Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Lầu Lại Ngắm Em

Chương 9: Chương 9: Mỗi ngày làm một việc tốt




Công việc của La Trí dần ổn định, anh hợp tác với người khác mở một văn phòng, trước tiên sẽ nhận một vài đơn hàng nhỏ. La Trí học ngành thiết kế nội thất, mơ ước của anh là trong tương lai, tất cả mọi người, thậm chí cả giới kinh doanh bất động sản đều sử dụng thiết kế của anh.

Thủy Quang nghe xong gật gù hỏi: “Người hợp tác? Vừa mới đến đã có người hợp tác rồi sao?”

La Trí cười, nói: “Lần trước, anh ăn cơm với anh Quốc, anh ấy đã giới thiệu một đối tác rất hợp ý, thế là bọn anh bắt tay vào làm luôn. Em thấy anh có lợi hại không?”

La Trí đúng là rất có bản lĩnh, đến đâu cũng có thể nhanh chóng hòa nhập. Thủy Quang rất chắc chắn về điểm này.

Trong khi sự nghiệp của La Trí đã sang trang mới thì công việc của Thủy Quang vẫn chưa có chuyển biến gì. Nhưng cô không sốt ruột, vì tìm được công việc thích hợp không hề dễ dàng, hơn nữa cô thấy tình trạng hiện tại của mình không ổn lắm, tuy đã đi phỏng vấn mấy nơi nhưng cô đều thấy không hợp.

Buổi chiều, Thủy Quang nhận được điện thoại của Nguyễn Tĩnh. Ngày mai, Nguyễn Tĩnh phải đi nên muốn gặp mặt cô, chẳng biết đến tháng nào, năm nào hai người mới gặp lại.

“Vậy sao? Chị phải đi rồi à?” Thủy Quang có chút tiếc nuối vì chỉ Nguyễn Tĩnh mới có thể thấu hiểu những điều mà cô không muốn cho người khác biết. Cô khẽ hỏi: “Vậy trước khi đi, em mời chị bữa cơm nhé? Coi như lời tạm biệt.”

Nguyễn Tĩnh cười, nói: “Không cần, có người mời rồi. Em chỉ cần đến chỗ hẹn là được.”

Thủy Quang hơi do dự. “Chị có hẹn với người khác rồi, em đến có tiện không?”

“Có gì mà không tiện chứ, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà. Đến đi, em không đến là chị buồn đấy.” Thủy Quang miễn cưỡng đồng ý, Nguyễn Tĩnh nói địa chỉ xong còn dặn: “Thủy Quang, sáu giờ tối nay nhé!”

Trong phòng làm việc, Chương Tranh Lam thất thần nhìn tập tài liệu trên tay, đến khi tàn thuốc rơi xuống ngón tay, anh mới giật mình, bất giác thầm rủa một tiếng. Chương Tranh Lam dập thuốc, cũng chẳng còn kiên nhẫn để xem tài liệu nữa, anh tiện tay ném sang bên cạnh, dựa vào ghế rồi day day thái dương. Tối qua, anh uống không nhiều nhưng cả ngày hôm nay luôn thấy khó chịu. Anh bất giác tự hỏi mình chưa già đã yếu hay sao?

Tiểu Hà gõ cửa đi vào, đặt giấy tờ lên bàn, nói: “Chương Tổng, trước khi về, anh Quốc bảo em đem giấy tờ đến cho anh, trong vòng một tuần anh phê duyệt là được.” Gần đây, tâm trạng Chương Tranh Lam không tốt nên chẳng ai dám đến gần, cô nói tiếp: “Vậy em cũng về đây.”

Chương Tranh Lam “ừm” một tiếng, khi thư ký ra ngoài, anh đột nhiên nhớ ra gì đó, lại hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Hà, nhà em ở trong khu Kim Sắc Niên Hoa phải không?”

Tiểu Hà gật đầu. “Vâng ạ.”

Chương Tranh Lam chần chừ giây lát rồi đứng dậy, nói: “Anh đưa em về nhé?”

Tiểu Hà chớp chớp mắt. “Anh muốn đưa em về?”

Chương Tranh Lam cầm áo khoác lên, hỏi: “Có vấn đề gì không?”

Tiểu Hà cười, nói: “Không có, chỉ là em thấy tự dưng được anh quan tâm nên sợ mà thôi.”

Chương Tranh Lam vỗ vào vai cô, nói: “Vậy đi thôi.”

Được ngồi xe xịn thay vì chen chúc trong xe bus, đương nhiên Tiểu Hà rất vui. Lúc hai người đã lên xe, Tiểu Hà cứ xuýt xoa khen ngợi chiếc xe của anh. Chương Tranh Lam chỉ cười, nói: “Nếu bạn trai em không để bụng, sau này anh có thể đưa em về nhiều hơn.”

“Đương nhiên anh ấy không để bụng rồi, có thể tiết kiệm hai tệ đó.” Tiểu Hà nửa đùa nửa thật hỏi. “Sếp, đây là phúc lợi cho nhân viên phải không?”

Chương Tranh Lam cười, nói: “Em cứ coi như mỗi ngày anh làm một việc tốt đi.”

Tiểu Hà xuống xe trước cửa tiểu khu. Chương Tranh Lam cuối cùng cũng gỡ nụ cười trên mặt xuống. Anh tự cười nhạo mình, mỗi ngày làm một việc tốt ư? Không rõ là hành thiện hay hành ác đây? Anh điên mất rồi! Hết lần này đến lần khác làm những chuyện ngốc nghếch.

Ngẩn ngơ trước cửa tiểu khu một hồi lâu, Chương Tranh Lam mới nhớ có hẹn ăn cơm với Nguyễn Tĩnh, bèn lái xe đi.

Đến muộn mười phút, khi được nhân viên phục vụ dẫn vào bàn, Chương Tranh Lam vội nói: “Sorry, anh đến muộn.” Sau đó, anh cởi áo khoác vắt lên ghế rồi ngồi đối diện với Nguyễn Tĩnh.

Nguyễn Tĩnh cười, nói: “Đến muộn vẫn tốt hơn không đến. Sư huynh, em tự ý đổi uống trà thành ăn cơm, anh không bận tâm chứ?”

“Không sao cả, ăn cơm thực tế hơn.” Chương Tranh Lam thấy chỉ có hai người bọn họ, bèn hỏi:

“Chẳng phải em nói còn có bạn sao?”

“Vâng, cô ấy vào nhà vệ sinh rồi.”

“Ồ!” Chương Tranh Lam đáp lại một tiếng rồi gọi nhân viên phục vụ đến, nói: “Cho tôi một cốc Phổ Nhĩ.”

*Phổ Nhĩ là tên một loại trà nổi tiếng, xuất xứ Vân Nam, Trung Quốc.

Nguyễn Tĩnh nhướng mày, hỏi: “Em tưởng sư huynh thích cà phê chứ?”

Chương Tranh Lam cười, đáp: “Mấy hôm nay bụng dạ không khỏe lắm.”

Nguyễn Tĩnh không kìm được, trêu: “Nghe nói những người thành công đều có bệnh về dạ dày, quả nhiên...”

Chương Tranh Lam lắc đầu. “Em nói thế là có phần phiến diện rồi, em không thấy những vị quyền cao chức trọng đều có dáng vẻ rất ung dung tự tại sao?”

Nguyễn Tĩnh ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Đang trò chuyện vui vẻ, Nguyễn Tĩnh nhìn thấy Thủy Quang ở hành lang đối diện liền gọi: “Thủy Quang, bên này.”

Chương Tranh Lam nghe thấy cái tên này, cả người bỗng sững sờ. Anh nhẹ nhàng đặt cốc trà xuống, ngẩng đầu lên. Nguyễn Tĩnh nói: “Thủy Quang, đây là sư huynh Chương Tranh Lam mà lần trước chị đã kể với em.”

Cô gái đứng bên cạnh bàn cũng kinh ngạc chẳng kém Chương Tranh Lam. Anh cười khổ, nhìn biểu cảm của cô, rõ ràng là muốn trốn tránh anh.

Không ai nói gì. Nguyễn Tĩnh cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ nhưng nhất thời cũng không đoán ra được điều gì. Lúc này, nhân viên phục vụ đi qua, cô liền gọi lại, nói: “Phục vụ, chúng tôi muốn gọi món.”

Trước mặt người khác, Chương Tranh Lam không muốn biểu lộ cảm xúc của mình. Anh muốn cười mà không sao cười được, chỉ nhìn Thủy Quang.

Thủy Quang cúi đầu ngồi xuống, lảng tránh ánh mắt của anh. Nếu biết người mà Nguyễn Tĩnh hẹn là anh, cô chắc chắn sẽ không đến. Nếu đã là sai lầm, hà tất phải gặp lại nhau để thêm khó xử.

Nguyễn Tĩnh gọi hai món, sau đó hỏi hai người còn lại. Chương Tranh Lam lật từ đầu đến cuối cuốn thực đơn, cuối cùng chẳng chọn được món gì, lại chuyển cho người bên cạnh.

Thủy Quang không nhận, chỉ khẽ nói: “Tôi không chọn, hai người chọn đi.”

Chương Tranh Lam thu bàn tay đang cầm thực đơn về, đưa cho người phục vụ, tùy tiện gọi mấy món.

Nguyễn Tĩnh cười, nói: “Sư huynh là khách quen ở đây à?”

Chương Tranh Lam gượng gạo nhếch môi. “Từng đến mấy lần.”

Khi thức ăn được dọn lên, Nguyễn Tĩnh vào nhà vệ sinh. Thủy Quang xoay chiếc cốc trong tay, cô không hề thích việc phải ở riêng với anh thế này.

Chương Tranh Lam trầm mặc một hồi rồi thấp giọng hỏi: “Nếu em không muốn nhìn thấy tôi, tôi có thể đi.”

“Không, không cần…” Thủy Quang thầm nghĩ, có đi cũng không phải là anh đi.

Chương Tranh Lam vốn là người sắc sảo nhạy bén, nhưng khi đối diện với cô thì lại trở nên vụng về khác thường. Cô luôn bình thản và lịch sự, giống như một tảng đá vô cùng cứng rắn, nếu chạm vào sẽ cảm thấy lạnh, không chạm vào thì trong lòng lại thấy nặng nề, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Nguyễn Tĩnh quay lại, thấy thức ăn đã dọn hết lên, cô cười nói: “Nhà hàng này phục vụ cũng không tồi nhỉ.”

Nguyễn Tĩnh thấy Thủy Quang cầm đũa bằng tay trái, hiếu kỳ hỏi: “Thủy Quang, em thuận tay trái à?”

Thủy Quang cười xa xăm, trả lời: “Khi còn nhỏ… em học theo người khác, lâu rồi thành thói quen.”

Chương Tranh Lam nhìn cánh tay nhỏ nhắn của cô, chợt nhớ đến lần bảo cô xem chỉ tay, hơi ấm lúc đó dường như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay anh. Anh ho khẽ, quay mặt đi.

“Sư huynh, kể ra thì em và Thủy Quang đều là đàn em chung trường của anh đấy.”

“Vậy sao, trùng hợp quá.”

Bữa tối trôi qua một cách nặng nề dưới sự điều phối của Nguyễn Tĩnh.

Ra khỏi nhà hàng, Nguyễn Tĩnh nói: “Em còn có một cuộc hẹn nữa ở quán bar trước mặt, em đi bộ đến đó cũng được. Sư huynh, hay là anh đưa Thủy Quang về nhé?” Tuy Nguyễn Tĩnh ít nhiều đã nhận thấy sự khúc mắc giữa hai người nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, cô chỉ lo lắng cho sự an toàn của Thủy Quang.

Tiêu Thủy Quang muốn từ chối nhưng người bên cạnh đã nhanh miệng nói: “Được thôi, vậy em cũng cẩn thận nhé.”

Nguyễn Tĩnh gật đầu, nói với Thủy Quang: “Tiêu Thủy Quang, hẹn gặp lại.”

Thủy Quang khẽ gật đầu. “Vâng, hẹn gặp lại chị.”

Nguyễn Tĩnh đi rồi, Thủy Quang định nói với người kia rằng mình sẽ tự về, nhưng đối phương đã chạm nhẹ vào cánh tay cô và nói: “Đi thôi, buổi tối trời lạnh, đừng để bị cảm.”

Lời nói dịu dàng của anh khiến Thủy Quang bất giác hoảng hốt. Người ấy luôn nói với Thủy Quang: “Trời lạnh rồi, mặc nhiều áo vào”, “Thủy Quang, buổi tối đừng đọc sách muộn quá, sáng ra không dậy nổi đâu”, “Thủy Quang, đừng chạy nhanh thế, anh ở đây”, còn nói…

Thủy Quang chầm chậm ngồi xuống, đưa hai tay ôm mặt, nước mắt chảy qua kẽ ngón tay cô. Cô đang khóc, nhưng không thành tiếng. Chương Tranh Lam sững sờ, anh do dự ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc cô rồi kéo cô vào lòng.

Chương Tranh Lam không ngờ cô lại suy sụp như thế, khi anh đưa cô lên xe, cô mới dần dần bình tĩnh lại.

Chương Tranh Lam tìm mãi mới thấy một gói giấy ướt còn mới, liền đưa cho Thủy Quang. Cô đón lấy, cảm ơn anh.

Phía trước có một cửa hàng, Chương Tranh Lam nói: “Muốn uống nước không? Tôi đi mua nước, em đợi chút.”

“Không cần đâu, cảm ơn.” Giọng nói của Thủy Quang đã khản đặc. “Cảm ơn anh.”

Người hờ hững kẻ nhiệt tình, mọi thứ lại quay về quỹ đạo vốn có. Chương Tranh Lam nói: “Tôi… đưa em về nhé?”

“Cảm ơn.”

Thứ anh muốn không phải là lời cảm ơn, từ trước đến nay đều không phải.

Chiếc xe lăn bánh, cả quãng đường không ai nói một câu. Thủy Quang xuống xe trước cửa tiểu khu, khi cô chào tạm biệt, anh khẽ hỏi một câu: “Tiêu Thủy Quang, đêm đó đối với em mà nói thật sự không là gì cả, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.