Dược Hương Trùng Sinh

Chương 221: Chương 221: Gặp mặt ban đêm




Quận chúa Bạch Ngọc nhìn chằm chằm cô nương trước mặt, khuôn mặt vốn dĩ vui vẻ nhu hòa đã trở nên âm trầm.

Mặc dù lần gặp mặt đó vô cùng ngắn ngủi nhưng vì thoáng thấy thái độ của Văn Quận Vương vô cùng thân mật, đó là vẻ mặt nàng chưa bao giờ thấy vì vậy nàng mới khó có thể kiềm chế sự tức giận dâng lên trong lòng nên đã ra tay nhắc nhở.

Tin đồn về nữ dược sư Cố Nương Tử kia mặc dù làm nàng không vui nhưng mà hơn hết nàng chỉ khinh thường. Người thị nữ trong phủ Quận Vườn mặc dù khiến nàng tức giận nhưng cũng không để trong lòng, những nữ tử như thế chỉ giống như những nữ tử phong trần, bán rẻ tiếng cười, dựa vào dung mạo xinh đẹp để cầu xin niềm vui nhất thời của nam nhân, nhưng giờ phút này, hai người này lại chồng lên nhau, quận chúa Bạch Ngọc lập tức phẫn nộ không thể kiềm chế được.

Mọi người trong phòng rõ ràng đều cảm nhận được hơi thở hung hãn của quận chúa tăng vọt, nhịn không được ngạc nhiên nhìn nàng.

“Quận chúa.” Thị nữ thiếp thân đứng sau lưng quận chúa Bạch Ngọc nhịn không được nhỏ giọng kêu, đỡ cánh tay của quận chúa Bạch Ngọc để nàng đứng vững vì đột nhiên đứng dậy: “Đây là hoàng cung…”

Nàng biết trong thiên hạ này không có cô nương nào có tâm tình tốt khi nhìn nữ nhân sắp sửa cùng mình tranh giành sủng ái của trượng phu, nhưng thân phận của quận chúa Bạch Ngọc tuyệt đối không thể luống cuống lúc này.

Lúc này thân phận thái tử phi chưa chắc chắn, giờ phút này lại đang ở trong hoàng cung.

Giọng nói thị nữ làm quận chúa Bạch Ngọc hồi thần, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm đôi mắt đang tràn đầy tức giận lại.

“Cút ra ngoài.”

Giọng nói lạnh băng truyền vào tai Cố Thập Bát Nương lại vô cùng cảm động, nàng vội vàng thi lễ rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Đây là một sự hiểu lầm to lớn, cũng là sự hiểu lầm trí mạng.

Trong mắt quận chúa Bạch Ngọc, nếu nàng chỉ là một thị nữ ở phủ Quận Vương cũng thôi đi, cho dù Quận Vương có đối đãi khác cũng không thể lên dược mặt bàn, nhưng không ngờ thị nữ này lại có thể chính thức tham gia tuyển chọn, chuyện này giống như nhảy một cái đã vào danh sách quý nhân chính thức của hoàng tộc.

Nếu quận chúa Bạch Ngọc xấu hổ, cho dù có sai người kéo mình ra ngoài, loạn côn đánh chết sợ rằng cũng không có ai có thể ngăn cản.

Mà cố tình cho dù mình có chết cũng không thể giải thích sự hiểu lầm này, nếu như thật sự giải thích vậy thì càng không có ai cứu được nàng.

Đây không phải là chỗ để ngây người…

Cố Thập Bát Nương đứng bên ngoài đại điện, sợ hãi làm mồ hôi lạnh đổ khắp toàn thân, một cơn gió tuyết thổi qua làm nàng lạnh thấu xương, phải nhanh chóng thoát thân nhưng muốn thoát thân cũng phải gặp người mấu chốt kia…

Đứng bên ngoài đại điện, nhìn về phía trước, những viên viên gạch xếp chồng chên nhau trùng điệp, bốn phía cung điện hùng vĩ như một chiếc thuyền treo lên cao giữa ban ngày, khung cảnh vô cùng tráng lệ, bốn phía cung điện to lớn đồ sộ, không chỗ nào không thẩm thấu uy áp nặng nề bức người, làm người ta hít thở không thông, im lặng cẩn thận từng chút một, ở nơi này quyền uy là tối thượng, tâm tư Cố Thập Bát Nương vô cùng cẩn thận, nửa điểm cũng không dám động, một khi phạm sai lầm chỉ sợ liên lụy đến cả nhà.

“Cố tiểu thư…” Một nội thị vội vàng đi đến, thấy nàng đứng sững sờ ở hành lang, vội ân cần lên tiếng: “Ngài không sao chứ?”

Cố Thập Bát Nương lấy lại tinh thần, vội mỉm cười gật đầu với hắn.

“Mời đi bên này.” Nội thị khom người dẫn đường.

Cố Thập Bát Nương vội vàng đi theo hắn tiến về phía trước, đi đến cửa điện lúc trước, nội thị kia lại khom người hành lễ một lần nữa cũng không theo vào mà lui về hướng vừa nãy.

“Vị công công này…” Trái tim Cố Thập Bát Nương khẽ động, thu hồi bước chân đi về phía ngưỡng cửa, khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ với tiểu nội thị: “Nếu như thuận tiện… Có thể gặp mặt hay không?”

Lời nói này không đầu không đuôi, bước chân của vị nội thị kia cũng không dừng lại, chợt bước nhanh hơn.

“Cố tiểu thư, bên ngoài lạnh lẽo, tới bên này ngồi đi.”

Một cô nương mặc áo gấm mỉm cười đứng lên, vẫy tay với nàng.

“Cố tiểu thư, cầm ấm lô sưởi ấm tay…”

Một cô nương khác khẽ liếc cô nương áo gấm một cái, đứng dậy, đi qua mấy bước, kín đáo đặt ấm lô của chính mình vào tay Cố Thập Bát Nương.

Chuyện đến lúc này, không chỉ Cố Thập Bát Nương biết mình được bên trên lựa chọn, những người khác cũng sáng tỏ, trong lòng Cố Thập Bát Nương cũng biết rõ.

“Đa tạ…” Nàng mỉm cười nói, trong mắt thoáng qua vẻ ngưng trọng.

Mặc dù những người khác cố ý giao hảo, nhưng tiếc rằng Cố Thập Bát Nương cũng không yên lòng, những cô nương này đều là người tâm cao khí ngạo, nói mấy câu không được đáp lại thì cũng không nói nữa.

Không bao lâu, mấy nữ quan nội thị đến tuyên bố, tối nay ban thưởng yến ở điện Minh Mị, tin này tiếp tục làm cho các cô nương kích động sau chuyện thưởng ngự thiện lúc hừng đông.

“Nói không chừng thái hậu nương nương cũng đến đấy…”

“Ta thấy ngươi là muốn nói thái tử điện hạ cũng sẽ đến đi…”

Mấy cô nương vừa từ từ bước đi vừa nhỏ giọng thì thầm, sau đó vang lên một trận cười khẽ, liếc mắt nhìn nội thị dẫn đường phía trước thì vội vàng che miệng, sửa sang lại dáng vẻ.

Cố Thập Bát Nương đi cuối cùng, vẫn cau mày như cũ, chợt có một cô nương nhẹ nhàng đụng vào cánh tay nàng.

“Thật đáng tiếc, không mang nhiều hơn hai bộ y phục để thay đổi…” Cô nương mỉm cười, nói nhỏ, hai má ửng hồng, ánh mắt lưu chuyển: “Nếu như tối nay mặc rồi, ngày mai trước mặt thái hậu nương nương sẽ không có y phục để thay…”

Cố Thập Bát Nương cười với nàng: “Chỉ là dùng cơm thôi mà…”

“Điện Minh Mị đối diện với vườn mai ở ngự hoa viên, nghe nói phong cảnh nơi đó rất đẹp, đến lúc đó chúng ta cũng có thể ngắm cảnh…” Nàng cười nói, gương mặt hiện lên sự mong ước: “Mặc kệ ngày mai thế nào, đời này có một lần thế này cũng đủ rồi…”

Nếu cứ măc kệ ngày mai thế nào, đời ta đã chấm dứt rồi… Trong lòng Cố Thập Bát Nương nói thầm một câu, lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sắc trời âm u, nhìn có vẻ lại sắp có gió tuyết.

Điện Minh Mị được gọi là điện Minh Mị vì bốn bề vô cùng sáng sủa, là nơi cao nhất ở phía tây của ngự hoa viên, là đài quan sát tốt, lúc này mới chập tối, bên trong điện Minh Mị, những ngọn nến trắng to bằng cánh tay đã được thắp lên, bốn chậu than lớn ở bốn góc, trong chậu những cục than từ gỗ trầm hương đang bốc cháy, ánh lửa hòa cùng ánh nến, tỏa ra sóng nhiệt cuồn cuộn nhưng không gây cảm giác khó chịu vì khói mà chỉ có mùi hương thơm ngát.

Mười mấy cung nữ đi lại trong điện để sắp xếp bữa tiệc, nữ quan đứng hầu bên cạnh. Bởi vì không có quý nhân nào đến tham dự như dự đoán nên mọi người đang khẩn trương dần tỉnh táo lại, mất đi sự gò bó, mọi người tụm năm tụm ba tựa vào lan can thưởng mai.

“Nếu các vị tiểu thư yêu thích có thể đi xuống, đến mai viên đi dạo…” Một vị nữ quan mặt mày hòa ái vừa mỉm cười nói vừa hạ lệnh cho cung nữ đốt đèn: “Dẫn đường cho các tiểu thư…”

Lời đó nói đúng tâm ý của mọi người, vì vậy vội vàng đứng dậy, khoác thêm áo choàng đi theo các cung nữ.

“Cố tiểu thư, xin mời…”

Bên tai truyền đến tiếng động của mọi người đang đi dạo, một cô nương mặc cung trang màu trắng đứng trước mặt Cố Thập Bát Nương , cúi thấp đầu, nhỏ nhẹ nói.

Cố Thập Bát Nương hồi thần, không hứng thú lắc đầu: “Đa tạ, ta ở chỗ này thôi…”

Chưa dứt lời, cung nữ kia đã cầm áo choàng, giúp nàng khoác lên người.

“Cố tiểu thư, mời đi theo nô tỳ…” Nàng mỉm cười, nói lại lần nữa, ánh mắt lấp lánh.

Trong lòng Cố Thập Bát Nương khẽ động nhưng vẫn chần chờ không nhúc nhích.

Lúc này mọi người đều đã đi ra khỏi điện, mười mấy vị cung nữ cầm đèn soi đường, hòa quyện với ánh đèn treo trong vườn mai làm tăng thêm sự thi vị, các cô nương mặc y phục hoa lệ nuối đuôi nhau đi xuống, tiếng cười vang vọng, trong ánh sáng lung linh nhìn không giống như đang ở nhân gian.

“Tiểu thư?” Cung nữ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lại nhỏ giọng gọi một lần nữa.

“Ngươi lui xuống đi.” Một giọng nói từ phía sau truyền đến.

Cố Thập Bát Nương mừng rỡ, vội vàng xoay người quỳ xuống, hô nhỏ: “Bái kiến thái tử điện hạ.”

Trên mặt đất bằng phẳng xuất hiện một bóng người cao gầy.

Chẳng biết cung nữ kia đã lặng lẽ lui ra từ lúc nào, trong điện Minh Mị to như vậy chỉ còn tiếng than nổ tí tách, những cây nến đang bập bùng và tiếng cười khe khẽ của các cô nương trong vườn mai được gió đêm đưa tới.

“Miễn lễ.” Hắn lạnh nhạt nói, sau một thời gian nắm giữ quyền hành, giọng nói càng uy nghiêm hơn.

Cố Thập Bát Nương lên tiếng, từ từ đứng dậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng đoán không lầm, mình có thể một đương thuận lợi qua các vòng tuyển chọn, nhất định do người này đã an bài tốt, bên cạnh mình nhất định cũng có tai mắt của hắn.

“Điện hạ, ta…” Nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị nói ra những lời trong lòng sau nhiều lần suy đi nghĩ lại.

“Đi theo ta.” Văn Quận Vương lại xoay người, cắt đứt lời nàng muốn nói, cất bước đi ra ngoài.

Thật sự nơi này không thích hợp để nói chuyện, Cố Thập Bát Nương vô cùng đồng ý, vội vàng đuổi theo.

Hướng hắn đi cũng không phải là cửa chính điện, mà cửa phía sau, Cố Thập Bát Nương không dám lên tiếng, đi sát phía sau, cách một bước chân, thể hiện không vượt khuôn.

Đường đi xuống đài là những bậc thềm bằng bạch ngọc, rồi đi vào một con đường nhỏ, quanh co khúc khuỷu hướng đến vườn mai, cây mai phân tán dưới ánh đèn đỏ, màu đỏ và trắng tôn nhau lên. Trong lúc đi lại có thể nghe thấy tiếng cười đùa của những cô nương khác nhưng lại không thấy được bóng người.

Không biết từ lúc nào Văn Quận Vương thả chậm bước chân, rồi chợt dừng lại, nhìn dáng vẻ của hắn giống như đang thưởng mai cũng không muốn đi đâu.

“Điện hạ…” Cố Thập Bát Nương nhịn không được muốn mở miệng nói chuyện.

“Chẳng lẽ hôm nay thật sự bị dọa sợ?” Văn Quận Vương xoay người hỏi, khóe miệng khẽ mỉm cười: “Cố Tương, thì ra ngươi cũng biết sợ…”

Câu nói này có ý đùa giỡn, lời nói lại có cảm giác xa lạ.

Cố Thập Bát Nương cúi đầu cười khổ nhưng cũng không phủ nhận: “Điện hạ, chuyện dân nữ sợ nhất chính là chết…” Chợt thấp người thi lễ, giọng nói nghiêm túc: “Nhưng mà điện hạ yên tâm, có một số việc dân nữ chết cũng không sợ…”

“Không phải ngươi đã từng nói, nếu các ngươi chết ta cũng sẽ chết…” Văn Quận Vương xoay người, cất bước, chầm chậm đi tới, vừa ngước nhìn cây mai bên cạnh vừa chậm rãi nói: “Cho nên, ngươi yên tâm, cô có thể sống một khắc cũng không muốn chết…”

Giọng nói của hắn có phần nhẹ nhõm, vừa giống như hài hước lại như nghiêm túc, nhất thời Cố Thập Bát Nương không biết nên đáp lại thế nào.

“Nhà ngươi có vườn mai?” Chợt Văn Quận Vương hỏi.

Cố Thập Bát Nương sững sờ một lúc mới hiểu được hắn hỏi cái gì.

“Dạ, có một cái nho nhỏ, tất nhiên không so được với nơi này…” Nàng vội vàng đáp, trong đầu lại suy nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần những lời muốn nói, lại một lần nữa cất lời: “Điện hạ…”

“Vậy có thể thưởng mai thường xuyên rồi…” Văn Quận Vương hỏi tiếp.

“Dạ…?” Cố Thập Bát Nương đành phải dừng lại, vội vã lắc đầu: “Không có… Trước kia chúng ta ở huyện Tiên Nhân, trong nhà tổ ở Kiến Khang có nhưng mà đến ít, lúc đến cũng vội vã nên không thể…”

“Là không có tâm trạng để ngắm hoa…” Văn Quận Vương khẽ nghiêng đầu, nói.

Nói vậy cũng đúng, lúc đó ngày tết mới quay về nhà tộc, bị đối xử lạnh nhạt, không có ai mời đến, có mời cũng không có y phục, đi cũng bị mọi người cười nhạo, tất nhiên là mẫu tử các nàng tránh đi, lại nói lúc ngắm hoa mai lâu nhất ở nhà tộc ở Kiến Khang trừ lần gặp nhau, tranh chấp với Cố Ngư thì chính là lần độc mù mắt Cố Bảo Tuyền.

Cảnh đẹp người vui nhưng nàng cũng chỉ hao tâm tốn sức làm chuyện âm độc…

Nghĩ đến đây không nhịn được mỉm cười, cũng không nói rõ có cảm xúc gì.

“Đây cũng là lần đầu tiên ta có thời gian rảnh rỗi để thưởng mai…” Văn Quận Vương cười, vươn tay rung một cành mai: “Chỉ tiếc là chưa có tuyết rơi, người ta thường nói đạp tuyết tìm mai mới là cảnh đẹp…”

“Ngày tuyết rơi còn nhiều, về sau còn nhiều cơ hội ngắm cảnh đẹp, điện hạ không cần tiếc nuối.” Cố Thập Bát Nương thuận miệng đáp.

Văn Quận Vương xoay người nhìn nàng, cười một tiếng gật đâu: “Ngươi nói đúng.”

Nói xong xoay người chậm rãi bước đi.

Hai người lại một lần nữa trầm mặc, chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi con đường nhỏ trong vườn, mấy ngày trước tuyết đọng vẫn chưa tan, lúc dẫm lên phát ra tiếng lạo xạo, khí lạnh xen lẫn hương thơm quanh quẩn,ánh đèn bốn phía chập chờn, vẫn mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền đến.

Nhìn tình hình này thật sự không giống như đang tìm nơi không người để nói chuyện, trên mặt Cố Thập Bát Nương thoáng qua sự nghi ngờ, sự việc trọng đại, nàng bước gấp mấy bước, vượt lên ngăn trước mặt Văn Quận Vương, thấp người quỳ xuống.

Bước chân Văn Quận Vương dừng lại, Cố Thập Bát Nương cảm thấy có một ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trên nhìn xuống.

“Điện hạ, Cố Tương lấy tính mạng ra thề, đời này kiếp này tuyệt đối không tiết lộ chuyện đó…” Nàng cúi đầu trên mặt đất, cái trán chạm vào mặt đất đầy tuyết, trịnh trọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.