Dược Hương Trùng Sinh

Chương 208: Chương 208: Khách đến




Cho đến tận lúc Tín Triều Dương rời đi, Linh Bảo vẫn đờ người ra.

“Người này… Người này…” Nàng thì thào muốn nói nhưng lại không tìm ra được từ nào để hình dung, đảo mắt nhìn Cố Thập Bát Nương.

“Bị bệnh…” Cố Thập Bát Nương cau mày nói.

Đối với chuyện Tín Triều Dương bị bệnh thần kinh, thao thao bất tuyệt một hồi, Cố Thập Bát Nương cũng không để trong lòng. Từ trước đến nay, đại dược sư và thương nhân ở gần nhau vì kính nhưng trở mặt thành thù cũng không ít. Trải qua nhiều lần tranh đấu, cũng không có ai đòi quá nhiều chỗ tốt, nếu dược sư bị ép đến đường cùng, liều lĩnh đánh cược cũng có thể làm cho một thương nhân tổn thương nguyên khí nặng nề, cũng có kết cục hai bên tổn thương người khác đắc lợi. Vì vậy quy định trăm năm nay, ngay cả khi mọi người có thù oán cũng chỉ là không lui tới chứ nhất định không tranh giành đến ngươi chết ta sống.

“Lúc còn sống, con người cũng chỉ là tranh giành nhau mà sống, vì lợi ích mà tranh, vì địa vị mà tranh, vì ham mê ăn uống, công danh lợi lộc mà tranh. Nếu đã tranh giành tất nhiên phải có thủ đoạn để lựa chọn. Mặc kệ đối với ta là vô tình hay cố ý, ta đều không để ý nhưng trong trường hợp tương tự, ta cũng tranh giành, ta sẽ không sử dụng thủ đoạn như vậy, một ván chấm hết mặc kệ thắng thua, cùng thương vong với mình là tốt nhất.” Cố Thập Bát Nương nhìn khu vườn nhỏ lạnh lẽo, lại liếc nhìn Linh Bảo đang lo lắng: “Thế nào? Ngươi lo ta bị thuyết phục chỉ vì vài ba lời của hắn?”

Linh Bảo vội lắc đầu: “Không, tiểu thư tuyệt đối sẽ không.”

Cố Thập Bát Nương cười ha ha rồi chầm chậm đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng Cố Thập Bát Nương trước mặt, Linh Bảo mỉm cười thấu hiểu, tiểu thư là một người rất rộng lượng, tất nhiên cũng là người rất quật cường, nàng có thể tha thứ việc làm nàng tổn thương nhưng điều đó cũng có nghĩa là người đó sẽ bị tiểu thư chặn lại bên ngoài suy nghĩ của nàng.

Thông minh tự tin như Tín Triều Dương nếu muốn thực hiện lời bản thân hắn mới nói, chỉ sợ chặng đường còn rất dài, có lẽ cuối cùng cả đời cũng không thể thực hiện được.

Tất nhiên Tín Triều Dương cũng biết chuyện này nhưng lúc còn sống, con người luôn có một mục tiêu muốn thực hiện đã là chuyện bản thân nên vui mừng.

“Đi.” Ngoài cửa lớn Cố gia, Tín Triều Dương phất áo khoác lông cừu, bước lên xe ngựa rời đi.

“Mẫu thân, có tin tức của ca ca chưa?” Cố Thập Bát Nương vừa bước vào đại sảnh vừa hỏi.

Ánh mắt còn chưa nhìn xung quanh đã nghe thấy tiếng hét của nữ nhân vừa xa lạ lại vừa quen thuộc làm cho nàng ngây người tại chỗ, theo tiếng hét nhìn lại, thấy trên ghế có một cô nương đang ngồi, y phục vô cùng nhếch nhác, lúc này đang dùng hai tay che mặt lại hình như rất không muốn gặp Cố Thập Bát Nương.

“Thập Bát Nương…” Tào thị vội vàng muốn nói.

“Không phải ta tới tìm các ngươi.” Cô nương che mặt phát ra một tiếng hét chói tai, cắt đứt lời Tào thị muốn nói: “Đừng cho là ta đến tìm các ngươi, ta mới không đến tìm các ngươi.”

Cố Thập Bát Nương đã nhận ra cô nương này là ai, nghe lời nàng nói… chân mày nhíu chặt lại.

“Cố Tịch Nhi, vậy bây giờ ngươi đang ngồi nơi nào?” Nàng lạnh nhạt nói.

Cố Tịch Nhi nghe vậy chợt thả tay xuống, đây là một gương mặt giống với vẻ bề ngoài, vô cùng chật vật, mặc dù đã lau sơ nhưng dấu vết phong trần vẫn lưu lại ấn ký thật sâu trên mặt.

“Làm sao bộ dáng của ngươi lại thành như vậy?” Cố Thập Bát Nương cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, lời nói chưa xong, Cố Tịch Nhi đã đứng dậy xông ra ngoài.

“Được, ta không cần các ngươi thương hại ta.” Nàng hô.

Tào thị vội vàng kéo nàng lại, nhẹ nhàng khuyên bảo, nháy mắt với Cố Thập Bát Nương.

“Ta đã nói cái gì? Ta cũng chỉ quan tâm nên hỏi ngươi một chút mà thôi.” Cố Thập Bát Nương cau mày, giơ tay lên nói: “Mang Tịch Nhi tiểu thư đi rửa mặt…”

Lập tức có bốn năm ma ma đi tới, mỉm cười cung kính khuyên bảo, nhìn thái độ của những người này thân thiết cũng không phải là xem thường nàng, Cố Tịch Nhi mới cảm thấy hơi tìm lại mặt mũi, liền thuận theo đi xuống bậc thang.

“Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này Cố Thập Bát Nương mới hỏi.

“Ta cũng không biết.” Tào thị cau mày nói: “Nhiều ngày không đi thăm thúc bá phụ và thúc bá thẩm của con, hôm nay ta định đi thăm một chút, kết quả họ không ở nhà, ta định quay về, lại thấy nàng ngồi xổm trước cửa nhà thúc bá của con… Làm ta giật cả mình… Hỏi nàng nàng không nói câu nào, chỉ nói muốn tìm thúc bá phụ… Căn bản người giữ cửa cũng không nhận ra mới ngăn nàng trước cửa… Ta thấy bộ dáng đó hình như ăn gió nằm sương đã lâu rồi…”

Cố Thập Bát Nương gật đầu: “Cho người đến báo với thúc bá phụ một tiếng, còn nữa bộ dáng như vậy giống như là lén chạy ra ngoài, chỉ sợ người ở Kiến Khang không biết, phái một người trở về báo tin…”

Tào thị gật đầu, vuốt ngực lo lắng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?...”

“Mặc dù nha đầu này không đáng yêu nhưng lá gan cũng không nhỏ…” Cố Thập Bát Nương nói: “Mẫu thân, con đợi ở đây, nàng sẽ không đi ra, nàng như vậy, sợ nhất chuyện con thấy nàng chật vật như thế…”

“Được…” Tào thị cười nói, vuốt vai nữ nhi, vui mừng thở dài.

Ai nói là con gái nàng là hung thần ác sát, đó là do người khác đến chọc nàng trước.

Cố Thập Bát Nương đánh giá quá thấp trình độ sĩ diện của Cố Tịch Nhi, đã ba ngày rồi, Tào thị vẫn không hỏi ra nguyên do vì sao lại tự mình chạy đến đây, bất quá hiệu quả thấy được là Cố Tịch Nhi đã thích ứng với hoàn cảnh mới.

“Thập Bát Nương .” Ngoài cửa vang lên tiếng nói.

“Tịch Nhi tiểu thư, người không thể đến nơi này…”

“Tại sao? Ở đây có cái gì ám muội?”

“Đây là phòng điều chế dược của tiểu thư chúng ta…”

“Điều chế cái gì?”

Cố Thập Bát Nương mở cửa ra, nhìn hai người đang đứng đối diện trước cửa.

Không thể không nói Cố Tịch Nhi thiên sinh lệ chất (trời xinh đã xinh đẹp), thay đổi xiêm y, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ đã khôi phục hào quang áp đảo mọi người.

Dưới tán cây ngọc lan, cô nương mặc áo màu hồng, tay áo hẹp cân đối, hai bên tóc mai xõa xuống làm người ta mất hồn.

“Thập Bát Nương, hôm nay đã phái người đến nhà thúc bá phụ chưa?” Cố Tịch Nhi hỏi, ánh mắt rơi vào dược liệu màu vàng trong tay Cố Thập Bát Nương, cau mày: “Cái gì vậy? Thật ghê tởm…”

“A...” Cố Thập Bát Nương bước tới mấy bước, giơ lại gần nàng nói: “Cơm ngươi ăn mỗi ngày, y phục hôm nay ngươi mặc đều là do thứ ghê tởm này mang đến đấy…”

Cố Tịch Nhi bĩu môi, lui ra sau mấy bước.

“Đã phái người sang…” Cố Thập Bát Nương trả lời, nhìn nàng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Để cho một tiểu thư mềm mại như ngươi trở thành lợi hại như vậy?”

Nghe nàng nói hai chữ lợi hai, Cố Tịch Nhi hơi hài lòng, hồi tưởng lại, quả thật mình rất lợi hại nhưng mà nghĩ đến nguyên nhân ép mình trở nên lợi hại như thế, trong nháy mắt vẻ mặt của nàng trở nên chán nản.

“Không có việc gì…” Nàng không trả lời cũng mất đi hứng thú nói chuyện với Cố Thập Bát Nương, ấm ức bỏ đi.

Cố Thập Bát Nương cũng không có hứng thú nói chuyện với một tiểu cô nương, đi tới chính sảnh bồi Tào thị nói chuyện. Không bao lâu, gia đinh được phái đi truyền tin cho phủ Cố Thận An vội vã trở lại.

“Vẫn chưa trở về?” Cố Thập Bát Nương cảm thấy ngoài ý muốn: “Vậy Cố phu nhân cũng nên ở nhà chứ?”

“Không có, phu nhân cũng không có ở nhà…” Gia đinh đáp.

“Có nói khi nào trở lại không?” Tào thị hỏi.

Gia đinh lắc đầu.

“Vậy thì chờ thôi, sắp qua năm mới rồi, sẽ không ra ngoài quá lâu.” Tào thị trấn an nói.

Thật sự không cần chờ bao lâu họ cũng biết.

Nửa ngày không gặp, Cố Tịch Nhi thở hổn hển, xuất hiện trước mặt hai mẫu tử hai gười.

“Ngươi đi đâu vậy?” Cố Thập Bát Nương không kiềm chế được lửa giận, quát: “Đi ra ngoài sao không nói một tiếng? Ngươi thật lòng muốn gây phiền phức cho chúng ta đúng không?”

Tào thị vội vàng hòa giải, lôi kéo Cố Thập Bát Nương, dìu Cố Tịch Nhi hiển nhiên là sắc mặt không tốt ngồi xuống ghế.

“Không có việc gì, không có việc gì, muốn đi nơi nào thì nói một tiếng, tốt nhất là ngồi xe, trên đường nhiều người…” Tào thị nhỏ nhẹ nói.

“Thúc bá phụ đã xảy ra chuyện.” Căn bản Cố Tịch Nhi không ngồi yên được, đứng lên hô.

Lời nói không đầu không cuối làm hai mẫu tử sợ hết hồn.

“Ngươi đang nói mê sảng gì vậy?” Cố Thập Bát Nương quan sát nàng.

Cố Thận An, là Lại Bộ Thượng Thư đương triều, đó là quan nhất phẩm, thành viên của Nội Các, hắn gặp chuyện không may? Chỉ cần không phạm tội mưu phản, đời này không có việc gì không giải quyết được.

“Là Lạc Nhi nói, vì chuyện đó mà Lạc Nhi còn bị bệnh đã sinh rồi.” Thân thể Cố Tịch Nhi khẽ phát run, hiển nhiên là bị kinh sợ không nhỏ.

Tào thị và Cố Thập Bát Nương liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt dần nặng nề.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Họ cùng lên tiếng hỏi.

Đối với mẫu tử Tào thị mà nói, chuyện họ biết rất ít, thậm chí không nhiều hơn các cô nương trong ngõ này, càng không phải nói xa hơn chỗ giao giới giữa Đại Chu với Đại Kim rồi.

Mấy ngày trước, Đại Kim ủy thác, không biết tri phủ Tùy Châu bị cái gì kích thích mà dẫn một đám Đại Kim cướp sạch một thành trấn trong địa phận Đại Chu. Lần này cả triều đình chấn động, ngay cả hoàng đế đang tu dưỡng trong thâm cung cũng tự mình thượng triều, lên án mạnh mẽ người Đại Kim bội bạc, không biết điều, được voi đòi tiên rồi quay lại mắng những người lúc đầu theo phái chủ hòa, nhất là Chu Xuân Minh, thật sự bị mắng đến nỗi phải quỳ xuống đập đầu khóc rống mới thôi.

Nhưng mắng thế cũng không giải quyết được vấn đề, mắng xong vẫn phải trưng cầu ý kiến của mọi người, phải đối xử với Đại Kim không biết xấu hổ này như thế nào?

Cả văn võ bá quan trong triều đều im lặng không một tiếng động. Hôm nay Chu đại nhân không lên tiếng thì cả triều đình cũng không có ai dám có ý kiến.

Chu Xuân Minh cũng không có cách nào khác đành phải nhắm mắt nói liều, trước tiên phái người đi tra xem có phải có sự hiểu lầm hay không? Kết quả tất nhiên là bị hoàng đế mắng một trận nữa. Đúng lúc đó, đột nhiên có một đại thần luôn bo bo giữ mình vài chục năm lại đứng tra chủ trương xin đánh, hành động lần này của Đại Kim là việc không thể nhẫn nhịn, phải cho bọn hắn một bài học.

Kể từ khi Diệp Chân bị xử tử do mưu phản, Trầm lão công ở nhà dưỡng bệnh và việc những quan viên chủ chiến đều bị cách chức, sau đó thật lâu trên triều đình không nghe có người dám nói lời phải giáo huấn Đại Kim một trận.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ văn võ bá quan trong triều và cả hoàng thượng đều kinh ngạc nhìn về phía đại nhân này.

Vị đại nhân này chính là Lại Bộ Thượng Thư Cố Thận An. Sau khi ông nói xong những câu đó, chính mình cũng cảm nhận được không khí quỷ dị trong đại điện, ông ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy ánh mắt sâu kín của Chu Xuân Minh cách đó không xa. Phía sau lưng ông chợt rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Đột nhiên sau đó hoàng thượng tỉnh táo lại từ trong cảm xúc, hỏi ông một câu làm cho Cố Thận An hoàn toàn tỉnh lại.

“Vậy ái khánh nói thử làm sao có thể giáo huấn bọn hắn một chút?” Hoàng thượng từ từ nói, một đôi mắt nhỏ tí bị bệnh lâu ngày không thấy ánh sáng nhìn Cố Thận An chăm chú.

Chuyện này khác hoàn toàn dự liệu trước đó của Cố Thận An, ông không khỏi bối rối.

“Trước hết xin hãy phạt tri phủ Tương Dương vì tội không tận tâm phòng thủ…” Lúc này Chu Xuân Minh chợt khấu đầu, chen vào một câu.

Mà thông qua những lời ám thị của Chu Xuân Minh, một trong những người nghĩa tử trong Binh Bộ Thượng Thư cũng đứng ra, quỳ xuống đất cúi đầu, xin trị tội quản quân bất lực, không làm tròn trách nhiệm, khiến Đại Kim coi thường chúng ta.

“Nói như vậy, Đại Kim khinh thường chúng ta không binh không tướng nên mới xem nhẹ mà tùy ý xâm chiếm sao?” Giọng nói lạnh lùng của hoàng thượng vang lên trong đại điện.

Văn võ cả triều đều kinh hãi, rất dễ nhận thấy không binh không tướng ý hoàng thượng là muốn nhắc đến Diệp Chân tướng quân bị xử trảm.

Ban đầu, một bị gián quan vì nỗ lực bảo vệ Diệp Chân tướng quân, khi đó bi phẫn phát tiết thậm chí trong lời nói còn có ý nguyền rủa, Diệp Chân tướng quân chết thì sẽ không còn vị tướng nào có khả năng cầm quân đánh giặc, chống lại Đại Kim.

Những lời này vô ý nguyền rủa giang sơn của hoàng thượng, luận tội mưu phản, hoàng thượng giận dữ tịch thu gia sản, chém đầu vị gián quan này.

Lúc này Cố Thận An đã hoàn toàn biết mình sai ở đâu rồi. Thứ nhất căn bản là vị hoàng thượng này không muốn dựa vào võ lực để dạy dỗ Đại Kim. Thứ hai, ông đắc tội Chu Xuân Minh rồi, mà trong một khắc ngắn ngủi này, đại nhân Chu Xuân Minh mới vừa rồi còn bị hoàng thượng mắng giống như chó nhà có tang đã quay lại hung hăng cắn ông một phát, một phát trí mạng.

“Đã như vậy, trẫm ra lệnh cho khanh toàn quyền xử lý chuyện này, cho trẫm một cái công đạo.” Hoàng đế nhìn Cố Thận An, tuyên bố quyết định của mình cũng đá củ khoai lang nóng phỏng tay này đi, không quản sự tình thế nào, tương lai người nào chịu tội thay cũng không trách được hoàng đế như hắn rồi.

Cứ như vậy Cố Thận An tự mình lao vào rồi.

Chiến, ông tuyệt đối không dám, hơn nữa hoàng thượng cũng không để cho ông chiến. Hòa, đó cũng là con đường chết, lại không nói triều đình bị mất thể diện, bị dân chúng mất đất đai thóa mạ còn bị vạn dân trong thiên hạ chỉ trích là nhu nhược. Hơn nữa cho dù ông có đánh cược thể diện nhận tiếng xấu này, tương lai một ngày nào đó hoàng thượng nhớ đến, sẽ trị tội ông để phát tiết sỉ nhục cầu hòa này. Năm đó mặc dù Chu Xuân Minh có thể khiến hoàng thượng và Đại Kim ký hiệp nghị đình chiến cũng là do xem xét việc Diệp Chân tướng quân ca khúc khải hoàn, có cơ hội từng bước tiến gần Đại Kim. Từ chối, đã mạnh miệng nói ra còn từ chối, chuyện này làm sao hoàng thượng cửu ngũ chí tôn chấp nhận, có thể lấy tội danh trêu đùa quân vương xử tử ông ngay tại chỗ.

Vì vậy dưới ánh nhìn đồng tình của bá quan văn võ trong triều và ánh mắt lạnh lùng soi mói của Chu Xuân Minh, Cố Thận An rời kinh đi phủ Tương Dương. Chuyến đi này ông biết, tất cả mọi thứ mà đời này ông đạt được sẽ tan thành tro bụi.

Cho nên phu nhân Cố Thận An cũng không ở nhà, chạy về nhà mẹ đẻ cầu xin, chuẩn bị các mối quan hệ, tất nhiên Cố Lạc Nhi cũng phải phân ưu với phụ thân, đến trước mặt công công (bố chồng) cầu xin, kết quả chỉ nhận được câu trả lời thực tế.

“Gần đây hoàng thượng cố tình đoạt hầu…” Công công chỉ điểm một câu, ý là không cần kéo cả tộc Bảo Định hầu chúng ta cùng chết.

Bào thai được cho là nhi tử một trăm phần trăm kết quả lại là nữ nhi làm Cố Lạc Nhi bực mình, ưu tư quá nên ngã bệnh.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Cố Tịch Nhi canh giữ trước cửa đại trạch Cố gia và nhà Cố Lạc Nhi ở kinh thành mấy ngày cũng không được vào cửa, bời vì không có ai rảnh rỗi quan tâm để ý đến nàng.

Đối với những chuyện trong triều như thế này, Tào thị, Cố Thập Bát Nương và Cố Tịch Nhi ba nữ nhân hoàn toàn không hiểu đạo lý trong đó, mắt to trừng mắt nhỏ, không hiểu sao chuyện này lại nghiêm trọng như vậy.

“Nói cách khác, thúc bá phụ vì một câu nói mà rước lấy phiền phức…” Cố Thập Bát Nương tổng kết lại, nói: “Nhưng mà… Thúc bá phụ làm quan nhiều năm như vậy, tại sao đột nhiên lại tự tìm phiền toái cho mình?”

Chuyện này càng nằm ngoài khả năng suy đoán của ba người, tất cả đều lắc đầu.

“Trong nhà có biết không?” Cố Thập Bát Nương vội hỏi.

Cố Tịch Nhi gật đầu: “Chắc hẳn đã nhận được tin.”

“Vậy chúng là cũng không có cách nào, để cho trưởng bối giải quyết đi.” Cố Thập Bát Nương nói, ngồi xuống uống trà.

“Đúng, tất nhiên là không có quan hệ gì với các ngươi…” Sắc mặt Cố Tịch Nhi trắng bệch, đang ngồi trên ghế cũng lảo đảo muốn ngã, nhưng mà còn nàng thì sao? Nàng đến tận đây chính là muốn tìm núi lớn để dựa dẫm, kết quả núi dựa không còn, còn ai có thể giúp nàng? Chẳng lẽ thật sự phải gả cho gã thương nhân bán tơ lụa vừa già vừa xấu đó ư?...

Nàng nhịn không được rơi nước mắt, càng nghĩ lại càng đau lòng, chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí, che mặt khóc lớn.

Tào thị và Cố Thập Bát Nương bị nàng dọa hết hồn, vội vàng an ủi.

“Ngươi cũng đừng quá đau khổ, ta nghĩ thúc bá phụ làm quan nhiều năm như vậy, chắc chắn trong triều giao thiệp rất nhiều, khẳng định sẽ không có chuyện gì đâu, quan viên nhất phẩm, làm sao nói ngã liền ngã được…” Cố Thập Bát Nương nói.

Hai chữ giao thiệp chợt xông vào lỗ tai Cố Tịch Nhi, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Cố Thập Bát Nương.

Nàng nghĩ đến tin tức khiếp sợ mà Cố Lạc Nhi đã nói cho nàng nghe trước đó.

“Ta cũng không có nhân mạch nha, ngươi thấy đó ta cũng không có cách nào…” Cố Thập Bát Nương bị nàng nhìn mà sợ hãi, nói.

“Muội muội…” Chợt Cố Tịch Nhi bắt lấy tay nàng.

Một tiếng muội muội làm Cố Thập Bát Nương sởn hết tóc gáy.

“Dù ngươi có kêu ta là tỷ tỷ, ta cũng không có cách nào…” Nàng bật cười: “Những chuyện trong triều đình, làm sao tiểu cô nương như ta biết được? Không bằng chúng ta đến tìm ca ca của ngươi còn có tác dụng hơn…”

Nói đến điểm này, nàng gật đầu một cái: “Đúng, tên tiểu tử kia thông minh tuyệt đỉnh, nhân tình lão luyện, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp, chỉ xem là hắn có muốn hay không thôi…”

Nói xong câu này, trong nháy mắt một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, giọng nói không khỏi ngừng lại.

Tiểu tử kia... Hắn sẽ không định không giúp đó chứ? Nói không chừng đây chính là…

Trong nháy mắt Cố Thập Bát Nương cảm thấy hoảng sợ, chẳng lẽ một đại quan nhất phẩm, thật sự có thể bị hắn một kích tiêu diệt?

Hắn làm sao làm được? Chuyện này cũng thật kinh khủng?

Không thể nào đâu… Làm sao có thể?

“Thập Bát Nương, ngươi giúp ta, ngươi giúp ta một chút thôi…” Cố Tịch Nhi cũng không để ý sự thay đổi trên gương mặt của nàng mà nắm chặt tay nàng, nước mắt như những hạt trân châu rớt xuống: “Ta không muốn gả cho một lão nhân vừa già vừa xấu, nếu không ta tình nguyện chết đi.”

Cố Thập Bát Nương bị những lời nói của nàng cắt đứt suy nghĩ, nhìn Tào thị một cái, thì ra nàng vì chuyện này mà chạy đến kinh thành.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tào thị kéo nàng qua nói nhỏ.

“Phụ thân ta hợp tác làm ăn với người ta, coi trọng tơ lụa của người ta, muốn mời người ta đến nhà chơi, vì lôi kéo hắn, chứng tỏ mối quan hệ thân mật, gọi tất cả mọi người ra gặp hắn… Không ngờ… Không ngờ hắn già mà không tích đức… Thế mà… Thế mà…” Cố Tịch Nhi nói đến đây cũng không nói tiếp được nữa, che mặt khóc lớn.

Cố Tịch Nhi nàng danh chấn Kiến Khang, người nào mà không biết nàng là đại mỹ nhân số một số hai, bao nhiêu công tử phong lưu tuấn tú ngày nhớ đêm mong, không ngờ cuối cùng lại phải gả cho một lão nhân đáng tuổi phụ thân của mình, mà mấu chốt là người phụ thân luôn thương yêu nàng thế mà cũng đồng ý.

Nàng vẫn luôn coi mình là một báu vật, đến lúc này mới kinh sợ phát hiện, thật ra nàng chỉ là cây cỏ, một cây cỏ có thể bị ném đi bất cứ lúc nào.

Tào thị nghe xong cũng rơi lệ theo Cố Tịch Nhi, gần như đã muốn đáp ứng đến nói chuyện với Cố Nhạc Sơn, bị Cố Thập Bát Nương đưa tay kéo lại, lời muốn nói lại nuốt trở về.

“Tịch Nhi, chuyện này là do ngươi không đúng…” Cố Thập Bát Nương nhìn Cố Tịch Nhi chậm rãi nói.

Cố Tịch Nhi nghe vậy ngạc nhiên nhìn nàng, cái gì gọi là mình không đúng? Chẳng lẽ phải gả cho lão nam nhân kia mới là đúng?

Mặc dù đã lâu không gặp nhưng lúc này vẻ mặt Cố Thập Bát Nương đang đứng trước mặt vẫn giống như lúc đứng trước miếu tự hương khói tràn đầy, mang theo sự lạnh nhạt hờ hững.

“Ta không đúng?” Cố Tịch Nhi không khóc lóc nữa, mạnh mẽ quăng cánh tay Cố Thập Bát Nương đi: “Cái gì gọi là ta không đúng? Tại sao ta phải gả cho lão nam nhân già khụ kia mà ngươi có thể vào đông cung làm quý nhân?”

Cố Thập Bát Nương khẽ cau mày, xem ra chắc chắn chuyện mình được chọn làm lương nữ bị Cố Tịch Nhi biết được rồi, chuyện này nàng cũng không cần thiết phải nói thêm gì nữa.

“Ăn lộc của vua thì phải phân ưu với vua, phụ thân của ngươi đã đồng ý với người ta, ngươi phủi tay chạy lấy người như vậy sẽ làm cho phụ thân ngươi lâm vào hoàn cảnh khó khăn đến thế nào, ngươi đã từng nghĩ qua chưa?” Giọng nói của nàng vô cùng dịu dàng.

“Ta mặc kệ chuyện của ông ấy.” Cố Tịch Nhi dậm chân hô, lại đưa tay bắt lấy cánh tay của Cố Thập Bát Nương, nghẹn ngào cầu khẩn: “Muội muội tốt, trước kia là ta không đúng, ta không nên gây gổ với ngươi. Cho dù thế nào đi nữa, ta với ngươi cũng là đường tỷ muội, nếu để ta gã cho lão nam nhân kia, ta tình nguyện chết…”

Vừa nói vừa khóc lớn.

Tào thị cũng không đành lòng, đưa tay kéo Cố Thập Bát Nương.

“Ngươi cũng biết quan hệ giữa hai nhà chún ta, ngươi cảm thấy lời nói của ta, phụ thân ngươi sẽ nghe à?” Cố Thập Bát Nương bật cười: “Sao ngươi không đi tìm Lạc Nhi, ta thấy nàng ta ra mặt sẽ tốt hơn…”

“Không, không phải…” Cố Tịch Nhi cắn môi, đôi mắt ngập nước nhìn Cố Thập Bát Nương: “Thập Bát Nương, ngươi… Ngươi dẫn ta vào Đông cung với ngươi đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.