Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 176: Chương 176: Chương 104-1: Thay quần áo




Mặc dù, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được lời nói của mình lúc này có chút a dua nịnh nọt, nhưng là nàng thật tâm hy vọng, mỗi ngày đều có thể tự mình làm điểm tâm cho Huyền Lăng Thương ăn.

Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc nhìn về phía Huyền Lăng Thương, càng là tràn đầy chờ mong.

Đối với khuôn mặt chờ mong của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương hiểu được lời của nàng, nhưng chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Ánh mắt nam nhân sâu thẳm, huyết mâu động lòng người.

Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu xuống, một đôi huyết mâu tuyệt đẹp, càng lộ ra ánh sáng rạng rỡ ngời ngời, rất là xinh đẹp!

Phảng phất như viên ngọc Hồng Bảo Thạch lóe ra dưới ánh mặt trời, làm cho người ta vừa nhìn liền không thể dời mắt được.

Tuy nhiên, huyết mâu nam nhân tuy đẹp, nhưng lại dấu đi tia sắc bén.

Giống như một thanh bảo kiếm không rút khỏi vỏ , nhưng những tia sắc bén đều lộ ra.

Lại giống như một cái hồ sâu ngàn năm, nhìn bề ngoài không sợ hãi, lại sâu không thấy đáy, làm cho người ta không nhìn thấu tâm tư của hắn. . .

Nhìn thấy nam nhân chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt thần sắc mờ mịt không rõ, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy tâm chính mình, giống như có mười lăm cái thùng đè lên, tâm thần bất định, thấp thỏm bất an.

Rốt cuộc, đáp án của nam nhân này là gì! ?

Trong lòng nghi hoặc lại chờ mong, tuy nhiên, không đợi được nam nhân này mở miệng, một Đới Đao thị vệ, đột nhiên từ đình nghỉ mát bên ngoài vội vã chạy tới .

Chỉ thấy tên Đới Đao thị vệ tiến vào đình nghỉ mát, đầu tiên một mực cung kính hành lễ đối với Huyền Lăng Thương và Lan Lăng Thiệu Giác , lại không hề mở miệng nói gì. Mà là liếc mắt nhìn, phỏng đoán Đồng Nhạc Nhạc đứng ở bên cạnh.

Đồng Nhạc Nhạc ở hoàng cung cũng không phải trong thời gian ngắn, nên rất có năng lực phân biệt /

Trong lòng biết thị vệ kia có chuyện bẩm báo, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cụp mắt cúi đầu, làm ra dáng vẻ một mực cung kính, mở miệng hành lễ mấy lần với Huyền Lăng Thương đang ngồi phía trước, rồi mới lên tiếng .

"Vậy nô tài xin được cáo lui trước ."

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng, trong giọng nói không che dấu nổi mất mát.

Dù sao, mới vừa rồi Huyền Lăng Thương trầm lặng không nói, hiển nhiên là không thích nàng làm điểm tâm đi! Thực sự là làm cho người ta buồn mà.

Dìm lòng xuống, Đồng Nhạc Nhạc đang chuẩn bị lui ra.

Tuy nhiên, sau một khắc, một giọng nói trầm thấp lại vang lên từ người trước mặt

"Sau này, nếu như trẫm muốn ăn, sẽ để ngươi làm."

". . ." Nghe được lời này của nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt của nam nhân, lộ vẻ kinh ngạc.

Vốn là, nàng còn tưởng rằng. . .

Trong lòng thầm nghĩ, nhưng sau một khắc, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được hé miệng cười một tiếng.

"Hảo, nô tài vâng mệnh!"

Ha hả, chỉ cần hắn thích ăn điểm tâm nàng làm, cho dù khi nào, nàng đều sẽ làm cho hắn!

Trong lòng hoan hỉ, phảng phất dường như tưới mật.

Nụ cười trên mặt Đồng Nhạc Nhạc , càng thêm sáng lạn!

Cũng không biết, khuôn mặt tươi cười của mình xinh đẹp đến đâu!

Mặt mày rạng rỡ, đôi mắt đang cười tít lại, giống như một vầng trăng, niềm vui vẻ trong mắt không che dấu chút nào.

Nhìn qua, giống như ánh mặt trời rạng rỡ ngời ngời chiếu xuống dòng suối nhỏ, rất mê người!

Thấy vậy, không chỉ có Lan Lăng Thiệu Giác nhìn đến ngây dại.

Mà ngay Huyền Lăng Thương từ trước tới nay luôn lạnh lùng ít nói, trong lòng cũng không biết diễn tả thế nào. . .

Chỉ là, khiến cho hắn càng thêm nghi hoặc tiểu thái giám này,làm cho hắn một cảm giác, thật sự quá mức quen thuộc .

Rõ ràng, bọn họ chỉ có vài lần gặp mặt, tại sao hắn lại có cảm giác như vậy được, bọn họ hình như đã quen biết thật lâu trước đó! ?

. . .

Bên trong Dưỡng Tâm điện, hầu hạ hoàng thượng, tổng cộng có một trăm năm mươi người!

Ba mươi cung nữ, ba mươi thái giám, chín mươi thị vệ!

Hiện nay, Đồng Nhạc Nhạc tuy được Huyền Lăng Thương phong cho Nhất Đẳng Thái Giám, chỉ là, tại Dưỡng Tâm điện, cấp bậc Đồng Nhạc Nhạc cũng không phải là cao nhất

Lý Tường, chính là người theo Huyền Lăng Thương từ lúc còn nhỏ, đã hầu hạ hắn đến bây giờ .

Biết được Huyền Lăng Thương tự mình ân điểm ban cho Đồng Nhạc Nhạc là Nhất Đẳng Thái Giám , Lý Tường mặc dù kinh ngạc, nhưng mà vẫn không có ghen ghét gì. Hắn chỉ là tận trung làm tròn chức trách giảng giải cho Đồng Nhạc Nhạc về qui củ tại Dưỡng Tâm điện, cùng với thói quen làm việc và nghỉ ngơi linh tinh các loại bình thường hằng ngày của Huyền Lăng Thương .

Trước kia, Đồng Nhạc Nhạc vốn tưởng rằng, mình là người hiểu rõ nhất Huyền Lăng Thương, hiện nay, nghe được Lý Tường nói, mới phát hiện, mình hiểu Huyền Lăng Thương cũng chỉ một chút thôi.

Trước kia, khi nàng vẫn là Phượng Hoàng Điêu, mỗi ngày đều là ăn uống ngủ nghỉ, chuyện gì cũng không quan tâm.

Mỗi ngày ngủ cũng là ngủ đến khi tự tỉnh, khi đó, Huyền Lăng Thương đã vào triều rồi.

Đợi Huyền Lăng Thương hạ triều, nàng liền ăn no bữa trưa, liền đến bên hồ ngủ, cho đến khi Huyền Lăng Thương phê duyệt xong tấu chương cuối cùng, nàng mới trở về cùng hắn dùng bữa tối, rồi sau đó tắm rửa, ngủ.

Hiện nay, nàng thân là thái giám bên cạnh Huyền Lăng Thương, bắt đầu phụ trách cuộc sống hàng ngày của Huyền Lăng Thương.

Mặc dù, bên trong Dưỡng Tâm điện thái giám cung nhân đông đảo, chỉ là, Huyền Lăng Thương không thích có người quá mức ở gần hắn.

Bình thường hầu hạ Huyền Lăng Thương thay quần áo, cũng chỉ có Lý Tường mà thôi.

Hiện nay, Huyền Lăng Thương cho Đồng Nhạc Nhạc làm Nhất Đẳng Thái Giám, sau này, nhiệm vụ hầu hạ Huyền Lăng Thương rời giường, thay quần áo, vào triều, liền rơi trên người Đồng Nhạc Nhạc.

Vì vậy lần này, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác có hơi choáng ngợp.

Dù sao, mặc dù nàng ngay cả Huyền Lăng Thương lõa thể đều đã nhìn thấy qua, nhưng là hầu hạ những chuyện như vậy, nàng cho tới bây giờ cũng chưa có làm!

Vì vậy lần này, Đồng Nhạc Nhạc phải hỏi Lý Tường cặn kẽ một phen, phải ghi nhớ thật tốt ở trong lòng, miễn cho bản thân lại quên .

Đối với tâm ý Đồng Nhạc Nhạc, trong mắt Lý Tường đều nhìn thấy, đối với điều này, an ủi được trong lòng.

"Ha hả, kỳ thật, những việc lặt vặt này có hiểu hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là, ngươi hết lòng hết dạ hầu hạ Hoàng thượng. Bất quá gần đây, ngươi phải hầu hạ cẩn thận, Hoàng thượng gần đây tâm tình không tốt, nếu như người không cẩn thận làm mất hứng Hoàng thượng, đầu lìa khỏi cổ là cái chắc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.