Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 47: Chương 47: Một mình dùng bữa với hoàng thượng




Cô thong thả bước lên trước, đứng trước giường của thái thượng hoàng.

Chỉ là hai ngày trôi qua, lại ốm đi rất nhiều, khuôn mặt vàng vọt, đôi môi tím lại, hàng lông mày lộn xộn mà hung dữ, đây là uy nghi duy nhất của ông ta.

Từng là người đàn ông mạnh nhất của vương quốc Bắc Đường.

Bây giờ đến sinh tử của bản thân cũng không thể nắm giữ.

Nguyên Chiêu Lâm đặt tay lên ngực ông ta, cảm nhận trái tim đang đập chậm rãi, hơi thở hơi gấp gáp.

“Thế nào?” Duệ Thân Vương cho rằng cô đang chẩn đoán, đi qua đây hỏi.

Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu: “Vẫn chưa rõ.”

Duệ Thân Vương có chút thất vọng.

Minh Nguyên Đế thì vẫn như thường, nhìn ngự y đang kiểm thuốc bên kia.

Ngự y thở ra một hơi, đi qua bẩm báo: “Hoàng thượng, là chu sa lẫn độc Tử Đằng.”

“Khó giải không?” Duệ Thân Vương hỏi.

“Không khó, biết là loại độc gì, thì có thể theo đó cho thuốc, thuốc giải trước kia dùng qua, không hiệu nghiệm đối với chu sa và độc Tử Đằng, phải đổi một phương thuốc khác.” Ngự y nói.

Nếu như ngự y giải được độc, vậy thì không có chuyện của Nguyên Chiêu Lâm nữa, Minh Nguyên Đế cho cô về chăm sóc Vũ Văn Dụ.

Lúc lui ra, Minh Nguyên Đế nhìn cô nói: “Tối nay ở lại trong cung dùng bữa với trẫm.”

Nguyên Chiêu Lâm không biết đây là phần thưởng lớn như thế nào, chỉ cho rằng là ăn một bữa cơm bình thường, dù sao cũng là người một nhà, thuận miệng đồng ý, lui ra ngoài.

Duệ Thân Vương nhìn cô không hề kinh sợ, bất giác càng quý mến cô hơn.

Trong lòng Nguyên Chiêu Lâm thực ra vẫn còn nhớ một chuyện, đó chính là vị trí “con cháu” của Vũ Văn Dụ.

Vết thương của hắn vừa mới khâu lại, không biết có bị hở không, dù gì trên đường nhập cung, rung lắc không ngừng, còn phải đi hết mấy trăm bước, vị trí vết thương gần trứng, lúc giằng co sẽ đau tới khiến người ta phát điên.

Con người này, khả năng nhịn đau tuyệt vời.

Trước đó nhiều người ở trong điện, hơn nữa tình hình nguy cấp, cô không lo nghĩ nhiều, bây giờ trong điện có lẽ chỉ còn Hoằng Kỳ và Từ Quá chăm sóc, vậy thì không sao rồi.

Bước vào phối điện, quả nhiên Từ Quá và Hoằng Kỳ đang ở đó, thấy Nguyên Chiêu Lâm trở về, Hoằng Kỳ liền hỏi: “Vương phi, thái thượng hoàng sao rồi?”

Nguyên Chiêu Lâm nhìn Vũ Văn Dụ một cái, Vũ Văn Dụ cũng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt cũng như muốn hỏi cô.

“Tìm được cách chữa trị rồi.” Nguyên Chiêu Lâm trả lời.

Vũ Văn Dụ rõ ràng thở ra một hơi, đầu và vai cũng hạ xuống.

Phối điện không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, mọi người đều cảm tạ hai câu, không thảo luận thêm nữa.

Nguyên Chiêu Lâm nói với Từ Quá và Hoằng Kỳ: “Các ngươi ra ngoài trước đi, ta xem vết thương cho vương gia.”

Vũ Văn Dụ lập tức mở mắt nhìn Nguyên Chiêu Lâm: “Vết thương không sao, không cần xem.”

“Phải xem!” Nguyên Chiêu Lâm dụng ý sâu xa nói.

Hoằng Kỳ biết điều kéo Từ Quá đi ra, thưa: “Ti chức đứng ở bên ngoài, vương gia có gì thì kêu một tiếng.”

Vũ Văn Dụ mặt tối sầm đi, hắn kêu gì chứ? Hắn cũng không phải là đàn bà.

Phía bên kia, Nguyên Chiêu Lâm đã mở hộp thuốc ra chuẩn bị tiêm mũi thuốc giảm viêm, giảm đau cho hắn, đối với việc tiêm thuốc, Vũ Văn Dụ thực ra khá chống cự, nhìn những thứ không biết là gì chảy vào cơ thể mình, rất kinh khủng.

Nhưng kinh khủng hơn là nhìn đôi mắt có chút giễu cợt của Nguyên Chiêu Lâm, còn nghe thấy cô nói: “Dang chân ra!”

Trong điện trôi dạt một câu nói hỏi thăm tổ tông 18 đời của Nguyên Chiêu Lâm.

Nguyên Chiêu Lâm thực ra rất muốn phổ cập đạo lý làm người cho Vũ Văn Dụ, trong tình huống mà yếu hơn người khác nhưng cũng không đụng đến nguyên tắc, tốt nhất đừng nên kháng cự, phải ngoan ngoãn nghe lời, như vậy có thể nâng cao năng suất của đối phương để bản thân đỡ chịu khổ.

Vết thương không vấn đề gì, xử lí đôi chút là được.

Nguyên Chiêu Lâm rất mệt, nói: “Ráng nhích vào trong một chút, cho ta nằm tí.”

“Nhích không được.” Vũ Văn Dụ khó chịu nói, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt mệt nhọc của cô, vẫn là nhích từ từ, chừa ra một chỗ trống.

Nguyên Chiêu Lâm nằm kế bên hắn, hai tay gác lên trán, nói: “Mong là mọi thứ sẽ ổn, để ta có vài ngày yên bình.”

“Nếu như thái thượng hoàng không sao, ngươi xin ý chỉ xuất cung về phủ đi.” Vũ Văn Dụ nói.

“Ăn xong cơm sẽ đi.” Nguyên Chiêu Lâm nói.

Hắn khó chịu nói: “Trong phủ không có cơm cho ngươi ăn sao? Cơm trong cung có gì ngon chứ?”

“Hoàng thượng bảo ta tối nay dùng bữa với người.” Nguyên Chiêu Lâm nói.

Vũ Văn Dụ ngơ ra: “Phụ hoàng bảo ngươi dùng bữa với người? Là muốn ngươi dùng bữa xong mới đi đúng không?”

Phụ hoàng thích ăn cơm một mình, đến cả hoàng hậu nương nương trong cung, cũng là dùng bữa xong mới qua đó.

Còn hắn lớn như vậy rồi, ngoại trừ yến tiệc trong cung, chưa từng dùng bữa qua với phụ hoàng.

Nguyên Chiêu Lâm buồn bực nói: “Không biết nữa, người đã nói như vậy, có lẽ là khách sáo khách sáo thôi.”

“Tại sao vậy?” Nguyên Chiêu Lâm thật không hiểu, nương nương ở trong cung nhiều như vậy, còn có các hoàng tử chưa phong vương, có công chúa chưa xuất giá, đều có thể cùng nhau dùng bữa, tại sao phải cô đơn một mình dùng bữa chứ?

Vũ Văn Dụ không trả lời, chỉ là nhìn Nguyên Chiêu Lâm, hắn cũng không biết tại sao phụ hoàng lại thích dùng bữa một mình, càng không biết vì sao phụ hoàng trước giờ thích dùng bữa một mình tối nay lại muốn cùng ăn với Nguyên Chiêu Lâm.

Nguyên Chiêu Lâm nằm trên gối, nín thở không thở một hồi, cô không muốn một mình ăn cơm với hoàng thượng.

“Ngươi đừng sợ, phụ hoàng sẽ không ăn ngươi đâu.”

Nguyên Chiêu Lâm phiền muộn đáp: “Ta thì không sợ gì, chỉ là hai người không quá thân thiết ăn cơm với nhau, sẽ rất ngại đấy, không biết phải nói gì.”

“Còn nói gì chứ? Người hỏi ngươi cái gì thì ngươi nói cái đó là được, đừng nói dư một lời nào cả.” Giọng nói của hắn rõ ràng có chút khó chịu.

Nguyên Chiêu Lâm nghe ra được tâm trạng thông qua lời của hắn, không muốn trêu chọc vị đại gia này, nhắm mắt dưỡng thần.

Vị đại gia này cũng chán nản, phụ hoàng muốn một mình dùng bữa với Nguyên Chiêu Lâm, hắn cho rằng chỉ có một lý do, chính là muốn biết động tĩnh của Sở Vương phủ thông qua cô, phụ hoàng trước sau vẫn không tin tưởng hắn.

Thích khách đã cắn thuốc độc tự sát, chuyện này chỉ có thể kết thúc như vậy, hắn cũng không cách nào làm rõ nỗi hiềm nghi của khổ nhục kế.

- -------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.