Dược Hương Trùng Sinh

Chương 223: Chương 223: Tìm kế




“Quận chúa… Mặc dù đã chiêu cáo thiên hạ, nhưng dù sao vẫn chưa thành thân… Quận chúa, người cũng biết, bao nhiêu đôi mắt đang vụng trộm rình mò…” Ma ma nói nhỏ, tăng thêm một câu tàn nhẫn.

Quận chúa Bạch Ngọc dừng bước, cố gắng khống chế cảm xúc, nhìn về phía ma ma.

“Quận chúa…” Trên mặt ma ma nở nụ cười ấm áp, vừa lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh vừa phân phó thị nữ dọn dẹp mảnh vỡ vương vãi đầy dưới đất: “Đó là người có thân phận gì, người tội gì giận dỗi với nàng ta? Chẳng phải là tự hạ thấp bản thân sao…?”

Địa vị của quận chúa Bạch Ngọc hiển hách, tất nhiên tính tình cực kỳ kiêu ngạo, nghe lời này xong, trong lòng càng thêm giận dữ, đôi tay trắng nõn nắm chặt, tiếng khớp xương vang lên.

“Quận chúa…” Ma ma khẽ vuốt ve tay của nàng, cười híp mắt nói: “Quận chúa, người suy nghĩ kỹ một chút, hiện tại thái hậu nương nương rõ ràng đã tiếp nhận tiện tỳ này rồi, người nói xem, bây giờ người đi náo loạn, người ầm ĩ, không chỉ người bị mất thân phận, còn đánh vào mặt mũi của Thái hậu, đánh vào mặt mũi của thái tử, nếu để người có lòng biết, sau lưng làm chút chuyện, hắt nước bẩn lên người quận chúa…”

Vậy chuyện này sẽ vô cùng phiền toái, hiển nhiên quận chúa Bạch Ngọc cũng biết lợi hại trong đó.

“Nhưng… Nhưng… Hắn thích tiện tỳ này…” Quận chúa Bạch Ngọc nghiến răng nói, ánh mắt chất chứa sự ghen ghét.

“Quận chúa, người cũng đã nói, nàng chỉ là một tiện tỳ thôi…” Ma ma mỉm cười nói: “Chỉ là một món đồ chơi mà thôi, dù sao cũng tốt hơn là Điện hạ thích những người tham tuyển khác…”

Vẻ mặt Quận chúa Bạch Ngọc cứng lại, những cô nương tham tuyển cũng vào Đông cung kia, trừ Cố Thập Bát Nương, đều là những cô nương xuất thân trong những thế gia hiển hách, là quý nữ của những gia tộc chỉ cần nhấc chân là có thể làm giao động một phương, nếu như bọn họ được thái tử đối xử khác biệt…

Nàng không khỏi thở phảo nhẹ nhõm.

“Đúng không…?” Ma ma dịu dàng cười nói, nhìn nàng đang biến sắc nhưng biết tỉnh táo lại: “Quận chúa, cho nên, người cũng không thể đi theo sau, tức giận với tiện tỳ này, ít nhất ngoài mặt tuyệt đối không được thể hiện ra, hơn nữa, còn phải đối xử với nàng tốt một chút, thứ nhất thuận theo tâm ý thái tử, thứ hai là muốn cho tiện tỳ này biết, người nàng ta có thể dựa vào chỉ có thể là người, thu phục nàng, tương lai xoa tròn bóp dẹp còn không phải là mặc quận chúa hay sao ?”

Ngực quận chúa Bạch Ngọc phập phồng, vẻ mặt biến đổi một lúc, rốt cuộc thân thể cứng ngắc cũng thả lỏng.

“Bây giờ một giây ta cũng không muốn gặp nàng…” Nàng chậm rãi tựa vào gối đầu, lạnh nhạt nói.

“Nàng ta xứng đáng để quận chúa phải gặp nàng ta hay sao…?” Ma ma cười nói, đứng dậy: “Lại nói, lúc này người phải chuẩn bị cho lễ thành thân, nào có thời gian rảnh rỗi… Giao cho lão nô là được rồi…”

Quận chúa Bạch Ngọc ừ một tiếng: “Ngươi biết phải làm sao chứ?”

Ma ma mỉm cười nói: “Chuyến này lão nô tự mình đến nhà tiện tỳ này chúc mừng, cho nàng đủ mặt mũi…”

Quận chúa Bạch Ngọc hừ một tiếng, bàn tay đặt trên đầu gối vò nát khăn tay, chứng tỏ ghen ghét trong lòng nàng không hề giảm bớt chút nào.

“Sau đó sẽ đưa đến đó hai nữ quan…” Ma ma suy nghĩ một lúc, lại nói tiếp.

“Làm gì?” Quận chúa Bạch ngọc trừng mắt hỏi.

“Dạy dỗ lễ nghi, thuận tiện tìm hiểu tính tình của tiện tỳ này.” Ma ma cười nói, trong mắt lóe lên một chút giảo hoạt.

Quận chúa Bạch Ngọc chợt hiểu, khẽ cười: “Cũng nên dạy dỗ, để cho nàng biết, quý nhân cũng không phải dễ làm…” Nàng ngồi dậy: “Đi mời Chung nữ quan bên cạnh tổ mẫu đi. . . .”

Ma ma ngẩn người: “Chung phu nhân?” Trong mắt thoáng qua sự sợ hãi.

Đây chính nữ quan từ hoàng cung ra, tính cách cực kỳ cổ quái nghiêm khắc, nhớ hồiq uận chúa Bạch Ngọc còn nhỏ vừa nghe thấy Chung phu nhân tới lại bị hù dọa không dám khóc lóc.

“Đây chính là nữ quan tiên đế ban cho tổ mẫu, ta làm thế này là cho nàng đủ mặt mũi của!” Quận chúa Bạch Ngọc cười ha ha, trong mắt là sự cay nghiệt: “Lại phái thêm một ma ma khác đến cho ta, chỉ dạy thật tốt cho ta….”

Chuyện chỉ dạy này chỉ sợ cũng không có nhẹ nhõm như vậy.

Vẻ mặt ma ma hơi chần chờ: “Quận chúa, chuyện này… Nếu thái tử biết chuyện này, chỉ sợ…”

“Ta chính là muốn cho hắn biết…” Quận chúa Bạch Ngọc hừ mạnh, nâng cái cằm mịn màng lên: “Ngược lại ta muốn nhìn xem hắn có dám vì tiểu tiện nhân này mà đánh vào mặt của ta hay không…?”

Cũng được, thử dò xét thái độ của thái tử cũng tốt, tương lai trong lòng biết rõ nên làm gì, ma ma mỉm cười, không cần phải nhiều lời nữa, khom người lĩnh mệnh rời đi.

Trong phòng điều chế dược ở hậu viện của Cố gia, có vài ngọn đèn chiếu sáng, từ lúc chập tối cho đến lúc hừng đông, chưa từng dập tắt.

Cố Thập Bát Nương ngồi dưới ánh đèn, khép lại tờ cuối cùng của quyển sách viết tay mười bảy cách điều chế của Lưu Công, khe khẽ thở dài.

Đây là lúc đầu khi chữa bệnh cho văn Quận Vương, nàng nghĩ rằng không có hy vọng sống nên đã viết, quy tắc của Lưu Công, chỉ khi quyết định muốn thu đồ đệ thì mới viết dược thư, sau khi thu đồ đệ sẽ tận tâm truyền thụ, sau đó phải tiêu hủy.

Chẳng lẽ sau này phải bỏ nghề này?

Trước mắt của nàng hiện lên hình dáng Lưu Công lưng còng xuống, dường như nhìn thấy ông quay đầu lại, nhếch miệng cười với mình.

Bộp một tiếng, bản dược thư bị nàng ném xuống, chính xác rơi vào trong chậu than, gần như bị ngọn lửa cắn nuốt hết, từ từ toát ra một luồng khói rồi bốc cháy lên.

“Tiểu thư. . . . .” Linh Bảo vẫn canh giữ ở ngoài cửa, thấy cửa phòng Cố Thập Bát Nương mở ra, vui mừng hô, đồng thời trên mặt lại vô cùng buồn rầu, “Tiểu thư, cả đêm không ngủ sao? Tiểu thư… Phu nhân tự mình nấu một chén súp nóng cho người, vẫn luôn hâm trên bếp lò . . . .”

Thấy Cố Thập Bát Nương cũng không trả lời mà khoác thêm áo choàng.

“Tiểu thư, ngươi định đi ra ngoài?” Linh Bảo bước nhanh đuổi theo hỏi.

“Đúng vậy, chuẩn bị xe ngựa.” Cố Thập Bát Nương đáp.

“Sớm như vậy?” Linh Bảo ngẩng đầu nhìn sắc trời, sương sớm lượn lờ, khí lạnh dày đặc, trong lúc nàng ngây người, Cố Thập Bát Nương đã ra khỏi cửa hậu viện, vội chạy chậm đuổi theo.

Lúc Bành Nhất Châm xoa mắt đi vào, Cố Thập Bát Nương đã ngồi được một lúc.

“Danh tiếng của Bành thần y càng lúc càng lớn, muốn gặp cũng khó…” Cố Thập Bát Nương cười nói.

Bành Nhất Châm cười hắc hắc, chợt hành đại lễ tham bái với Cố Thập Bát Nương: “Bái kiến quý nhân…”

Cố Thập Bát Nương cười khổ: “Thúc cũng đã nghe nói?”

“Chuyện lớn như vậy ta làm sao lại không biết, ngươi không phải coi ta như người trong nhà hay sao, cũng không đến báo tin mừng, ngay cả lời chúc mừng ta cũng không thể nói nữa à?” Bành Nhất Châm bất mãn lẩm bẩm.

Cố Thập Bát Nương thở dài, sờ ly trà nói: “Bành đại thúc, đừng có nói đùa, thúc nói chuyện này nên làm sao?”

“Đương nhiên là làm lớn! Ngươi yên tâm, người khác ta mặc kệ, nhất định lão Bành ta sẽ tặng ngươi một phần đại lễ…” Bành Nhất Châm vỗ ngực, cười ha ha nói: “Ai, có thể không đáng giá lắm ngươi đừng ghét bỏ…”

“Ta không phải nói chuyện này.” Cố Thập Bát Nương cắt đứt lời hắn, vừa cau mày vừa khoát tay.

“Dẫn Linh Bảo cô nương xuống dùng trà.” Bành Nhất Châm hiểu ý, lập tức phân phó.

Sau khi thi lễ, người hầu dẫn Linh Bảo lui ra ngoài.

“Thế nào? Sao lại đến đây gấp như vậy?” Lúc này Bành Nhất Châm mới nghiêm chỉnh hỏi, nhìn sắc mặt của nàng: “Tại sao tinh thần lại không tốt thế? Bệnh cũ tái phát à? Tới đây, ta chẩn bệnh cho…”

Ông vừa nói vừa xắn tay áo, chuẩn bị chẩn mạch.

“Không phải.” Cố Thập Bát Nương lắc đầu: “Bành đại thúc, thúc nói… Hắn có ý gì?”

“Người nào có ý gì?” Bành Nhất Châm không hiểu hỏi.

Cố Thập Bát Nương chỉ chỉ về hướng hoàng cung: “… Tại sao… Tại sao nhất định phải đưa ta vào trong cung?”

Bành Nhất Châm sờ sờ đầu, cười hắc hắc.

“Thúc cười cái gì?” Cố Thập Bát Nương nhìn ông, cau mày nói.

“Ta thấy…” Bành Nhất Châm cũng không dám gọi thẳng tên huý, cũng đưa tay chỉ chỉ hướng hoàng cung, nhỏ giọng nói: “Ý là. . . . .”

“Có ý gì?” Cố Thập Bát Nương không hiểu.

“Ngươi xem hắn cho ta một sự hồi báo lớn, bây giờ ta đã thành danh. . . . .” Bành Nhất Châm nhỏ giọng nói: “Chuyện này là hai người chúng ta cùng nhau hợp tác, cũng không thể chỉ hồi báo cho một mình ta. . . . .”

Hắn nói vậy làm Cố Thập Bát Nương nhíu mày, nhếch miệng mỉm cười .

“Ý thúc muốn nói là đang hồi báo cho ta?” Cố Thập Bát Nương giật mình.

Bành Nhất Châm vuốt râu, vẻ mặt hơi lúng túng: “Thập Bát Nương, trên đời này thành thân với người tốt chính là mong muốn cả đời của các cô nương…”

Gả vào hoàng gia đó chính là một bước lên trời, trên đời không có kết cục nào tốt hơn.

“Ta lại cảm thấy là sợ chúng ta tiết lộ bí mật… Cho nên mới muốn giam cầm ta…” Cố Thập Bát Nương trầm giọng nói.

Bành Nhất Châm cười, khoát tay với Cố Thập Bát Nương.

“Phải nói ngươi đó, nha đầu ngươi có lúc lại quá mức thông minh…” Ông cười nói: “Nếu thật sự muốn chúng ta ngậm miệng, biện pháp còn nhiều, gióng trống khua chiêng làm như vậy, đối với hắn có cái gì tốt…”

“Đối với lương tâm của hắn tốt…” Cố Thập Bát Nương hừ mạnh, trong đầu không tự chủ vang lên câu hắn đã nói trước khi rời đi trong đêm đó, không nói rõ trong lòng có cảm giác gì, hình như cảm giác kia chính là uất ức.

Bành Nhất Châm ho một tiếng, vuốt chòm râu.

“Bành đại thúc, ta chưa từng cầu xin yhúc cái gì, lần này ta van thúc, hiến tặng phương thuốc trị bệnh kia cho hắn, ta cũng không quan tâm mọi chuyện, phản bội sư môn, cho hắn cách bào chế long hổ canh… Cố Thập Bát Nương nghiêm túc nói.

Lời nói còn chưa dứt đã bị Bành Nhất Châm cắt đứt.

“Ta nói Thập Bát Nương, ngươi thật sự cho rằng biện pháp này chỉ một mình chúng ta biết à?” Bành Nhất Châm vừa lắc đầu vừa cười nói.

Cố Thập Bát Nương ngẩn ra, giương mắt nhìn ông.

“Thập Bát Nương, Thái Y Viện là nơi nào? Ta sớm đã nói rồi, những vị thái y kia không thể nào không chẩn được bệnh của thái tử, những người đó vừa là đại phu vừa là quan, quan là cái gì? Đó là người láu cá nhất . . . .” Bành Nhất Châm nghiêm túc nói nhỏ.

“Thúc muốn nói Thái Y Viện có phương thuốc này?” Cố Thập Bát Nương hỏi.

“Thái Y Viện cái gì không có?” Bành Nhất Châm vừa nói vừa đứng dậy: “Chỉ là, có người biết cũng không nhất định là có người dám dùng.”

Cố Thập Bát Nương cắn môi.

“Thập Bát Nương, chuyện lần đó là chúng ta chiếm được tiên cơ. . . . .” Bành Nhất Châm thở dài nói: “Cũng là số mạng của chúng ta. . . .”

“Cho nên phương thuốc và cách bào chế cũng không có gì hiếm lạ…” Cố Thập Bát Nương thì thào nói: “Vậy… Vậy… Ta phải làm thế nào?”

“Cái gì mà làm thế nào?” Bành Nhất Châm hỏi.

“Tại sao ta lại có thể vào cung…” Cố Thập Bát Nương cười khổ, nàng cúi đầu nhìn đôi tay của mình: “Ta có ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ ân huệ sư phụ ban thưởng cho, làm sao ta có thể vứt bỏ y bát của ông?”

“Vậy cũng đúng…” Bành Nhất Châm gật đầ, cũng cau mày, sau đó uyển chuyển nói: “Thập Bát Nương, tìm một người đồ đệ tốt đi, như vậy cũng không coi là cắt đứt y bát của lão Lưu Công, dưới suối vàng ông có biết, cũng sẽ không trách tội ngươi, dù sao cô nương mà làm nghê này cũng không phải là kế hoạch lâu dài…”

“Bành đại thúc, ta có hôm nay tất cả đều là sư phụ ban tặng, chẳng lẽ vì ta có ngày tốt hơn lại có thể ném đi thủ nghệ, rời bỏ sư môn?” Cố Thập Bát Nương cười nhạt, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.