Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 42: Chương 42: Thẩm Tiểu Thư, Cởi Đi!




“Cô đền, tốt thôi”. Thẩm Tâm Di hừ lạnh, “Cái này hiệu Chanel, T-shirt là ba tôi từ Pháp mang về, vừa mới ra thị trường, hôm này là lần đầu tiên mặc, hơn một ngàn đồng Euro, tương đương hơn một vạn nhân dân tệ, tôi trừ đi phần hao mòn cho cô, một vạn thôi!”

“Chỉ một cái áo T-shirt mà một vạn đồng, cô ăn cướp đấy à!” Hứa Hạ mắng lại muốn xông lên.

“Các cô mặc hàng bán vỉa hè, làm sao hiểu cái gì kêu thời trang?” Thẩm Tâm Di khinh miệt nghiêng mặt liếc mắt một cái, “Sao, Lạc Tiểu Thiến, không phải cô nói đền sao, hay là, không đền nổi, không sao, chẳng phải không có tiền sao, tôi không cần số tiền cỏn con này, chỉ cần cô ở trước mặt mọi người, hướng tôi nói lời xin lỗi, chuyện này, liền thô!”

Cô ta hất cằm, giống như một con khổng tước kiêu ngạo.

Bộ dạng kia, thật sâu làm đau Lạc Tiểu Thiến.

Tiền, lại là tiền!

“Ai nói chị đây không có tiền!” Hứa Hạ lấy túi trên bàn, “Một vạn phải không, được, cô đợi đấy,chị đây lấy tiền đưa cô!”

“Không có tiền cứ nói, giả bộ làm cái gì chứ!”

“Chỉ là, nói một câu xin lỗi không được sao, một câu thực xin lỗi, đổi một vạn, các cô được lời.”

Một bên, hai người của Thẩm Tâm Di lại đổ thêm dầu vào lửa.

“Tiểu Hạ!” Lạc Tiểu Thiến lần nữa giữ chặt tay cô, đứng ở trước mặt Thẩm Tâm Di, “Một vạn phải không, tôi có thể trả, nhưng mà, điều kiện là, bây giờ cô đem y phục của cô cởi ra!”

Kéo ba lô, cô lấy ra một xấp phong bì tiền mặt.

Một sấp tiền mặt màu đỏ thật dày, rõ ràng cho thấy vừa mới lấy từ trong ngân hàng ra không lâu.

“Nếu như không đủ, cứ nói, tôi còn có cái này!” Lạc Tiểu Thiến từ trong ví tiền lấy ra tấm thẻ ánh kim rực rỡ, “Thẻ tín dụng mức một trăm vạn, tôi nghĩ mấy vị phải biết!”

Thẻ ánh kim rực rỡ, dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng chói mắt.

Đây là thẻ vip cao cấp do ngân hàng trứ danh cấp, không thể làm giả.

Ngày hôm qua, Lãnh Tử Mặc đưa cho cô, đem ví tiền và thẻ tín dụng cùng giao cho cô, số tiền sót lại trong thẻ của cô định dùng để trả nợ cho một bác. Hồi trước mẹ cô chữa bệnh thiếu tiền, vẫn chưa trả hết.

Một vạn này là chuẩn bị để chẳng may có việc cần dùng, nhưng bây giờ cô đã có việc làm, chỉ nghĩ mau chóng trả nợ, nên hôm nay liền rút tiền ra.

Cục diện lúc này lập tức xoay chuyển.

Thẩm Tâm Di làm sao biết, cô có nhiều tiền như vậy, nhất thời ngẩn ra.

Hứa Hạ nhìn Lạc Tiểu Thiến đưa tiền ra, cũng kinh ngạc trừng lớn mắt, trong khoảnh khắc lại mặt mày hớn hở, tà ác xem phía Thẩm Tâm Di, “Thẩm tiểu thư, cởi đi!”

“Thẩm Tâm Di ta không cần người khác bồi thường y phục cho ta!” Thẩm Tâm Di căm giận hừ lạnh, mang hai người thuộc hạ nhanh chóng rời đi.

“Nhìn cái gì vậy, giải tán!” Hứa hạ đuổi mấy người xem náo nhiệt, nhanh chóng thu lại đồ vật trên bàn, kéo Lạc Tiểu Thiến đi ra ngoài nhà ăn, đi tới hành lang yên tĩnh, lập tức đem cô chèn đến góc tường, “Bạn học Lạc Tiểu Thiến, câu mau ngoan ngoãn khai thật với mình, thẻ tín dụng mức một trăm vạn, đúng là, đang bên người giàu có, nói nhanh lên, là ai?”

Lạc Tiểu Thiến nhìn tấm thẻ trong tay cô, biểu hiện trên mặt cũng hạ thấp vài phần, “Tiểu Hạ, cậu nói rất đúng, giờ đây, cái gì mơ tưởng cái gì kiêu ngạo, tất cả không bằng có tiền.”

“Mình không giỡn với cậu!” Xem biểu tình trên mặt cô, Hứa Hạ vội buông cô ra, “Mình nói không phải cái ý tứ này Tiểu Thiến….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.