Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 134: Chương 134: Chương 34




Tài bắn cung của Ngô Lăng Dần cực giỏi, dùng bách phát bách trúng để miêu tả cũng không quá đáng. Hễ là dưới tên của hắn thì cực ít có hy vọng còn sống.

An Hoằng Hàn rõ điều này nhất cho nên mới căng thẳng như vậy.

Tăng nhanh tốc độ, quần áo An Hoằng Hàn tung bay, xoay người nhấc con chồn nhỏ đang chạy nhanh lên.

Khoảnh khắc khi ngón tay An Hoằng Hàn tiếp xúc tới mình, không biết vì sao, trái tim đang đập mạnh của Tịch Tích Chi bỗng an tĩnh lại. Dường như nàng cảm thấy chỉ cần có An Hoằng Hàn ở đó thì mình cũng sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào.

Mà sự thật cũng là như vậy.

Vòng ôm của An Hoằng Hàn khiến nàng cảm thấy an tâm một cách khó hiểu.

Một tay An Hoằng Hàn ôm chặt con chồn nhỏ, một tay khác vươn nhanh ra, gần như chỉ là một động tác tùy ý nhưng lại tiếp lấy mũi tên chứa khí thế như thiên quân kia một cách vững vàng. Tất cả mọi người nhìn không chớp mắt, khi ngón tay An Hoằng Hàn khẽ cong, bẻ gãy mũi tên thì trái tim mọi người cũng đập thình thịch theo.

Ngô Lăng Dần càng bị dọa tới mức mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Bàn về võ công thì võ công của bệ hạ tuyệt đối không kém hơn mình. Chỉ riêng bàn về chiêu thức võ học chỉ tùy ý đưa tay là có thể tiếp được mũi tên của hắn mà nói thì thấy chỉ có thể là cao thủ trong cao thủ mới làm được.

Nếu bệ hạ có thể tiếp được mũi tên chuẩn xác không lầm, vậy thì có lẽ người bắn tên cũng không trốn khỏi cặp mắt bệ hạ.

Ngô Lăng Dần lo lắng nhất chính là điều này. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi. Khí thế vốn oai phong lẫm lẫm cũng từ từ yếu đi.

Tịch Tích Chi giơ móng vuốt lên lau mồ hôi lạnh. Nàng tự nhủ mũi tên vừa rồi thật không có mắt, suýt chút nữa là lấy cái mạng nhỏ của mình. Nghĩ tới mũi tên kia, Tịch Tích Chi nghĩ ngay tới người bắn tên một cách tự nhiên. Nàng xoay cái đầu nhỏ xù lông, nhìn về hướng bắn tên thì thấy đám người Ngô Lăng Dần.

Trong tay Ngô Lăng Dần đang cầm cung tên, ánh mắt hắn lờ đờ, vẫn nhìn An Hoằng Hàn chằm chằm. Ánh mắt hắn đã tiết lộ tâm trạng hắn. Tịch Tích Chi lập tức rút ra được kết luận, nhất định là Ngô Lăng Dần đã bắn lén.

Bởi vì An Hoằng Hàn tới nên rất nhiều võ tướng đứng bên cạnh hắn, bảo vệ an nguy cho hắn.

"Ngô — Lăng — Dần." An Hoằng Hàn nhấn từng chữ tên hắn, ý lạnh như băng trong giọng nói khiến người ta rùng mình.

Tuy Ngô Lăng Dần làm Trấn quốc tướng quân nhưng khí thế toàn thân kém xa An Hoằng Hàn không chỉ một nửa. Hắn xoay người xuống ngựa, quỳ gối xuống đất ngay lập tức, "Có vi thần."

Ngoài các võ tướng nghiêm túc chiến đấu với dã thú, ánh mắt những người khác đều tập trung trên người Ngô Lăng Dần.

Ai cũng biết hắn dựa vào thân phận, luôn tự cho là đúng, giễu cợt những quan viên khác khắp nơi. Thấy bây giờ hắn kinh hồn bạt vía mà quỳ xuống, trong lòng mọi người đều theo đó mà tốt lên, không hẹn mà cùng thầm nghĩ, thật là ác giả ác báo.

"Về trẫm sẽ tính sổ với ngươi. Chuyện ngươi làm vừa này trẫm thấy rất rõ ràng."

Những lời này cho thấy hắn sẽ không bỏ qua cho Ngô Lăng Dần. Với hành động của Ngô Lăng Dần càng thêm rõ ràng.

Thấy Đông Phương Vưu Dục vẫn đứng tại chỗ không động đậy, An Hoằng Hàn xoay người nhìn hắn, nói: "Thái tử điện hạ định xem náo nhiệt bao lâu nữa? Chẳng lẽ không muốn đưa tay trợ giúp, tháo gỡ cảnh lửa cháy xém lông mày này giúp trẫm sao?"

An Hoằng Hàn nói chuyện không tính là khách sáo, có lẽ là bởi vì vừa rồi suýt nữa thì Tịch Tích Chi bỏ mạng nên sắc mặt hắn vô cùng âm trầm, ai cũng có thể nhìn ra.

Đông Phương Vưu Dục bị điểm tên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phản ứng kịp. Trước kia dù thế nào An Hoằng Hàn cũng nhìn hắn không vừa mắt, dùng đủ mọi lý do đường hoàng qua loa cho có lệ, còn lần này, có lẽ là tức giận thật sự nên mới có thể không khách sáo không thèm che giấu với mình.

Dù Đông Phương Vưu Dục không muốn quan tâm chuyện này, chỉ cần An Hoằng Hàn nói ra khỏi miệng thì hắn không thể khoanh tay đứng nhìn.

Hắn gật đầu phụ họa: “Bệ hạ nói đùa, chỉ là bản điện thấy quan võ của quý quốc đánh túi bụi với dã thú, lại chiếm thế thượng phong, vốn tưởng rằng không cần bản điện giúp đỡ cho nên mới chậm chạp không ra tay.”

Không mấy ai tin tưởng lý do khách sáo của hắn.

Người hơi có mắt nhìn là nhận ra được trên người rất nhiều quan võ có nhiều vết thương, rất rõ ràng lần đối chiến với dã thú này không chiếm được lợi.

Đông Phương Vưu Dục nói thế không phải là mình không đưa tay ra giúp mà chỉ tìm một cái cớ tương tự thôi.

Tịch Tích Chi nhìn Đông Phương Vưu Dục thêm mấy lần. Người này luôn khiến người ta có cảm giác khác nhau. Có đôi khi cảm thấy hắn không tệ. Có đôi khi lại cảm thấy tính tình hắn máu lạnh, nụ cười chỉ là giả vờ ngoài mặt mà thôi.

Tóm lại, ngoài An Hoằng Hàn thì Đông Phương Vưu Dục là người khiến Tịch Tích Chi đoán không ra nhất.

Thân phận địa vị của hai nam nhân này khiến người khác hâm mộ không thôi.

Hai móng vuốt của Tịch Tích Chi gác lên tay An Hoằng Hàn. Đôi mắt nhỏ nhìn Đông Phương Vưu Dục, tự hỏi hắn có thể giúp đỡ cái gì? Vì sao An Hoằng Hàn chắc chắn hắn có thể giải quyết chuyện này.

Phải biết rằng dưới sự công kích của dã thú, hơn một trăm quan võ không chiếm bao nhiêu ưu thế. Mà dù thân phận Đông Phương Vưu Dục cao hơn nữa thì cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử mà thôi, có thể có cách gì trị đàn thú?

Dường như đọc hiểu sự nghi ngờ trong mắt con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn giơ tay vuốt ve bộ lông của Tịch Tích Chi, vuốt ve bụi bặm dính trên người nàng, “Chẳng lẽ nàng không biết Thái tử Luật Vân quốc là một người thổi tiêu rất hay à?”

Chuyện này liên quan gì tới thổi tiêu?

Tịch Tích Chi càng thêm hồ đồ.

Những người còn lại cũng như nhớ ra gì đó, mặt đều lộ vẻ vui mừng mà nhìn Đông Phương Vưu Dục như thể có hắn ở đó thì đàn phú phiền phức này cũng đã được giải quyết.

“Thái tử điện hạ nhanh thổi tiêu đi, chúng ta sắp không đỡ được rồi.” Nhiều quan võ vừa đánh với mãnh thú vừa cố gắng hô về phía bên này.

Lúc thì Tịch Tích Chi nhìn An Hoằng Hàn, lúc thì nhìn Đông Phương Vưu Dục, không biết trong lòng bọn họ muốn làm gì…

Đông Phương Vưu Dục giả vờ khụ hai tiếng, “Bản điện sẽ cố gắng hết sức. Dù sao cũng chưa từng gặp nhiều dã thú như vậy, bản điện cũng không chắc chắn thành công.”

Làm người không thể nói hết lời, Đông Phương Vưu Dục làm điều này rất tốt. Nếu hắn làm hết sức mà không được vậy thì cũng vô kế khả thi. Điều kiện tiên quyết là không đắc tội Phong Trạch quốc, lại bán đủ nợ nhân tình.

Trong lòng Tịch Tích Chi thầm hơi khâm phục Đông Phương Vưu Dục. Mỗi lần hắn nghĩ tới chuyện gì đều nghĩ toàn diện như vậy. Tuy hắn không thể hiện tài hoa trên bất cứ khía cạnh nào nhưng trong tiềm thức Tịch Tích Chi biết người này vô cùng không đơn giản.

Nói cách khác, người có thể trở thành đế vương kế nghiệp Luật Vân quốc thì sao có thể đơn giản?

An Hoằng Hàn lại lạnh lùng mà nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo ý thúc giục.

Đông Phương Vưu Dục cũng muốn giải quyết chuyện này sớm. Dù sao nhiều dã thú tự tập lại như vậy cũng không phải chuyện đùa. Ngộ nhỡ chúng bạo động, xông xuống núi thì không biết sẽ có bao nhiêu dân chúng gặp nạn.

Ngón tay hắn luồn vào vạt áo trước ngực, lấy ra một cây tiêu ngọc xanh biếc trong veo. Cây tiêu này chính là Từ quốc sư tặng. Người khác thì chỉ cho rằng ông là một quốc sư nhưng không ai biết Từ quốc sư tồn tại với vai trò là một người thầy của hắn.

Về bản lĩnh thổi tiêu này cũng là Từ quốc sư tự mình dạy hắn.

Đông Phương Vưu Dục từ từ nâng tiêu ngọc lên, nhếch khóe môi. Một làn điệu dễ nghe nổi lên, từ từ bay ra.

Vừa bắt đầu Tịch Tích Chi không cảm thấy giai điệu này có gì đặc biệt. Nhưng tới cuối cùng thì càng nghe càng mê mẩn, tâm thần hơi cảm thấy nhộn nhạo. Tế bào toàn thân nàng cũng không còn căng thẳng như vừa rồi, tâm tình từ từ buông lỏng, thoải mái tự tại không nói nên lời.

Dường như đã sớm đoán được tình hình này, An Hoằng Hàn cúi đầu nhìn con chồn nhỏ trong lòng, giơ tay vuốt ve bộ lông của nàng.

Tịch Tích Chi lên tinh thần, nhìn về phía cây tiêu trong tay Đông Phương Vưu Dục. Tiêu ngọc như mang theo ma lực có thể khiến động vật tâm tình khí hòa. Không chỉ Tịch Tích Chi như vậy mà dã thú toàn trường cũng dần dần ngừng động tác công kích lại, hơi hóp mắt, ngồi xổm xuống đất, tập trung lắng nghe tiếng tiêu Đông Phương Vưu Dục thổi ra.

Tịch Tích Chi thầm nghĩ vừa nhìn màu ngọc này là biết là bảo bối hạng nhất, cũng không biết đáng bao nhiêu bạc.

Càng nghe càng buồn ngủ, mí mắt Tịch Tích Chi đánh nhau. Nhưng lại không muốn vì vậy mà bỏ qua tiếng tiêu êm tai, nàng dùng móng vuốt vỗ vào mặt mình, muốn mình tỉnh táo nhưng không có chút tác dụng nào. Cơn buồn ngủ ào tới như thủy triều, cuốn thần kinh Tịch Tích Chi trong nháy mắt. Mí mắt khép lại, nàng nằm trong lòng An Hoằng Hàn ngủ say.

Những động vật khác cũng không ngoại lệ, trong núi, một đám đông dã thú ngủ trên đất.

Tất cả võ tướng từ từ thu hồi kiếm, cố gắng ít phát ra tiếng động nhất để tránh đánh thức những dã thú kia.

“Vẫn là Thái tử điện hạ có khả năng chế ngự bầy dã thú này.” An Hoằng Hàn vừa vuốt ve bộ lông con chồn nhỏ, vừa khách sáo nói mấy câu với Đông Phương Vưu Dục.

Thổi tiêu mất không ít thời gian, Đông Phương Vưu Dục hơi miệng đắng lưỡi khô, nhận lấy nước người hầu đưa tới, nhấp một miếng,

“Bệ hạ quá khen.”

Tài nghệ của Thái tử điện hạ xuất sắc, không cần phải quá mức khiêm tốn.”

Nếu dã thú không công kích loài người nữa thì An Hoằng Hàn cũng phải tính sổ với Ngô Lăng Dần. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, “Người đâu, bắt Ngô Lăng Dần lại cho trẫm.”

Những lời này nói ra quá đột ngột khiến tất cả võ tướng sửng sốt. Ngô Tướng quân không phạm sai lầm, vì sao bệ hạ lại ra quyết định như vậy.

Người Ngô Lăng Dần run lên, dường như không thể tin được vào những lời tai mình nghe thấy. Bệ hạ lại muốn bắt giữ hắn? Lại chỉ là vì một con chồn nhỏ? Đáng không? Chẳng lẽ một Trấn quốc đại tướng quân hắn mà còn thua một thứ đồ chơi?

Ngô Lăng Dần cắn răng, nói: “bệ hạ, vi thần có tội gì? Chọc giận bệ hạ vì chuyện gì?”

Không nghĩ tốt lý do, tuyệt đối Ngô Lăng Dần không dám nói như vậy.

An Hoằng Hàn đoán được suy nghĩ của hắn, cười lạnh, “Chẳng lẽ trẫm còn phải chỉ lỗi của Ngô tướng quân ra à?”

Suy cho cùng thì lòng dạ sâu không bằng An Hoằng Hàn nên hắn chỉ ném ra một câu thì Ngô Lăng Dần liền nghe theo những lời này, nhảy vào bẫy.

“Vi thần chỉ ra tay nhầm, bắn chệch mũi tên, suýt chút nũa làm hại con chồn Phượng Vân bỏ mạng. Chẳng lẽ một sai lầm nho nhỏ mà bệ hạ lại định trị tội vi thần?”

Những lời này của Ngô Lăng Dần vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều biết mũi tên kia là do hắn bắn ra.

Trong số quan võ, tài bắn cung của hắn cũng là số một số hai. Nghe thấy cây này, tất cả mọi người đều sinh ra nghi ngờ. Dù tình cảnh hỗn loạn nữa, là một võ tướng xuất sắc cũng không nên xảy ra sai lầm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.