Duy Ngã Độc Tôn

Chương 130: Chương 130: Ghen tị






Điều này giống như một khối đá lớn ngàn cân, tâm tình bọn họ vốn cừu hận buồn phiền, lại trực tiếp bị đập biến thành rối tinh rối mù! Hiện tại vắt ngang trong lòng huynh đệ Tần Phong, Tần Hổ không chỉ là buồn bực, càng nhiều là sợ hãi!

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Hai người từ lúc nghe thấy cái tên này liền bắt đầu ngủ không ngon, có tâm muốn đi hỏi Nhị hoàng tử điện hạ một chút, lại nghe nói tên Tần Lập quý tộc Đại Tề quốc được Nhị hoàng tử rất coi trọng. Cứ như vậy, phỏng chừng là đi cũng lại bị mắng một phen, mà chưa biết chừng nếu thật sự là người kia, hai người còn gặp họa sát thân!

Nghe nói tên Tần Lập kia còn sắp tới Học Viện Cao Cấp dạy học, trong lòng Tần Phong buồn bực càng sâu. Lúc trước bỏ đi dường như không có chuyện gì, nhưng nếu hiện tại chạy trốn, đó càng tương đương tự hủy tương lai. Cả đời này cơ bản đã chấm dứt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Phong cùng A Hổ quyết định trước tiên cố gắng ở lại, chờ khi Tần Lập kia đi vào học viện tự mắt nhìn xem rốt cục có phải là một người hay không!

Hai người tin tưởng, cho dù Tần Lập hóa thành tro bọn họ cũng có thể nhận ra! Bởi vì cừu hận giữa bọn họ là ghi sâu vào xương tủy!

- Hắc hắc! Bạn học Tần Phong. Nghe nói nhân vật truyền kỳ Tần Lập Tần Hầu gia sắp tới, ngươi không tới xem nào nhiệt sao? Rất nhiều học sinh nữ học viện chúng ta đều đi đó! Mà ngay cả Triệu Thiên Thiên – Công chúa điện hạ nghe nói cũng đi! Hắc! Ngươi không phải vẫn đối với công chúa điện hạ có ý hay sao?

Một nam sinh quan hệ không tồi với Tần Phong, nói xong liền cười rộ một cách đáng khinh. Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "

Ở Học Viện Cao Cấp của đế quốc, một số người có thân phận mọi người đều biết, mà một số người rất khiêm tốn thì có vẻ có rất nhiều thần bí. Nhà Tần Phong gặp chuyện không may, rất nhiều người của Học Viện Đế Quốc cũng không biết, người biết thì cũng không nói lung tung. Hai người Tần Phong cùng Tần Hổ cũng tự nhiên không ngu ngốc đi khắp nơi tuyên dương chuyện này.

Hơn nữa Tần Phong đúng thật là có ý tưởng với Công chúa Triệu Thiên Thiên, nếu không cũng không hề có chút cảm giác nào đối với biểu muội Mạc Phỉ Phỉ. Bởi vì so sánh với Công chúa, bất kể mặt nào của Mạc Phỉ Phỉ đều kém hơn rất nhiều!

Xưa nay Tần Phong cũng tự đánh giá mình rất cao, cái tên thiên tài của hắn cũng không phải là hư danh tự có, bởi vì hiện tại hắn đang đánh vào cảnh giới Địa cấp! Mà năm nay, hắn cũng chỉ vừa mới mười sáu tuổi! Nếu thật sự thành công đánh vào cảnh giới Địa cấp, như vậy ở Thanh Long quốc coi như là thiên tài xưa nay chưa từng có!

Về phần tên Tần Lập của Đại Tề quốc kia, lúc hắn thành danh còn không coi là người của Thanh Long quốc.

Ít nhất Tần Phong cho là như vậy.

Nguyên bản hắn cảm thấy chỉ cần mình thành công tiến vào Địa cấp, sau khi chân chính trở thành nhân tài tinh anh đứng đầu Thanh Long quốc, Công chúa Triệu Thiên Thiên nhất định càng thêm coi trọng mình. Đến lúc đó chỉ cần mình kết giao với nàng, nàng sẽ không từ chối!

Vì ngọn lửa ở sâu trong lòng, vì giấc mộng phục hưng gia tộc cũng vì có thể sớm một ngày bầm thây Tần Lập thành vạn đoạn, Tần Phong thật sự là vô cùng cố gắng.

Thậm chí dưới ảnh hưởng hắn tiến bộ điên cuồng, không khí Học Viện Cao Cấp đế quốc càng tốt hơn vài phần. Bởi vì bản thân có tính hai mặt, Tần Phong ở Học Viện Đế Quốc luôn ngụy trang rất tốt.

- Đi! Sao lại không đi. Chờ ta một chút!

Tần Phong cắn chặt răng, thầm nghĩ nếu đã tới thì trốn không được. Nếu hai người đó không phải là một, vậy mình cùng ca ca cũng sẽ không cần lo lắng nữa!

Nghĩ vậy, Tần Phong cố ý tìm một cái áo choàng màu đen mặc trên người, đội mũ trùm đầu khiến cho người không thấy mặt của hắn.

Bạn học của Tần Phong cười nói:

- Bạn học Tần Phong. Cách ăn mặc này của ngươi thật sự là quái dị. Ha ha! Ngươi chẳng lẽ muốn càng nổi bật hơn vị Hầu gia cùng họ kia sao?

Tần Phong nghĩ lại cũng cảm thấy đúng. Cách ăn mặc quái dị ngược lại dễ dàng khiến người khác chú ý, hắn liền bỏ mũ xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, nhẹ giọng nói:

- Đi thôi!

Cửa học viện lúc này đã tụ tập rất nhiều học sinh, trên mặt mọi người đều mang theo biểu tình hưng phấn, thì thầm to nhỏ với nhau.

Bởi vì không khí học viện vốn rất nhẹ nhàng, quản lý học sinh cũng không quá nghiêm khăc cho nên lúc này cũng không thiếu giáo sư của Học Viên Cao Cấp đều xen lẫn vào trong đám học sinh xem náo nhiệt.

Tuy nhiên, bọn họ đối với vị Hầu gia này lại chưa chắc là tốt đẹp.

Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi trong đó dường như rất chán ghét Tần Lập, cau mày đối với một nữ giáo sư tuổi trẻ xinh đẹp bên cạnh, oán giận nói:

- Chẳng qua chỉ là một võ giả Địa cấp bậc bảy mà thôi, đế quốc cũng không phải không có thực lực như vậy. Võ giả Thiên cấp tuy rằng không nhiều lắm, nhưng Địa cấp... Hừ! Giảng sư của Học Viện Cao Cấp chúng ta, tùy tiện người nào không phải?

Đúng thật! Thân là Học Viện Cao Cấp của đế quốc, thực lực của sư phụ nơi này cũng là nơi hùng hậu nhất Thanh Long quốc. Bất kỳ một giáo sư nào đều ít nhất có thực lực Huyền cấp bậc cao. Mà viện trưởng đại nhân trong truyền thuyết thần long thấy đầu không thấy đuôi kia thực lực đã sớm tới Thiên cấp! Hàng năm bế quan, không biết chừng lúc nào đó lão sẽ đột phá Thiên cấp, tiến vào cảnh giới Phá Thiên!

Vị nam giáo sư trung niên này tên là Lương Lạc, năm nay bốn mươi tuổi, thực lực đã đạt tới Địa cấp bậc tám! Hắn chủ tu một chiến kỹ hỏa thuộc tính, vũ khí là một thanh trường đao, ở trong Học Viện Cao Cấp đế quốc coi như là rất có danh tiếng.

Chỉ là cái mồm của hắn rất xấu, hơn nữa không coi ai ra gì, đắc tội không ít người. Người bình thường đều không muốn cùng hắn quan hệ.

Mà vị nữ giáo sư tuổi trẻ này, là năm nay mới đi vào Học Viện Cao Cấp đế quốc, cũng là một võ giả thực lưc Địa cấp. Thân phận bối cảnh nàng hết sức thần bí, mà bộ dạng hết sức xinh đẹp, rất nhiều người nguyện ý vây quanh nàng.

Nữ giáo sư tuổi trẻ xinh đẹp chỉ nhàn nhạt cười, có câu không nói ra miệng.” Ngươi làm sao không nhìn xem tuổi của vị giáo sư Tần Lập này? Nếu ngươi mười sáu tuổi có thực lực Địa cấp bậc bảy, chỉ sợ cái đuôi đã sớm vểnh lên trời!” Chỉ là câu nói này không cách nào nói ra.

Nam giáo sư trung niên Lương Lạc thấy đối phương không đáp lời, nghĩ rằng nàng cũng đồng ý lời nói của mình, không kìm nổi nói thêm:

- Giáo sư Y Ngưng! Ta rất bất công thay cho cô. Cô xem, lúc trước cô là giảng sư cao cấp trẻ tuổi nhất của học viện đế quốc, tiểu tử này còn chưa có đến đã đoạt hết sự nổi bật của cô. Tuy nhiên ta sẽ không để ý đến hắn, kiên quyết đứng về phía giáo sư Y Ngưng! Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "

Y Ngưng lại thản nhiên cười cười, tuy nhiên ẩn sâu trong cặp mắt long lanh lại hiện lên một chút chán ghét. Người này, thật sự rất đáng ghét!

- Oa! Xe của giáo sư Tần Lập tới rồi!

- Hắc hắc! Đúng rồi, giáo sư Tần Lập. Ta yêu ngươi!

- Đừng nói bừa, giáo sư Tần Lập là của ta!

Theo xe ngựa Tần Lập tiến vào cửa học viện, hoạt động hoan nghênh tự phát tổ chức cũng trực tiếp tiến vào giai đoạn cuồng nhiệt. Đám học sinh nữ điên cuồng, chẳng những dọa tới đám nam sinh và giáo sư trong học viện, cũng làm Tần Lập hoảng sợ.

Vén màn xe ngựa một cái khe hở, thấy trước cửa học viện một đám người rất đông, từng khuôn mặt trẻ tuổi khiến Tần Lập thật sự kinh ngạc không thôi. Càng làm cho hắn giật mình chính là, dao động nguyên lực trong đám người kia như sóng thủy triều!

Bọn họ cũng không phải là một đám thiếu nam thiếu nữ hoa si, bọn họ chính là tinh anh tương lai của Thanh Long quốc!

Mình không ngờ lại được hoan nghênh như vậy?

Tần Lập sửng sốt hồi lâu, muốn nói cái gì đó. Giống như là vẫy vẫy tay, nói hai câu: chào các đồng chí, các đồng chí vất vả linh tinh... Sau lại hắn cảm thấy như vậy rất ngốc, hắn cũng không phải là nguyên thủ quốc gia. Lại nói, ngày đầu tiên tới Học Viện Cao Cấp nếu đã phách lối ngông cuồng như vậy chỉ sợ sẽ làm rất nhiều người cảm thấy bất mãn.

Bởi vậy, trái tim rục rịch của Tần Lập trong nháy mắt bình tĩnh lại. Đám học sinh kia tuy rằng thoạt nhìn rất cuồng nhiệt nhưng cũng không có chặn kín đường cho nên xe ngựa Tần Lập rất dễ dàng đi thông qua, đi sâu vào trong học viện.

- Mẹ kiếp! Giáo sư Tần Lập này cũng quá kiêu ngạo rồi! Nhiều người như vậy muốn nhìn mặt hắn, không ngờ hắn ngay cả mặt mũi cũng không lộ! Truyện "Duy Ngã Độc Tôn "

Bạn học Tần Phong đứng bên cạnh khẽ oán giận nói.

Lời này lại bị một nữ sinh bên cạnh nghe thấy, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi biết cái gì! Người ta như vậy gọi là cool. Có bản lĩnh ngươi cũng mười sáu tuổi thực lực tới Địa cấp bậc bảy, cũng có một tước vị Hầu tước! Ngươi cũng có thể làm vậy.

- Đúng vậy, đúng vậy! Kỳ thật chúng ta đều biết, nam sinh các ngươi đều ghen tị thành tựu của Tần giáo sư. Tỉnh lại đi! Ghen tị vĩnh viễn là nguyên nhân tạo thành sa đọa! Quyết chí tự cường mới là các ngươi nên làm!

- Đúng! Bé trai nên có ý chí rộng lớn, lòng dạ quá hẹp hòi sẽ không được con gái yêu thích!

Một đám nữ sinh líu lo, mỉa mai châm chọc bạn học của Tần Phong. Tên bạn học của Tần Phong này rất buồn bực trợn trắng mắt, thầm nghĩ: “Ta không phải chỉ oán giận một câu, đáng giá các ngươi công kích ta như vậy sao?

Đám nữ sinh nói xong, mới phát hiện thiên tài nổi tiếng học viện Tần Phong cũng ở đó, đều có chút ngượng ngùng. Bọn họ đều quay đầu, bắt đầu bàn luận Tần Lập rốt cục bộ dạng thế nào!

Trong lòng Tần Phong ít nhiều được an ủi đôi chút. Xem ra trong lòng đám nữ sinh, ít nhiều mình vẫn còn có chút địa vị, mạnh hơn nhiều so với tên bên cạnh bị vỗ mặt đến ngây ngất.

Đám học sinh đi theo vào trong sân học viện, nhưng đám giáo sư chạy tới xem náo nhiệt phần lớn đều ở lại tại chỗ. Nếu bọn họ cũng đi qua, như vậy có chút mất mặt.

Lòng tự trọng của mỗi người cũng không cho phép bọn họ làm như vậy.

Lương Lạc bĩu môi, nhìn bóng lưng đám đông học sinh, nói:

- Ta thấy tiến cử người này vào Học Viện Cao Cấp chính là một sai lầm! Vốn không khí học viện rất tốt, đều rất chăm chú tu luyện, nhưng hắn vừa đến, các ngươi xem đều biến thành dạng gì rồi? Một đám nam sinh ghen tị muốn chết, một đám nữ sinh đều biến thành một đám hoa si. Còn kêu gào cái gì: “Tần giáo sư, ta yêu ngươi!” Chẳng còn ra thể thống gì nữa!

Tuy rằng ngày thường Lương Lạc quan hệ với mọi người không được tốt lắm, nhưng lời nói của hắn lúc này hiển nhiên dẫn đến một số đồng tình. Đón ý nói hùa theo hắn hơn phân nửa là một đám nam giáo sư.

Trong đó một nam giáo sư thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, hình thể khỏe đẹp cười lạnh nói:

- Chẳng qua cũng chỉ là một võ giả Địa cấp, nghe nói tuổi rất trẻ? Nghe nói rất có năng lực đánh đấm? Ta cũng không sao tin được. Địa cấp bậc bảy sao? Ồ! Có cơ hội ta thật sự muốn luận bàn với thể chất Ngũ Hành của hắn một phen, có phải thật sự xuất sắc như trong truyền thuyết hay không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.