Đứa Nhỏ Của Frisco

Chương 15: Chương 15




“Yo, Đại úy, có phải cháu mới thấy cô Mia đi về hướng tây, lái như thể cô ấy đang ở sau bánh xe của Batmobile?” (meo – Batmobile: chiếc xe ô tô hình dáng ‘khủng bố’ của Người dơi)

Frisco ngước lên một cách cứng rắn từ món bánh kẹp bơ lạc và mứt anh đang làm cho Natasha khi Thomas King đẩy cửa lưới bước vào.

“Ê, cô bé Sao hỏa,” cậu nhóc lêu nghêu chào đón Tash bằng nụ cười hiếm hoi của mình.

“Thomas!” Tasha ném mình vào thằng nhóc và ngay tức thì bật khóc. “Cậu Frisco cứ la hét vào mặt cô Mia, và cô ấy đi rồi!”

Thomas lảo đảo vì trọng lượng đột ngột của con bé, nhưng cậu xoay xở chuyển con bé sang vị trí dễ đỡ hơn. Đôi mắt sẫm của cậu ta dò tìm sự khẳng định từ Frisco qua đỉnh đầu Tasha. “Đúng vậy sao?”

“Em không muốn cô Mia đi,” Tasha kể lể. “Và giờ cô ấy sẽ không bao giờ quay lại!”

Thomas lúc lắc đầu trong phẫn nộ. “Ồ, hoàn hảo. Cháu tới đây với ý nghĩ rằng cháu là người mang tin xấu, nhưng hóa ra hai người đã tự làm mà không cần sự giúp đỡ nào khác.” Cậu quay sang nhìn đứa bé vẫn đang khóc lóc trong tay mình. “Em. Cô bé Sao hỏa. Tắt còi đi. Đừng có chỉ nghĩ cho mình nữa, và bắt đầu nghĩ về Ông Chú Hải quân đây. Nếu cô S không quay lại, chú ấy mới là kẻ thua cuộc to tướng, không phải em.”

Trước sự ngạc nhiên của Frisco, Tasha nín thật.

“Còn chú, Đại úy. Đến viện kiểm tra đi thôi. Đã đến lúc chú cần kiểm tra đầu rồi.” Thomas đặt Tasha xuống sàn và cầm chiếc đĩa đựng đồ ăn trưa của nó. “Của em hả?” cậu hỏi.

Con bé gật.

“Tốt,” Thomas nói, đưa nó cho con bé. “Ra ngồi trên cái đu ngộ nghĩnh trên hành lang trong khi ăn thứ này. Anh cần nói chuyện với Ông Chú Khùng ở đây, được chứ?”

Tasha bĩu môi hờn dỗi, nhưng con bé nghe theo lời thằng nhóc. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng nó, Thomas quay lại Frisco.

Nhưng thay vì nhiếc móc anh về tình trạng vắng mặt của Mia, Thomas nói, “Anh bạn Lucky của chú gọi cho cháu. Hình như có việc gì đấy. Nói cháu bảo chú là chú ấy sẽ không xuất hiện cho tới 2200 giờ tối mai – cho dù nó là thế quái nào. Ý cháu là, mười giờ là mười giờ – cần gì phải ra vẻ.”

Frisco gật đầu. “Thế cũng được – chú sẽ cần tìm ai đấy chăm sóc Tasha, giờ…” Mia đã đi rồi. Anh không kết thúc câu. Không cần.

“Cháu không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người,” Thomas nói, với túi bánh mỳ, lấy ra hai lát rồi đặt chúng lên quầy bếp. Cậu kéo lọ bơ lạc lại gần và bắt đầu trát một lớp dày lên miếng bánh, “nhưng chú phải biết rằng cô S không ở cùng với bất kỳ ai đâu. Cháu đã biết cô ấy được bốn năm, và trong thời gian đó, chỉ có một người đàn ông ngoài chú mà cô ấy đã nói chúc ngủ ngon sau bữa sáng, chắc chú hiểu ý cháu. Cô ấy là người biết kén chọn, Ông Chú Khờ, và cô ấy đã chọn chú.”

Frisco nhắm mắt. “Chú không muốn nghe về chuyện này.”

“Nhét ngón tay vào tai để không nghe thấy nữa cũng không thay đổi thực tế, ông chú à,” Thomas bảo anh, vừa thêm một lớp dày mứt dâu ướt ngọt lịm lên miếng bánh. “Cháu không biết cô ấy nói gì với chú, nhưng cô ấy sẽ không để chú quá gần gũi nếu cô không yêu chú, với chữ L viết hoa. Cháu không biết chú đã làm thế quái nào để cô ấy ngã vào chú, nhưng chú sẽ là người đần nhất thế giới nếu không chiếm lấy lợi thế – ”

Cơn giận của Frisco trở nên gay gắt. “Tôi sẽ không đứng đây nghe một đứa nhóc thuyết giáo!”

Thomas ngoạm một miếng bánh và trầm ngâm nhai nó trong khi chăm chú nhìn Frisco. “Sao chú luôn luôn tức giận vậy, Đại úy?” sau cùng cậu nói. “Chú biết không, cháu dã từng giống chú. Cháu đã từng sống và thở trong nỗi giận dữ. Cháu đã nghĩ đó là cách duy nhất để sống sót. Cháu là đứa chó đẻ thấp kém nhất trong khu. Cháu không nhập băng vì cháu không cần băng – mọi người đều sợ cháu. Cháu đủ mạnh để chơi lẻ. Và cháu đã ở trên chuyến xe hỏa tốc thẳng xuống địa ngục. Nhưng chú biết sao không? Cháu đã gặp may. Năm mười lăm tuổi cháu có giáo viên dạy sử mới. Cháu đã bỏ học sáu tháng, và cô S đã làm một điều chưa ai từng làm trước đây. Cô nhìn thẳng vào mắt cháu và bằng cách nào đấy nhìn xuyên qua toàn bộ nỗi giận dữ đó, xuống con người thật của cháu ở bên trong.”

Thomas ra hiệu cho Frisco bằng miếng sandwich. “Cháu nhớ, cái ngày cháu giơ con dao trước mặt cô. Cô đã bảo cháu bỏ nó ra và đừng bao giờ mang nó đến trường lần nữa. Cô nói cháu đã trốn sau cơn giận bởi vì cháu mới là người sợ sệt – sợ rằng mọi người đúng, rằng cháu vô dụng và vô giá trị.”

“Cháu đã nhạo báng cô ấy, nhưng cô chỉ cười. Cô bảo cháu rằng cô đã xem vài điểm kiểm tra của cháu, và từ những gì trông thấy cô cho là cháu sẽ không chỉ tốt nghiệp cấp ba, mà còn là người đọc diễn văn tốt nghiệp.” Cậu lắc đầu. “Cô ấy không từ bỏ cháu, và khi lên mười sáu, cháu cứ lần lữa việc bỏ học. Cháu cứ tự nhủ là chỉ ở lại một tuần nữa thôi, vì có ba bữa trưa miễn phí.” Cậu nhìn Frisco. “Nếu cháu không may mắn có cô Summerton là giáo viên, cháu đã kết thúc trong tù. Hoặc là chết.”

“Sao cậu kể cho tôi chuyện này?”

“Bởi lẽ dường như chú không nhận ra cái gì ngay dưới mũi mình, Ông Chú Mù à.”

Frisco sử dụng nạng để đi khỏi quầy bếp, chuyển động nhát gừng. “Tôi có biết. Cậu nhầm.”

“Có thể. Nhưng có một việc cháu đúng là bất kể chú sợ cái gì chăng nữa, bất kể chú đang giấu cái gì sau cơn giận, nó cũng chẳng đáng so sánh với nỗi sợ hãi chú sẽ cảm nhận khi mất cô Mia Summerton. Hãy sợ cái đó, Đại úy, rất nên sợ.”

Frisco ngồi trên trường kỷ, quay lưng về phía giá tủ chứa lượng uýt-ky đủ để nổi được thuyền.

Không mất gì nhiều. Tất cả những gì anh phải làm là kéo mình dậy, đặt nạng vào và rồi anh sẽ đứng ngay trước cái giá đó. Cánh cửa sẽ bật mở chỉ bằng một tay…

Thomas và Natasha đang ở dưới hồ, sẽ không về cho tới chiều muộn, lúc họ lên kế hoạch quay lại San Felipe. Nhưng ngay lúc này không có ai ở quanh để mà phản đối. Và lúc chúng trở lại, đã quá muộn. Lúc ấy, Frisco sẽ không buồn bận tâm ai nghĩ gì, ai nói gì nữa.

Kể cả Tasha bé bỏng với đôi mắt xanh buộc tội.

Anh nhắm mắt. Anh sẽ đón chào sự lãng quên mà chai uýt-ky ấy sẽ mang tới. Nó sẽ xóa sạch hình ảnh khuôn mặt Mia ngay trước khi cô rời khỏi cửa trong tâm trí anh.

Anh cần nói cho cô sự thật. Thay vì thế anh đã sỉ nhục hoài bão của cô và khiến quan hệ của họ mang vẻ chỉ đơn thuần dựa trên tình dục.

Tại sao? Bởi vì anh quá đỗi sợ hãi rằng cô sẽ bỏ đi.

Thực tế, anh biết Mia sẽ bỏ đi. Vậy nên anh đã đẩy cô ra xa trước khi cô có thể chủ động ra đi.

Quả là thông minh. Anh đã tiên đoán tận số của chính mình, và rồi hành động để nó chắc chắn xảy ra. Tự-phá-hoại, nó được gọi như vậy trong tất cả những cuốn sách giáo khoa tâm lý học.

Một cách hoang dại, anh đẩy mình lên và đặt đôi nạng xuống dưới cánh tay.

* * *

Mia đưa xe qua bên đường, chửi thề như một thủy thủ.

Cô không thể tin cô đã cho phép mình ngã vào một cạm bẫy cổ điển như thế. Đã nhiều năm kể từ khi cô gây ra sai lầm tương tự.

Trong những năm qua, cô đã thành công – cô có thể làm việc cùng và vượt qua những trường hợp khó khăn nhất, cứng rắn nhất ở trường phổ thông. Và cô có thể làm được là nhờ đã có lớp da dày.

Cô đã tận mắt trông thấy vô số kể những chàng trai, cô gái trẻ tuổi luôn giận dữ, bị tổn thương, đáng sợ một cách đau đớn. Cô đã để tất cả những thô bạo và xúc phạm của họ, đôi khi là những từ ngữ thô lỗ đến sững sờ không phiền đến mình. Cô đã đối mặt cơn bùng nổ của họ với sự điềm tĩnh và tấn công ngôn từ của họ bằng sự trung lập không dễ thấy. Họ không thể tổn thương cô nếu cô không để họ làm điều ấy.

Nhưng bằng cách nào đó cô đã để Alan Francisco tổn thương cô.

Bằng cách nào đó cô đã quên mất làm thế nào để giữ nguyên sự trung lập khi đối diện với giận dữ và đau đớn nơi người đàn ông này.

Và, Chúa tôi, anh đã rất đau đớn.

Mia nhắm mắt chống lại hình ảnh đột ngột của anh trong cái đêm họ đưa Tasha đi viện. Cô đã thấy anh ngồi trên giường, đầu cúi xuống trong nỗi đau và phiền muộn, tay ôm mặt khi anh khóc.

Sáng hôm nay, nỗi sợ hãi bí mật nhất của Alan đã được nhận thức rõ. Anh đã thừa nhận – cả với bản thân và với cô – rằng anh sẽ không bao giờ đưa cuộc sống trở lại như trước nữa. Anh sẽ không là lính SEAL nữa. Ít nhất không phải lính SEAL với nhiệm vụ hoạt động. Anh đã mặt đối mặt với thực tại khắc nghiệt, thứ đã đập vỡ hoàn toàn chút cuối cùng của giấc mơ, tiêu tan tia le lói cuối cùng của hi vọng.

Mia biết Alan không yêu mình. Nhưng nếu có lúc nào anh cần cô, thì chính là bây giờ.

Và cô đã để những lời lẽ giận dữ của anh tổn thương cô.

Và cô đã bỏ chạy.

Cô đã để lại anh một mình bên bờ vực – với một đứa bé năm-tuổi-đầu cùng vài tá uýt-ky để an ủi.

Mia quay xe lại.

Frisco làm sạch cái chai cùng cốc thủy tinh anh đã lấy ra quầy bếp.

Nó mang màu hổ phách đậm đà mời gọi, với hương vị thực là thân quen.

Tất cả những gì anh phải làm là cầm cốc lên rồi bò vào trong cái chai ấy cho đến hết chiều – có khi cho đến hết đời. Anh sẽ quên mọi thứ anh không trở thành, mọi thứ anh không thể trở thành. Và khi tỉnh dậy, hoa mắt lẫn buồn nôn, khi anh nhìn rõ vào thứ anh đã biến thành, a ha, anh sẽ chỉ cần uống thêm nữa. Rồi thêm nữa và thêm nữa cho tới khi thêm một lần anh đến được sự lãng quên.

Tất cả những gì anh phải làm là cầm cốc lên và rồi anh sẽ hoàn thành di sản thừa kế gia đình của mình. Anh sẽ lại là một trong những thằng con trai nhà Francisco vô-dụng. Cứ như là sẽ có gì khá hơn ấy, người ta đã nói, cái cách ông bố quẩn quanh uống rượu trong phần mộ sớm của mình –

Bây giờ đấy cũng là tương lai của anh. Giận dữ. Sặc mùi rượu.

Cô độc.

Khuôn mặt Mia nhá qua tâm tưởng anh. Anh có thể thấy đôi mắt nâu lục xinh đẹp, nụ cười vui tươi của cô. Vẻ tổn thương trên mặt cô khi rời khỏi cửa.

Anh túm chặt rìa quầy bếp, ráng đẩy hình ảnh đó đi, ráng không thèm muốn điều anh biết không thể có.

Và khi anh nhìn lên, cái chai cùng chiếc cốc ở đấy, vẫn ngồi trên bàn trước mặt anh.

y, sao phải chống lại số mệnh? Anh đã được chỉ dẫn theo con đường ấy ngay từ đầu. Ờ phải, anh đã trốn thoát tạm thời nhờ gia nhập Hải quân, nhưng lúc này đây anh đã trở lại nơi bắt đầu. Trở lại nơi anh thuộc về.

Tối thiểu anh đã có sự nguyên vẹn để biết rằng Mia không xứng đáng dành phần đời còn lại trong cái địa ngục cá nhân của anh. Tối thiểu anh đã có cái đó vượt hơn ông già.

Trời ơi, anh yêu cô. Nỗi đau cháy bỏng trong bụng anh, mật đắng trào lên họng anh.

Anh với tới cái cốc, muốn rửa sạch mùi vị, muốn không bận tâm nữa, không cần gì hết, không cảm thấy gì hết.

Em đã nghĩ anh là lính SEAL. Em đã nghĩ anh không bỏ cuộc.

Mia hình như cũng đang đứng trong phòng với anh, lời cô nói vang lên thật lớn trong đầu anh.

“Anh không còn là lính SEAL nữa,” anh trả lời sự hiện diện ma quái của cô.

Anh sẽ luôn là lính SEAL. Anh đã là thế khi anh mười một tuổi. Anh sẽ là thế khi anh chết.

Vấn đề là, anh đã chết rồi. Anh đã chết năm năm trước – chỉ vì anh quá ngoan cố lẫn ngu ngốc để biết được. Anh đã mất cuộc đời mình khi anh mất tương lai. Và giờ anh đã mất Mia.

Do mày chọn, anh tự nhủ. Mày đã chọn điều đó.

Anh có tương lai. Nó chỉ không phải là thứ anh nghĩ sẽ có được khi anh là một cậu bé.

Một vài tương lai. Tan vỡ. Giận dữ. Không hoàn thiện.

Em biết anh sẽ làm bất cứ điều gì để lại cảm thấy hoàn thiện. Em biết anh sẽ lựa chọn đúng.

Lựa chọn. Lúc này mày có những lựa chọn gì đây?

Uống uýt-ky trong cái cốc này. Xử lý phần còn lại của cái chai. Chầm chậm tự sát bằng cồn theo con đường ông già đã đi. Dành nốt phần đời khốn khổ trong ngục tù, uống trong phòng khách, với cái tivi là bạn đồng hành duy nhất.

Anh không muốn thế.

Anh mạnh mẽ, dẻo dai, sáng tạo – anh có thể thích nghi.

Thích nghi. Đấy là tất cả những gì có được khi trở thành lính SEAL. Biển, Không hay Cạn, anh đã học cách thích nghi với môi trường, thích nghi với đất nước và văn hóa. Thay đổi phương thức hành động. Phá vỡ luật lệ và lẽ thường. Học cách thực hiện.

Nhưng thích nghi với điều này? Thích nghi với việc mãi mãi đi lại với cây ba toong? Thích nghi với việc biết mình sẽ mãi mãi ở phía sau, xa cách tiền tuyến và hành động?

Quá khó. Nó sẽ là điều khó khăn nhất anh từng làm trong toàn bộ cuộc đời. Trong khi quá là dễ dàng để chỉ cần từ bỏ.

Cũng đã thật dễ dàng từ bỏ trong suốt Tuần Địa Ngục, khi anh kết thúc quá trình huấn luyện nhừ tử cuối cùng để trở thành lính SEAL. Anh đã có sức mạnh để tiếp tục trong khi quanh anh những người đàn ông khỏe mạnh đã từ bỏ. Anh đã chịu đựng sự gian khổ cả về thể xác lẫn tâm lý.

Mày cũng có thể chịu đựng việc này nữa?

Em biết anh sẽ lựa chọn đúng.

Và anh đã chọn, phải không? Bất chấp điều anh nghĩ, nó xuống tới những lựa chọn rất căn bản.

Chết.

Hay sống.

Không chỉ là tồn tại hay không tồn tại, mà còn là làm hay không làm. Nhận trách nhiệm hay nằm lại và bỏ cuộc.

Khốn kiếp thật, Mia đúng. Anh là một người lính SEAL, và SEAL không bỏ cuộc.

Alan Francisco nhìn xuống chai uýt-ky trong tay mình. Anh quay lại và ném nó vào bồn rửa, nơi thủy tinh vỡ tan và rượu uýt-ky chảy thành dòng xuống đường ống dẫn.

Anh chọn cuộc sống.

Xe của Mia nảy lên khi cô lái quá nhanh trên con đường bụi đất đầy ổ gà.

Không còn xa. Chỉ một vài dặm nữa là tới đường rẽ dẫn thẳng tới ngôi nhà nhỏ.

Một cách kiên quyết, cô lau sạch vết tích cuối cùng của nước mắt trên khuôn mặt. Khi cô quay lại đấy, khi cô nhìn thẳng vào mắt Alan, anh sẽ chỉ thấy lời đề nghị điềm tĩnh của cô an ủi và thông cảm. Những lời giận dữ của anh không thể tổn thương cô vì cô sẽ không để chúng làm vậy. Cần nhiều hơn thế để khiến cô ra đi.

Cô chậm lại khi rẽ, thấy ánh sáng lóe của mặt trời trên lớp kim loại ngay phía trước.

Một chiếc xe khác, thẳng hướng tới cô, đang phóng rất nhanh.

Mia đạp thắng rồi ngoặt phải hết sức, tông vào một bên cây khi chiếc xe kia trượt dài.

Cô trông thấy nó lao xuống con đê dốc, cày xới lớp cây bụi và rồi ầm ĩ dừng đột ngột khi đâm vào một cái cây.

Mia trườn tới để cởi dây an toàn, hấp tấp lần mò rời khỏi xe mình rồi xuống chỗ chiếc xe hỏng.

Hầu như bị ẩn giấu hoàn toàn trong đống hỗn độn, nhưng cô có thể nghe thấy ai đó đang khóc. Cô đẩy những cành cây khỏi cửa chỗ người tài xế, giật mở nó.

Máu. Có máu trên trán và gương mặt người đàn ông, nhưng ông ta di chuyển và…

Dwayne Bell. Gã đàn ông trên ghế tài xế là Dwayne Bell. Hắn nhận ra cô ngay thời điểm cô nhận ra hắn.

“A, giờ là đứa bạn gái. Thật tiện lợi,” hắn nói bằng âm vực Louisiana lè nhè. Hắn đưa tay lên lau máu từ mắt và trên mặt.

Natasha. Tiếng khóc là của Natasha. Con bé làm gì ở đây…?

“Khốn kiếp, tao nghĩ chắc là tao đã đâm đầu vào kính chắn gió,” Dwayne nói.

Mia muốn lui lại, chạy đi, nhưng Natasha bị buộc dây an toàn ngồi trên ghế trước. Mia không thể để mặc con bé ở đấy. Nhưng biết đâu Dwayne đã đập đầu đủ mạnh để khiến hắn loạng choạng… Có lẽ hắn sẽ không chú ý nếu…

Mia nhanh chóng vòng quanh xe đi sang phía kia. Dây bảo hiểm trên ghế Tasha đã mở và con bé ngồi dậy rồi lao vào vòng tay Mia ngay khi cánh cửa mở ra.

“Cháu không sao chứ?” cô hỏi, vừa vuốt tóc Tasha khỏi mặt.

Đứa nhỏ gật, đôi mắt mở lớn. “Dwayne đánh Thomas,” nó bảo Mia, nước mắt vẫn chảy xuống mặt. “Anh ấy ngã xuống và toàn là máu. Dwayne làm anh ấy chết rồi.”

Thomas…? Chết? Không…

“Cháu đã hét liên tục để Thomas giúp cháu – ” Tasha nấc. “ – nhưng anh ấy không dậy và cậu Frisco không nghe thấy cháu, rồi Dwayne bắt cháu vào xe.”

Có thể Thomas chỉ bất tỉnh thôi, chưa chết. Lạy Chúa, không chết. Không phải Thomas King –

Mau lẹ di chuyển, Mia mang Natasha vòng qua xe rồi leo lên đê, cầu nguyện Dwayne quá chóng mặt không chú ý, hi vọng rằng nếu cô không quay sang kiểm tra, gã sẽ không –

“Đi đâu mà vội thế, em yêu?” Dwayne cất giọng lè nhè.

Mia lạnh người. Rồi quay lại. Và thấy mình đang chằm chằm nhìn xuống họng súng rất to và vô cùng chết chóc.

Dwayne giữ chiếc khăn tay trên trán, nhưng tay cầm súng vẫn vững vàng khi hắn nâng khối thịt của mình khỏi xe.

“Tôi nghĩ chúng ta sẽ đi xe cô em,” hắn bảo cô với nụ cười thưa thớt răng. “Thực ra, cô có thể lái.”

Frisco biết có gì đấy không ổn. Rừng quá yên tĩnh. Không có âm dội của tiếng cười hay âm thanh từ phía hồ. Và anh biết Tasha không bao giờ im lặng lâu thế.

Con đường mòn dẫn ra hồ không dễ đi bằng nạng, nhưng anh gắng di chuyển nhanh hết mức. Và khi tới gần khoảng rừng thưa – không nhờ ảnh hưởng của thói quen – anh kéo súng khỏi bao. Anh di chuyển lặng lẽ hết sức, sẵn sàng thả cái nạng bên phải ra nếu cần dùng súng.

Anh thấy Thomas, nằm sụp trên bờ hồ, đầy máu trên mặt.

Không có dấu hiệu của Tasha – hay bất kỳ ai khác. Nhưng có dấu lốp xe mới nguyên nơi thuyền đậu. Có ai đó đã ở đây và đi rồi.

Và mang Tasha theo chúng.

Frisco đỡ khẩu súng khi anh mau chóng đến gần Thomas.

Thằng nhóc động đậy khi Frisco đụng vào, tìm mạch đập. Nó vẫn sống, ơn Chúa. Mũi nó chảy máu và có vết cắt xấu xí sau đầu. “Tasha,” nó thở hắt. “Gã béo bắt Tash.”

Gã béo.

Dwayne Bell.

Bắt Tasha.

Frisco đã ở trong nhà, vật lộn với con quỷ của mình trong khi Dwayne xuống đây đánh Thomas chí tử và bắt cóc Tash. Tội lỗi dâng tràn trong anh, nhưng lập tức anh gạt nó sang bên. Sau này anh sẽ có thời gian cảm thấy tội lỗi. Ngay lúc này anh phải di chuyển thật nhanh, đưa Tasha trở lại.

“Bao lâu rồi?” Frisco xé một mảnh vải từ vạt áo rồi dùng nó ép vào sau đầu Thomas khi anh giúp thằng nhóc ngồi dậy.

“Cháu không biết. Hắn đánh cháu rất mạnh rồi cháu ngã xuống.” Thomas tuôn ra một tràng ngôn ngữ tục tĩu khiến lính SEAL cũng phải chú ý. “Cháu đã gắng chiến đấu – cháu nghe Tasha kêu thét gọi cháu, nhưng cháu đã ngất đi. Khốn kiếp. Khốn kiếp!” Nước mắt xuất hiện trong mắt nó. “Đại úy, em ấy sợ chết khiếp gã này. Chúng ta sẽ tìm và đưa em ấy về.”

Frisco gật đầu, quan sát khi Thomas đẩy dạt sự choáng váng và lê bước đến hồ dấp nước lên mặt, rửa sạch máu. Thằng nhóc hẳn đã vỡ mũi, nhưng nó không kêu than nhiều. “Cháu đi được không? Hay chú lấy xe cháu mang đến đây?”

Thomas đứng thẳng người, chỉ khẽ lắc lư. “Cháu đi được.” Nó sờ túi và lại chửi thề. “Gã béo lấy khóa xe cháu rồi.”

Frisco bắt đầu đi lên con đường về ngôi nhà. “Vậy chúng ta sẽ phải khởi động ô tô không dùng chìa khóa.” Anh nhìn lại. “Hãy nói nếu chú đi quá nhanh đối với cháu.” Giờ đấy quả là sự hoán chuyển, phải vậy không?

“Chú biết khởi động ô tô không dùng chìa khóa?”

“Đó là một vài điều bọn chú được dạy trong lực lượng SEAL.”

“Tuyệt,” Thomas nói. “Cháu có thể là lính SEAL.”

Frisco nhìn lại nó rồi gật đầu. “Ừ, cháu có thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.