Duyên Kỳ Ngộ

Chương 23: Chương 23




Ám Cửu, binh sĩ của Cáp tổ quỳ một chân trước Lưu Giác. Từ lúc anh ta trình lên bức thư của An Thanh vương, chúa thượng vẫn ngồi thừ không nói một câu. Lòng Lưu Giác cuộn như sóng bể, chàng tin A La có thể làm chuyện đó, đến tận phủ thoái hôn, nàng giận đến thế sao? Nỗi đau trong lồng ngực nhói lên theo từng nhịp đập trái tim, mỗi nhịp đó lại khiến từng sợi thần kinh trong đầu chàng căng giật, chàng cố nghiến chặt hàm răng, mới kìm được từng cơn sóng phẫn hận trong họng khỏi trào ra đầu lưỡi, khỏi biến thành những lời nói cay độc nhất. Nỗi phẫn hận không được giải tỏa lại vòng trở lại, như va đập điên cuồng, gào thét dữ dội muốn phá tung những bức tường giam hãm nó, phẫn hận và đau đớn giằng xé trong cơ thể, làm chàng run lên, người vã mồ hôi, lúc nóng lúc lạnh, dồn nén bức bối, từng sợi thần kinh trong đầu như rung lên bần bật, rồi bật thành những âm thanh có nghĩa: “Nàng không cần mình! Nàng không cần mình!”.

Cuối cùng chàng đấm mạnh vào chiếc bàn bằng gỗ xoan, chiếc bàn kêu rầm vỡ toác, Ám Cửu cảm thấy nhẹ người, tâm trạng nặng nề của chúa thượng đã được giải tỏa, hóa thành nắm đấm tan đi.

Trong đầu Lưu Giác xuất hiện từng mảng trắng, đứng ngây như thân gỗ. Vốn chàng đã tưởng A La ít nhiều hiểu được lòng chàng, vốn đã tưởng hai người có thể tâm đầu ý hợp, cùng nhau đối diện tất cả... nàng nhõng nhẽo tí chút cũng không sao, nhưng lại còn thoái hôn! Nàng coi mình là gì chứ, là đồ vật trong tay để thỏa sức dày vò? Có người đàn ông nào có thể dung thứ lối tùy tiện như thế!

Chàng bắt đầu hối hận, hối hận đã không sớm chặt đứt cánh nàng, vặt sạch lông nàng, bẻ vuốt nàng! Sao chàng lại sủng ái nuông chiều một con sói mắt trắng nhe nanh không biết xấu tốt là gì! Lưu Giác hận đến đau nhức từng cơn, khuôn mặt tuấn tú sắt lại: “Còn gì nữa?”.

Ám Cửu khẽ nhíu mày, nói tiếp: “Trên đường đi thuộc hạ được báo phía Đông cung có tin mới, xác nhận tam tiểu thư chơi lại khúc “Thu thủy”.

Chơi khúc “Thu thủy”? Nàng định làm gì? Đưa thân đến miệng thái tử hay sao? Nàng không sợ thái tử nảy sinh tình ý với nàng sao? Lưu Giác hoảng hốt, bật hỏi: “Thái tử định nạp nàng làm thứ phi thật chứ?”.

Ám Cửu ngây người, cúi đầu không dám nhìn chủ nhân: “Tam tiểu thư... đã nói rõ Ly Thân vương vẫn là tri âm”. Lời vừa nói ra đã biết sự không hay.

Lưu Giác cảm thấy tim mình sắp không chịu nổi. Nàng rút cục định làm gì? Rõ ràng cố tình mê hoặc thái tử, nhưng lại lôi kéo Ly Thân vương Lưu Phi, nàng đúng là yêu tinh! Sao thái tử có thể nạp nàng làm phi trong lúc này, dính với Lưu Phi, nàng càng tự tìm cái chết! Lưu Giác bừng bừng nộ khí: “Khốn thật, ông già đang làm gì?”.

“Lão vương gia... lão vương gia rất giận, đổ bệnh rồi, nói phủ An Thanh vương không còn mặt mũi nào nữa, nếu chúa thượng không quay về Phong thành trước ngày mùng ba tháng hai, đợi gạo đã nấu thành cơm, sau này mọi người đừng mong ở lại Phong thành. Lão vương gia còn nói...”. Ám Cửu nhắm mắt nhắc lại lời nhắn của An Thanh vương. Lòng thầm nghĩ, lão vương gia làm vậy chẳng phải đổ thêm dầu vào lửa sao?

Lưu Giác xé nát bức thư, trợn mắt nhìn Ám Cửu, tung chân đá anh ta một nhát: “Còn tưởng chủ ngươi chưa đủ giận? Lại giúp ông già quạt thêm gió vào lửa!”. Chàng biết rõ chuyện này có ẩn tình chi đây, nhưng không tìm ra lời giải rõ ràng, bao dự đoán hỗn loạn trong đầu, chàng hận không mọc cánh để bay về Phong thành: “Truyền lệnh, quân đồn trú ở Lâm Nam án binh bất động, các cánh quân trấn thủ ven đường cũng bất động, binh mã còn lại lập tức tập kết tại Cốc thành, chờ lệnh bản vương! Ám Cửu, chuyển thư cho tướng quân Thiên Tường, nói bản vương trở về Phong thành gấp cướp vương phi! Mọi việc ở Lâm Nam mong tướng quân lưu tâm!”.

Lưu Giác tức thì dẫn Ô y kỵ phóng về Phong thành. Tiễn Xích Phong đi rồi, Tử Ly đăm đăm nhìn bức mật thư của An Thanh vương. Phụ hoàng sắp không trụ được nữa sao? Ký ức của chàng bay về một buổi chiều rực nắng xa vời nhiều năm trước, chàng và mẫu hậu quấn quýt bên phụ hoàng, đầm ấm vui vẻ. Phụ hoàng âu yếm nói: “Tử Ly sau này lớn lên sẽ làm hoàng đế được không?”. Chàng nũng nịu trả lời: “Tử Ly chỉ cần ở bên phụ hoàng và mẫu hậu”. Những ngày đó đã là mảnh hồi ức xa xăm, mẫu hậu đã ra đi, bây giờ đến lượt phụ hoàng sắp bỏ lại chàng. Tử Ly nhắm mắt, lòng quặn đau.

Cận vệ Trần An theo tứ hoàng tử đến Biên thành, con người tuấn lãm tự tại, trên môi luôn phảng phất nụ cười, nhưng sâu trong đáy mắt vời vợi nỗi ưu tư không sao khỏa lấp. Mấy ngày nay, thư báo từ Phong thành gửi đến không ngớt, mỗi ngày càng thêm gấp gáp, ngay bản thân Trần An cũng nhận thấy sự căng thẳng của cục diện, vội quỳ sụp thưa: “Chúa thượng, xin người lập tức quay về!”.

Tử Ly khép lại ký ức, nói: “Ngươi lui đi!”.

Trần An thở dài, rời khỏi thư phòng.

Tử Ly thảng thốt nghĩ, e là mình không kịp gặp phụ hoàng. Thời gian mười ngày cùng đi với đại quân, không thể đến Phong thành. Khóe miệng chàng hiện lên nụ cười đau khổ: “A La, câu chuyện thần kỳ mà nàng nói chỉ cần một canh giờ bay trên trời là có thể đến được nơi cách xa ngàn dặm có thật không? Ở đâu mới tìm thấy?”.

Tiềm thức chàng đột nhiên cảnh giác, không ngoảnh đầu, chàng bình tĩnh hỏi: “Ngươi là ai?”.

Ám Dạ cười khanh khách: “Vương gia quả nhiên có con mắt tinh tường!”.

Nét mặt Tử Ly trở lại bình thường, chàng từ từ ngoái lại, cách vài thước có một bóng đen đang đứng, người đó che mặt, đôi mắt tinh anh liếc đảo như phát sáng.

“Nếu ngươi ra tay, ta chắc chắn không thắng được ngươi. Nếu ngươi muốn ám hại ta, tất không yên lặng đứng đó”.

Tiếng cười lại vang lên, tay Ám Dạ vừa vung, lóe ra ấn tín của An Thanh vương, chắp hai tay nói: “Phủ An Thanh vương Ô y kỵ, lão vương gia truyền lời...”.

Vương thúc quả là người thận trọng, phái liền hai cao thủ đề phòng bất trắc. Tử Ly cười phá lên: “Trở về bẩm báo vương thúc, Tử Ly cho dù phải đi suốt ngày đêm, cũng quyết quay về trước mồng ba tháng hai”.

Ám Dạ khẽ cười: “Trước khi đi lão vương gia lại nói, nếu Ly Thân vương không kịp quay về trước ngày đó cũng không sao, ngày mười tám tháng ba là ngày lành. Ám Dạ cáo từ!”. Bóng người vừa nhúc nhích, đã vụt bay ra ngoài không một tiếng động.

Một màn sương mỏng hiện lên trong mắt Tử Ly, phụ hoàng, Tử Ly nhất định không phụ ủy thác của phụ hoàng, quyết loại trừ thế lực ngoại thích họ Vương, chấn hưng Ninh quốc! Ngày mười tám tháng ba! Vương thúc, những ngày này phiền thúc vất vả rồi! Tiếng chuông đột ngột trầm trầm vang lên, kinh động bầy quạ co ro tránh rét, chúng bay liệng trên vương cung, kêu những tiếng thê lương. Tiếng chuông trầm vang vọng trong Ninh vương cung dưới chân núi Ngọc Tượng truyền đến khắp nẻo Phong thành. Sớm xuân năm Khánh Nguyên thứ ba mươi tư, mồng hai tháng hai Ninh vương băng hà.

Đôi mắt hổ của An Thanh vương đẫm lệ, nhìn đăm đăm Ninh vương trên long sàng. Vương hoàng hậu, thái tử và các đại thần đã khóc không thành tiếng. Những tiếng khóc chập chùng trong Ngọc Long cung hóa thành lớp lớp những lá phướn trắng, trên cây mầm nụ đầu cành còn chưa kịp hé màu xanh đã bị phủ trắng những tờ tiền giấy, tiền bay trắng trời ngập đất. An Thanh vương sau khi an ủi hoàng hậu, lấy danh nghĩa và thái tử hạ chỉ ban bố quốc tang, đồng thời triệu Ly Thân vương trở về Phong thành.

Cố tướng nước mắt chứa chan: “Xin thái tử nhanh chóng đăng cơ, nước không thể một ngày không có vua!”.

Vương hoàng hậu ngây người liếc nhìn thái tử, lúc này sao lại là Cố tướng đứng ra nói chuyện đó? Thái tử nước mắt đầm đìa: “Theo lệ Ninh quốc, có thể đến mười tám tháng ba mới chính thức đăng cơ, bây giờ quả vương đang đau buồn, việc triều chính lớn nhỏ phiền hai vị tướng gia lo liệu”.

An Thanh vương không đợi hai người mở miệng, bèn nói: “Thái tử ngọc thể ngàn vàng, nên lấy quốc sự làm trọng, hiện tại phiền hai vị tướng gia lo lắng quốc sự, ta sẽ lo liệu chuẩn bị lễ đăng cơ”.

Thái tử ngớ người, các đại thần nhao nhao: “Xin thái tử cai quản quốc sự, lo liệu hậu sự của vương thượng!”.

Một loạt mệnh lệnh được truyền đi, Lưu Giám lần đầu tiên cảm nhận sức hấp dẫn của vương quyền, cảm nhận quyền uy tối thượng của đấng chí tôn.

Các đại thần lục tục giải tán thực thi mệnh lệnh, hoàng hậu nức nở: “Mọi sự trông cậy vào vương gia”.

An Thanh vương nói: “Xin hoàng hậu đừng quá lo lắng, thần tận mắt chứng kiến thái tử phương trưởng nên người, tài năng xuất chúng, được cả triều đình tôn kính ngưỡng mộ”. Sau đó nét mặt sa sầm lẩm bẩm: “Phí công ta chăm sóc Lưu Phi, nghịch tử không coi trưởng bối ra gì, cướp vợ của huynh đệ! Chuyện ô nhục như vậy cũng dám làm!”.

Ông chán nản ngồi xuống: “Lại còn Lưu Giác thằng con bất hiếu của ta, chỉ vì một đứa con gái mà dám bỏ bê việc quân quay về, khiến ta tức chết! Cũng do mẹ nó qua đời từ sớm, ta ở xa, không dạy dỗ nó tử tế! Ôi chao!”.

Thái tử vội nói: “Vương thúc chớ nóng giận ảnh hưởng sức khỏe, khỏi nói Bình Nam vương, ai có thể nuốt nổi mối hận này! Đợi tứ hoàng đệ trở về, đại ca này sẽ dạy cho nó một trận! Hoàng tộc không thể xảy ra chuyện xấu xa như thế!”. Hôm đó A La dậy sớm, đã nghe thấy tiếng khóc ầm ĩ trong phủ, và tiếng chuông trầm buồn từ vương cung vẳng ra. Nàng nhảy khỏi giường kêu lên: Ninh vương băng hà rồi! Nói đoạn gọi to: “Lưu Anh! Tiểu Ngọc!”.

Hai người nghe tiếng gọi chạy vào phòng, A La rất nóng ruột, sau khi hạ quyết tâm, nàng nói với hai người: “Lưu Anh, ta gửi gắm Tiểu Ngọc cho ngươi, bây giờ ngươi lập tức đưa Tiểu Ngọc rời khỏi đây, đến Trình phủ phía đông thành tìm chú Phúc”.

Tiểu Ngọc vội nói: “Không cần, tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao bọn em phải đi?”.

A La hét lên: “Không đi mau, lát nữa sẽ không đi nổi, các người phải đi mới có cách giúp ta!”.

Lưu Anh hạ giọng: “Ý tiểu thư là tứ hoàng tử sắp trở về Phong thành tranh đế vị với thái tử?”.

“Không chỉ có thế. Tử Ly cũng sẽ có phản ứng đối với chuyện của ta, chủ của các người sắp trở thành con tin rồi! Các ngươi mau đi đi, thêm một người ở lại là thêm một phần vướng bận! Còn nữa, nếu chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, các ngươi nhất định không được có bất kỳ tiếp xúc nào với phủ An Thanh vương, nếu không mọi công sức coi như đi tong!”. A La nói nhanh.

“Nhưng, bọn em sao yên tâm để mình tiểu thư ở lại?”. Tiểu Ngọc sụt sùi.

“Lưu Anh, ngươi đưa Tiểu Ngọc đi ngay cho ta! Nhanh! Không đầy hai canh giờ nữa, ở đây một con ruồi e cũng không lọt ra được”.

Lưu Anh đăm đăm nhìn A La rồi kéo tay Tiểu Ngọc chạy đi.

Hai người đi khỏi, A La đứng trong sân trầm tư. Thái tử muốn giam lỏng mình ở đây hay là ở trong cung? Phần nhiều là bắt vào cung. Trong thời gian hơn một tháng này, đành phải một mình tùy cơ ứng biến.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lý tướng lập tức xám mặt đi vào Đường viên: “Chuyện mi làm hay ho lắm! Ly Thân vương phen này bất lực rồi, thái tử sắp đăng cơ. Bây giờ có lấy Bình Nam vương hay không, không còn do mi định đoạt nữa, lão vương gia kia đã tức đến nổ con ngươi rồi, vương phủ đâu thèm cần mi nữa!”.

A La nghĩ thầm, đúng vậy, An Thanh vương tức giận còn chưa xong, đâu còn cần đứa con dâu đã làm ông ta bẽ mặt? Nhưng chỉ sợ ông thà để Lưu Giác giết mình cũng không nhường mình cho Tử Ly! Bây giờ còn chờ phản ứng của Tử Ly, hai bên bắt đầu tranh giành thì sẽ có thời gian hòa hoãn xung đột. Sao mình lại khổ thế, lại còn phải mạo hiểm cái mạng bé tí của mình nữa.

Nàng nói vẻ kiên định: “Cha à, nói thực với cha, ba năm trước con với Tử Ly đã có thệ ước suốt đời, nếu không lấy chàng cả đời con không lấy ai! Lần con bỏ trốn đó, cũng là do Tử Ly giúp, nếu không sao có thể chạy thoát nhanh gọn êm thấm như thế!”.

Lý tướng tức đến toàn thân run bần bật, vung tay xông tới, A La nhẹ nhàng chặn lại: “Đừng đánh, con ra tay rất mạnh không cẩn thận sẽ làm tổn thương cha!”.

Lát sau, trong cung truyền chỉ, đón A La vào cung. Lưu Giác phóng ngựa như điên suốt dọc đường, cuối cùng ngày mồng ba tháng hai đã đến Cốc thành, mười vạn Nam quân dựng trại ở ngoại ô Cốc thành. Tại địa điểm cách Phong thành ba canh giờ đường bộ, Nam quân đã ém sẵn, chặn đứng con đường yết hầu phía nam Phong thành từ Cốc thành đến trấn Thuận Hà phía bắc. Cáp tổ mật báo, hai mươi vạn đại quân Đông lộ của Vương thái úy đã rời đại bản doanh ở ngoại ô phía đông, di chuyển cắm trại ở khu vực cách cổng thành phía đông Phong thành chỉ mười dặm.

Lưu Giác cau mày, theo lý Nam lộ quân thực lực mạnh hơn nhiều so với Đông lộ quân, nhưng chàng đã để lại một lực lượng nhất định trấn thủ ở mỗi thanh trì phía nam dọc đường đi, đề phòng quân Trần lại đến xâm phạm, còn Đông lộ quân lại không suy tính chuyện về sau, rời sạch cả đại bản doanh. Như vậy binh lực Nam lộ quân không mạnh bằng Đông lộ quân. Sau khi ra một loạt mệnh lệnh, chàng dẫn năm ngàn thiết vệ và Ô y kỵ nhằm Phong thành lao đi.

Sông Đô Ninh vẫn rộng và trong vắt, chỉ có cổng thành phía nam đóng chặt. Đội quân thúc ngựa xuống cầu phao, tiến đến chân cổng thành, trên tường thành cung rào rào giương lên, Lưu Giác nhàn tản ngồi trên lưng ngựa, một binh sĩ lấy giọng hô to: “Bình Nam vương đến!”.

Một chủ tướng trên thành ló ra, cười: “Thái tử có chỉ, vào thời điểm đặc biệt này, xin Bình Nam vương chỉ mang theo Ô y kỵ vào thành”.

Lưu Giác vẫy tay, năm ngàn thiết vệ lùi về bờ kia sông Đô Ninh. Cổng thành từ từ mở ra, Lưu Giác cùng Ô y kỵ từ từ tiến vào, chủ tướng trấn thành tươi cười, đứng nghiêm dưới cổng nghênh đón: “Hạ quan phụng chỉ hành sự, vương gia thứ lỗi”.

Lưu Giác khinh bỉ liếc một cái, lấy trong người Xích long lệnh, ném cho y, thủ thành kinh ngạc, giơ hai tay đón, nhưng không biết báu vật này là thế nào, hai chân mềm nhũn khụy xuống. Lưu Giác cười: “Nhìn rõ chưa, đó là gì?”.

“Xích long lệnh, có thể nắm... nắm...”. Chủ tướng thủ thành sợ run nói lắp bắp.

Roi ngựa Lưu Giác vừa vung lên, đoạt lại Xích long lệnh, giơ cao nói dõng dạc: “Tiên hoàng tổ ngự ban Xích long lệnh, nắm quyền trấn thủ Phong thành khi tình thế nguy cấp, kẻ nào chống lệnh tiền trảm hậu tấu”.

Tướng sĩ thủ thành nhất loạt quỳ sụp, một bộ phận khác lại đứng yên bất động, có viên tướng rút kiếm khỏi bao: “Vương thượng vừa băng hà, thái tử giám quốc, Bình Nam vương muốn làm phản hay sao?”.

Lời vừa dứt, Lưu Giác vung kiếm, cái đầu của người vừa nói đã rơi bịch xuống đất. Mọi người run sợ, Bình Nam vương này khét tiếng mạnh tay, hành sự quyết liệt, không chút đắn đo, dường như muốn nói nếu không tuân phục, đại chiến sẽ diễn ra ngay tại đây.

Lưu Giác sắc mặt không đổi, ngạo mạn cười khẩy: “Dám bất kính với tiên hoàng tổ? Bản vương cũng vì cần vương bảo giá đến đây, kẻ nào dám gây hiềm khích giữa bản vương với thái tử sẽ có kết cục như thế!”. Ánh mắt lạnh như ánh thép quét qua mặt đám tướng sĩ không tuân phục, uy vũ toát ra khiến họ quỳ mọp xuống đất.

Lưu Giác nháy mắt với binh sĩ Ô y kỵ, năm ngàn thiết vệ quân từ bên kia bờ vượt cầu phao sang bên này, nhanh chóng trấn thủ cổng nam kinh thành, triệt để đảm bảo Nam lộ quân hanh thông trở về Phong thành. Bố trí công mọi việc xong xuôi, chàng dẫn Ô y kỵ trở về phủ An Thanh vương.

Chính lúc Lưu Giác chém tướng thị uy ở cổng thành phía nam, chiếc xe ngựa của Đông cung đi đón A La ra khỏi tướng phủ không lâu bất ngờ bị một toán người áo đen chặn lại, thị vệ trong cung hoàn toàn không ngờ đoàn xe bị chặn ngay dưới chân vương cung. Bọn người này võ công cao cường, bắt cóc A La xong lập tức giải tán, không để lại mảy may manh mối ở hiện trường. Thị vệ sợ hãi về cung trình báo.

An Thanh vương nghe bẩm báo nói Lưu Giác đang bừng bừng phẫn nộ đi vào phủ, vội nhảy lên giường nằm, lấy khăn ẩm đắp lên trán, bắt đầu rên hừ hừ.

Lưu Giác vừa vào trong nhà thì nhìn thấy ngay An Thanh vương đổ bệnh nằm bẹp trên giường. Chàng cười khẩy: “Đổ bệnh rồi ư? Tức quá đổ bệnh hay sao?”.

An Thanh vương đầu bốc hỏa, tiểu tử ngu ngốc này không thông cảm cho ông già này một chút, khẩu khí gì vậy! Hóa ra A La vẫn ngoan. Ông hừ một tiếng, nói thều thào: “Nghịch tử! Cũng không biết quan tâm lão phu một chút, cô nương kia không cần ngươi, đáng đời!”.

“Cha còn nói thế? Lúc đầu con đã ngọt nhạt cầu xin cha chăm sóc nàng? Sao bây giờ lại xảy ra chuyện thế này?”. Lưu Giác tức sôi người, bụng nghĩ, con đây còn chưa đổ bệnh, cha đã phải nằm bẹp rồi! An Thanh vương vẫy tay, người hầu thận trọng dìu ông ngồi dậy: “Tiểu tử, tam tiểu thư kia hình như đối với con chẳng ra sao”.

“Nói chuyện chính! Chuyện thế nào?”.

“Hình như ba năm trước cô nương ấy không phải bị bắt cóc, mà là tháo hôn thì phải?”. An Thanh vương thong thả nói.

“Hừm, sau đó?”.

“Hình như nghe nói nàng ta ngầm đính ước với Ly Thân vương, cho nên mới tháo hôn. Bây giờ Ly Thân vương sắp trở về, nói là sẽ lấy nàng ta, cho nên nàng ta không cần con!”. An Thanh vương nói liền một mạch, mắt liếc trộm Lưu Giác.

“Chuyện xảy ra lúc nào? Sao con không biết? Lưu Phi muốn cưới nàng ư? Ba năm vừa rồi không cưới, sao lại cưới đúng lúc này?”. Theo trực giác, Lưu Giác không tin.

An Thanh vương nghĩ, nếu nó không tin, chuyện này khoan cho nó biết. Với tính cách của nghịch tử này, nếu biết nó chắc chắn sẽ đưa A La đi, ván bài sẽ không thể tiếp tục. Ông vỗ vào đầu chàng, giậm chân mắng: “Ai bảo ngươi tự tiện quyết định hôn sự này? Lão phu cả đời lẫm liệt uy phong bây giờ thành trò cười cho bá quan văn võ! Ngươi có điểm nào kém Lưu Phi, sao lại bị người ta phóng uế lên đầu như vậy, vợ sắp cưới còn bị người ta cướp mất?! Còn Lý Thanh La kia nữa, không biết liêm sỉ là gì, ngang nhiên tuyên bố không lấy Lưu Phi thì suốt đời không lấy ai! Nó, ngươi... Trời ơi, ta tức chết mất, cái đầu của ta!”. An Thanh vương ôm đầu nằm xuống, bộ râu rung rung giận dữ.

Lưu Giác thấy mặt cha đã xám xanh như ánh thép, lúc này mới hốt hoảng, vội vã chạy lại: “Cha, cha có sao không?”.

An Thanh vương đẩy tay chàng: “Ngươi, ngươi đi đi, nói với Lý tướng, ông ta có giết con gái, ta cũng không cần nữa! Loại nghịch nữ đó giữ lại chỉ tổ mất mặt, thắt cổ chết đi!”.

A? Lưu Giác nghĩ, hỏng rồi, ông già không phải chỉ hơi tức thôi. Lòng chàng tan nát, vừa buồn vừa đau, A La, nàng đúng là kẻ gây họa! Sao nàng có gan làm chuyện động trời như thế! Nàng làm vương phủ ta biết giấu mặt vào đâu!

“Cha, cha cứ nghỉ đi, con đến phủ Lý tướng một chuyến, phải ba mặt một lời hỏi cho rõ!”.

Không nghe chính miệng A La nói ra, Lưu Giác trước sau vẫn còn hy vọng. Chàng cảm thấy rất lạ. Nếu A La thích Tử Ly, tại sao ba năm nay nàng không đi Biên thành. Ở Biên thành, núp dưới đôi cánh của Tử Ly ai dám động đến nàng? Chàng hồi nhớ cảm giác ấm áp khi hai người bên nhau, nghĩ đến lúc A La tặng chàng đóa hải đường đóng băng, nghĩ đến cảm giác ngọt ngào khi họ hôn nhau... Chàng lắc đầu thật mạnh, không! Chàng không tin, chàng phải đi tìm A La! Lưu Giác đứng dậy đi ra.

Đột nhiên một binh sĩ Ô y kỵ từ bên ngoài xông vào: “Bẩm chúa thượng, chiếc xe ngựa trong cung phái đi đón tam tiểu thư tướng phủ bị chặn lại ở ngã ba phía đông, tam tiểu thư hiện không rõ tăm tích!”.

An Thanh vương thất kinh, ngồi dậy thét: “Kẻ nào dám làm chuyện đó?! Dám chặn xe ngựa của hoàng cung!”.

Đầu Lưu Giác “hừ” một tiếng, vừa trở về đã xảy ra chuyện, rút cục là chuyện gì! Chàng một tay túm lấy binh sĩ vừa báo tin, quát to: “Kẻ nào to gan như thế?”.

Binh sĩ bị chàng túm áo, nghẹt thở, nhưng vẫn thận trọng nói: “Hình như là tứ hoàng tử ra tay, hành động vô cùng chuẩn xác táo bạo!”.

“Dựa vào đâu nói là tứ hoàng tử?”.

“Thuộc hạ xem kỹ mấy thị vệ bị trúng kiếm, có một người vết kiếm trên cổ rất khác thường, giống như vết kiếm của bộ kiếm pháp Tuyết Sơn Phiêu Ngọc, thuộc hạ của tứ hoàng tử có chừng mười người chuyên luyện kiếm pháp này!”.

Lưu Giác buông tay, nghiến răng vọt ra một câu: “Lưu Phi, nỗi nhục này, ta quyết không đội trời chung. Cổng thành bốn phía đã đóng, bọn họ không thể ra khỏi thành, hãy lục soát từng nhà cho ta, dù phải đào tung ba thước đất cũng tìm bằng được người về đây!”.

An Thanh vương vừa nghe, lòng nở hoa nhưng ông vẫn đổ thêm dầu vào lửa: “Nghe nói, tiểu tử Lưu Phi đã từ Biên thành trở về, rắp tâm tranh giành đế vị”.

“Hừ, con sẽ vào cung gặp thái tử, Lưu Phi kia muốn có vương vị còn phải hỏi cha con ta có đồng ý không!”.

Lưu Giác đi rồi, một binh sĩ Ô y kỵ trở về phủ khẽ bẩm báo: “Đám tướng sĩ theo phe cánh họ Vương ở cổng nam thành đã xử lý xong”.

An Thanh vương gật đầu, miệng hé cười: “Điều binh chiếm hai cổng thành khác, kẻ nào chống cự, chém!”. A La xuống ngựa, người áo đen quỳ mọp xuống: “Chúa mẫu bảo trọng!”.

A La dở khóc dở cười: “Đừng gọi bừa, nghe ghê chết”.

Ánh mắt người áo đen lộ vẻ kính trọng: “Quý tiểu thư là phận nữ nhi cũng dám vì chúa thượng mạo hiểm như vậy, Ô y kỵ cảm kích rơi lệ! Từ nay Ô y kỵ chúng tôi trên dưới đều do chúa mẫu sai bảo! Lão vương gia đã dặn, có thể sẽ phải phiền chúa mẫu chịu tủi một phen!”.

A La nhếch môi, lẩm bẩm: Chuyển lời ta đến con cáo đó, sau này ta sẽ tìm ông ta tính sổ! Nếu ta bị thiếu một sợi tóc, ta sẽ nhổ trụi từng sợi râu ông ta!

A La ngẩng đầu nhìn, đẩy cửa đi vào Tố tâm trai. Đây là sản nghiệp của Tử Ly, người ở đây chắc biết miếng ngọc bội chàng đưa cho nàng. Người ở Đông cung sau khi biết tin Lưu Giác giết người thị uy ở cổng nam thành thì bồn chồn không yên, Vương hoàng hậu nói: “Bình Nam vương này ra tay cũng quá táo tợn tàn nhẫn, lại dám giết người của ta, trấn giữ cổng nam thành, liệu có đúng chỉ vì Ly Thân vương cướp người đàn bà của hắn? Hắn ta hoàn toàn không coi chúng ta ra gì!”.

“Theo tin tình báo, Ly Thân vương đang trên đường trở về Phong thành. Mặc dù chỉ đem theo hai vạn binh mã, số còn lại chia ra trấn thủ các thành trì, nhưng Hữu quân đâu phải khúc xương dễ gặm?”. Một mưu thần nói.

Thái tử sẵng giọng: “Hắn định lấy danh nghĩa gì khởi binh? Ta ít nhất cũng là thái tử danh chính ngôn thuận! Đừng quên vương phi của hắn vẫn ở Phong thành!”.

“Điện hạ bớt giận, tứ hoàng tử có lẽ đã tiên liệu điện hạ sẽ không dám động đến Cố gia. Hiện chỉ còn một tháng là đến ngày mười tám tháng ba, vả lại Cố tướng là nguyên lão hai triều, môn sinh vô số, chỉ e Cố Thiên Tường trong lúc phẫn nộ có thể bỏ mặc cho quân Trần tiến vào, Ninh quốc sẽ nguy hiểm!”. Vương Yến Hồi lạnh lùng phân tích tình hình,”Thiếp nghĩ Ly Thân vương không dám khởi binh, tài giỏi mấy hắn cũng không phải là thái tử, nếu dấy binh thì sẽ danh không chính ngôn không thuận. Hắn đem theo hai vạn binh mã, nhưng nhiều nhất chỉ có thể vào thành năm ngàn, chỉ cần không mang thêm binh mã vào thành, khi vào triều phục chịu tang ai dám nói gì hắn. Cho dù biết hắn có ý tạo phản, nhưng khi hắn chưa động binh cũng chỉ có thể theo dõi, phòng bị. Mà Xích long lệnh trong tay cha con An Thanh vương, chúng ta không cho ông ta tiếp quản, ông ta giết người lập uy, cướp quyền trấn thủ cổng nam thành, chúng ta cũng không thể nói gì. Bất luận thế nào, quan trọng nhất bây giờ là tìm được Lý Thanh La về đây! Nàng ta rất quan trọng đối với cả hai người đó! Có nàng ta trong tay, chúng ta đã có một con tin đáng giá”.

“Bẩm nương nương, điện hạ, Bình Nam vương cầu kiến!”. Cung nhân khẽ bẩm báo.

Vương hoàng hậu nói: “Truyền cho vào!”.

Lưu Giác sải những bước lớn vào điện, cúi chào hoàng hậu và thái tử. Người chàng còn lấm bụi đường, thoáng nhìn đã biết từ xa vừa về.

“Bình Nam vương yên ngựa vất vả. Nghe nói An Thanh vương cũng bệnh mệt, mấy ngày vào triều phải ngồi kiệu đến tận nơi. Ái khanh vội vã như vậy là vì chuyện gì?”. Hoàng hậu từ từ mở miệng.

“Thần xin được ban chỉ cho thần giao chiến với Ly Thân vương để rửa nỗi nhục bị cướp thê tử!”. Giọng Lưu Giác căm phẫn.

Vương hoàng hậu và thái tử nhìn nhau. Thái tử nói: “Vừa nghe báo tam tiểu thư bị bọn áo đen nào đó bắt đi, chuyện này...”.

“Ô y kỵ của vương phủ nhận ra, đó là thủ pháp của thuộc hạ dưới trướng Ly Thân vương! Thần biết vương thượng vừa băng hà, không tiện manh động, nhưng thần quả không nuốt được mối hận này, đã lệnh cho lục soát khắp thành! Thần biết Ly Thân vương từ Biên thành trở về phục tang, nhưng thần muốn giao chiến cùng y với tư cách cá nhân, mong nương nương và thái tử cho thần được toại nguyện!”. Sắc mặt Lưu Giác rắn đanh, xám xịt, phẫn nộ của chàng lên đến tột cùng.

“Bình Nam vương bớt giận, đợi tìm được tam tiểu thư chúng ta mới dễ bề định luận. Nếu không phải do tứ hoàng đệ làm, chẳng phải oan cho tứ hoàng đệ hay sao?”. Thái tử nói.

“Thần xin chỉ lệnh tiếp quản ba cổng thành, chỉ cần người còn trong thành, thần ắt sẽ tìm ra!”.

Hoàng hậu nghĩ bụng, ngươi đã tiếp quản cổng nam thành, còn xin lệnh gì nữa? Nhưng miệng lại nói: “Bình Nam vương nguôi giận, ai gia chuẩn tấu!”.

Lưu Giác vừa đi khỏi, hoàng hậu lại tiếp: “Không chuẩn y cũng không được, Bình Nam vương đã tiếp quản cổng nam thành, nhưng chuẩn y rồi, nếu y không đứng về phía chúng ta, chúng ta sẽ không thể khống chế Phong thành!”.

“Hoàng hậu chớ sốt ruột, đại quân Đông lộ của đại ca này đã lập trại ở cách phía đông thành mười dặm, lúc nào cũng có thể vào thành. Ta thấy cầu giữa An Thanh vương, Bình Nam vương và tứ hoàng tử đã lộ hình”. Vương thái úy cười.

“Nhưng cha à, không tìm thấy Lý Thanh La, lòng con trước sau vẫn không yên!”. Vương Yến Hồi nói,”Thực ra Bình Nam vương và tứ hoàng tử đánh nhau cũng không phải là chuyện không hay, cứ để họ đấu với nhau. Nếu không con sao có thể yên tâm!”. Lời vừa nói ra, Vương Yến Hồi cũng có phần kinh ngạc, tại sao bây giờ mình cứ quẩn quanh không quên Lý Thanh La? Lẽ nào... nàng ta cắn môi, trong mắt lộ vẻ quyết liệt. Bố trí quân cơ xong, Tử Ly đưa hai vạn binh mã phi gấp về Phong thành. Bây giờ đang đêm, đội quân dựng trại nghỉ trên thảo nguyên. Chàng rời doanh trướng, buông tay đứng giữa trời, ngẩng đầu nhìn vòm đêm đầy sao, miệng bất giác mỉm cười. Cái đêm chàng lặng lẽ lọt vào tướng phủ, đón A La đến thảo nguyên dựng trại bầu trời cũng mê ly như thế này, cũng có gió mang chút hơi lạnh. Thảo nguyên này lưu giữ bao tiếng cười nói vui tươi của họ.

Ba năm rồi, A La có khỏe không? Dạo đó khi nàng tháo hôn, lòng chàng trào lên niềm vui không thể nào che giấu, chỉ cần nàng không bị Lưu Giác tìm thấy, chỉ cần có thể tìm ra A La trước đưa về bên chàng che chở cho nàng. Nhưng cuối cùng A La vẫn bị Lưu Giác đưa về Phong thành. A La, nàng sẽ lấy anh ta sao? Ngực Tử Ly lòng đau nhói từng cơn, nỗi hận lại len lỏi từ đáy lòng. Ánh mắt chàng nhìn sâu vào thảo nguyên, cỏ cao mơn mởn đen thẫm trải ra vô tận. Giống như những đêm gặp ác mộng, một mình chàng đi trong đêm không ánh đèn, chỉ có thể kiên trì đi tiếp, mà không biết bao giờ mới có thể đi qua con đường thăm thẳm mịt mùng không ánh sáng.

Ám Dạ đã đến được một lát, Ly Thân vương mình vận áo tang trắng đứng trong gió lạnh, dáng phiêu diêu u buồn, hào quang vương giả tỏa ra từ người chàng, khiến Ám Dạ có cảm giác con người này là chúa tể của thảo nguyên. Mỗi lần Ám Dạ xuất hiện đều rất khéo, đúng lúc tứ điện hạ tâm thần phiêu diêu, không nhận ra. Mắt Ám Dạ lóe cười, khẽ thốt lên: “Đêm trăng mê ly thế này, điện hạ vì ai mà một mình đứng giữa bao la gió lạnh?”.

Tử Ly giật mình, lần này Ám Dạ xuất hiện, chàng cơ hồ không hề hay biết. Nụ cười ôn dịu trên miệng nhạt dần: “Lần nào ngươi đến dường như cũng đều chọn đúng lúc?”.

Ám Dạ chắp tay: “Lão vương gia ủy thác Ám Dạ chuyển lời, xin điện hạ nhất thiết phải giao chiến với thiếu chủ một trận, nguyên nhân vì nghe đâu tam tiểu thư tướng phủ tuyên bố không lấy được tứ điện hạ cả đời sẽ không lấy ai. Lão vương gia nói, tứ điện hạ ba năm không về Phong thành thăm vương phi, trong lòng tất đã có nơi chốn, nam nhi mà, đánh nhau vì người trong lòng có gì lạ. Đây cũng là trò hay mà hoàng hậu và thái tử muốn xem”.

Tử Ly quay phắt đầu lại, ánh mắt giễu cợt: “Bình Nam vương chịu để A La rơi vào nguy hiểm? Anh ta đối với nàng ấy cũng chỉ có thế hay sao! Giao chiến ư? Hừ, bản vương không thích!”.

Ám Dạ khâm phục lão vương gia từ tận đáy lòng, mũi tên này, không biết xuyên trúng bao nhiêu con chim. Đôi mắt lộ ra ngoài khăn bịt mặt chớp chớp: “Thiếu chủ không biết nội tình, xin điện hạ ra tay có chừng mực! Ám Dạ cáo từ!”.

Tử Ly ngẩn người, không nén nổi, bật cười ha hả: “Lưu Giác, lần này ngươi thảm rồi, bản vương thông tỏ nội tình, còn ngươi bị giấu kín như bưng!”. Ý nghĩ đột nhiên chuyển hướng, A La, nàng có biết nội tình hay không, A La, lòng nàng có ta thật không? Ý nghĩ vừa đến, lòng đã rộn lên bao xao xuyến, tiếc là không thể lập tức phóng ngựa trở về gặp mặt A La.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.