nửa ngày mới nói: " Tôi bây giờ đã tin chuyện Kiều Tẫn chủ động hôn ngài."

" Làm sao? Cô cũng cảm thấy em ấy thật sự yêu tôi?"

Ninh Lam nói: " Đa mưu túc trí, khó lòng phòng bị.*"

*Đa mưu túc trí (老谋深算) đồng nghĩa với Nhìn xa trông rộng, Lắm mưu nhiều kế.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Tố: Nghe nói các người muốn cho mấy câu bỏ lửng của tôi ra bách khoa toàn thư? Dễ lắm, thầm lặng cầu nguyện cất giữ của tác giả, tôi liền giúp các người hối lộ Đại Xuyên một chút.

Editor: Quá mệt mỏi vì mấy câu bỏ lửng của Chu Tố TT.

03/05/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.