Động Tiên Ca

Chương 24: Chương 24




Tuy rằng không thể cùng bom nguyên tử thi nổ chìm Hiroshima, nỗi phiền muộn của Vô Cùng ngược lại cũng không duy trì lâu lắm… Ước chừng duy trì đến lúc chúng tôi ra khỏi quán trà, chuẩn bị đi gặp một người tu tiên nghe đâu có rất nhiều chủng loại hạt giống không biết tên.

Bạn có biết rằng, cao nhân đều thích chơi trò thần thần bí bí… Nhất là cái ngữ muốn cao mà không cao nổi này. Nhưng Vô Cùng cảm thấy hạt giống trong tay người nọ có khả năng là Ly duyên thảo, cho nên muốn đi đến đó xác nhận. Lúc nào phù hợp với mục đích của hắn, hắn mới thực hòa ái dễ gần .

Nhưng đây không phải nguyên nhân tâm tình của hắn ‘vén mây mù thấy trời quang đãng’.

Mà là, chúng tôi vừa ra khỏi quán trà, hắn liền hơi hơi nở nụ cười. “Có người theo dõi chúng ta.” Hắn cúi đầu truyền âm, “Hơn nữa anh biết hắn… có điều hắn đại khái không biết hiện tại là anh.”

Tôi trương mắt to nhìn hắn.

“Lúc anh vừa tới đây…” Hắn dùng ngữ khí rất vui vẻ nói, “Có một toán người tu tiên muốn đánh cướp anh… Kết quả bị anh cướp lại.”

…Đánh cướp người khác có đáng để vui vẻ vậy không? Khỏi phải nói, điệu bộ thực kiêu ngạo chứ sao.

“Khi đó anh còn là hình dáng nguyên thần, hiện tại dĩ nhiên đã đoạt xá, không còn giống với trước kia… Hắn tuyệt đối không nhận ra.”

“…Cho nên?”

Vô Cùng thấp giọng cười, “Đợi một lát hắn ắt sẽ thần bì hề hề sáp tới đây, nói hắn có vài món bảo bối muốn bán… Sau đó cho chúng ta xem vài thứ tốt.”

Quả nhiên, chúng tôi vừa rẽ vào một con hẻm vắng, thì có một đạo trưởng tiên phong đạo cốt, cực ôn hòa chắp tay, “Vô lượng thọ phật, hai vị chính là Vô Cùng tiên lữ sao? Bần đạo có vài món pháp khí, cũng không tính là thô lậu, chẳng hay có thể mời hiền kháng lệ* bình luận một phen?”

* kháng lệ: sánh đôi, vợ chồng lấy nhau gọi là kháng lệ.

…Đúng là y như Vô Cùng nói. Đạo trưởng nọ thật sự xuất ra một viên ngọc trông không tệ, ở giới tu tiên của Địa Cầu cũng được xem là thượng phẩm.

“Chó không bỏ được tật ăn phân.” Vô Cùng truyền âm, mặt mày tươi cười nói, “Tốt quá, được đạo trưởng coi trọng, ngại không dám nhận. Chi bằng đến chỗ tại hạ xem một chút, thế nào?”

Đạo trưởng kia khiêm nhường từ chối, lại yêu cầu chúng tôi đến nơi hắn ở trọ, nói còn có vài món bảo bối, hơn nữa muốn trao đổi với chúng tôi một chút.

“Ban đầu, bọn chúng sẽ cho em chiếm chút tiện nghi nho nhỏ.” Vô Cùng tiếp tục truyền âm, “Sau đó vồ vập một chút, liền nhân lúc e không đề phòng hạ độc thủ đánh hôn mê.”

“…Vậy không phải chúng ta tự chui đầu vô lưới sao?!” Tôi cả kinh thất sắc.

“Đồ của bọn chúng đều là thứ tốt.” Vô Cùng dắt tôi theo sau tên đạo trưởng dỏm kia, “Cái này không gọi là chui đầu vô lưới, là bọn chúng dẫn sói vào nhà.”

…Vì sao ngươi nói cái chuyện cướp bóc phóng hỏa này theo kiểu đúng lý hợp tình như thế?

Nơi ở của đám lừa đảo kia, trên thực tế chỉ là một cái huyễn cư. Nói đơn giản dễ hiểu chút, là một cái mô hình động phủ cầm tay. Giống như ở thế kỷ 21 chúng ta đi cắm trại có thể mang theo lều trại vậy, giới Tu Tiên của triều Đại Minh người ta mang theo một cái biệt thự ra ngoài du lịch… Phàm nhân không thể so với người tu tiên… Tôi chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Nhưng cái động phủ mang theo này, cũng là cái pháp khí ẩn ẩn mang theo sát trận cùng huyễn trận, không giống những cửa hàng khác chỉ có phòng ngự và trục xuất. (những cửa hàng khác đều là một loại huyễn trận hình động phủ, bên trên có nói rồi)

“Em cảm giác không hay lắm.” Tôi giữ chặt Vô Cùng nhỏ giọng truyền âm, “Đừng vào thì hơn?”

“Yên tâm,” Vô Cùng kiên trì kéo tôi vào cửa, “Không vào hang cọp sao bắt được cọp con… Huống chi chỉ là bầy cọp giấy.”

“Nhưng bọn họ… cơ hồ đều là Linh Tịch!” Tôi lo âu, “Em mới đến trung kỳ Tâm Động, sẽ liên lụy anh…”

“Ha ha.” Vô Cùng chỉ nở nụ cười hai tiếng, không chút do dự dắt tôi rảo bước tiến vào hiểm cảnh.

Tôi thấp thỏm thực bất an, Vô Cùng giải thích thay tôi, “Thê tử vẫn luôn dưỡng trong khuê phòng, rất hướng nội, đã khiến chư đạo hữu chê cười.”

Nhờ tay áo che giấu, tôi lén véo cánh tay hắn… véo đến ngón tay phát đau, cũng không động đến hắn được tí xíu.

Hơn nữa tôi cũng không hiểu, rõ ràng những người này đều không có ý tốt, vì sao Vô Cùng còn ngụy trang cảnh giới giống tôi… là kỳ Tâm Động.

Nếu không phải tôi biết rõ lai lịch của hắn, tôi cũng sẽ nghĩ hắn là một tên ngốc tán tu nho nhã lễ độ, thuần lương khiêm nhường, cảnh giới không quá cao nhưng bảo vật đầy người… Bởi vì hắn nói gạt, cho nên ai nấy đều liều mạng nhìn chòng chọc thanh Pha lê tâm số hai mà tôi đang ngụy trang thành mặt dây chuyền, nhìn đến mức khiến tôi phát lạnh.

Một lũ đần. Vô Cùng tùy tiện nói một câu, bọn họ liền tin sái cổ. Còn tưởng rằng thanh phi kiếm loại ba này là bảo khí thượng cổ cùi bắp nào đó… Ai cũng có thể dùng, cho nên hai tên tay mơ mới trung kỳ Tâm Động như chúng tôi có thể đánh vang ngọc khánh.

Tôi đoán là tôi quá không diễn trò, quá đề phòng, cho nên đám lừa đảo kia cũng trở nên lo âu.

Vô Cùng thực bất mãn truyền âm, “Phối hợp một chút thôi, phóng dây dài câu con cá lớn.”

“Em không cần.” Tôi dứt khoát cự tuyệt, “Chúng ta vẫn nên đi nhanh thì hơn… Cả ngày nghĩ đánh cướp người khác là không tốt… coi chừng quanh năm đánh nhạn, bị nhạn mổ vào mắt. Huống chi cảnh giới của em thấp như vậy…”

“Chậc.” Vô Cùng lẩm bẩm, “Như vậy rất không lịch sự rồi. Vả lại, em một tay cũng có thể đánh bay bọn chúng mà.”

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, Vô Cùng đã hóa ra một cái vòng trữ vật, tên đạo trưởng dỏm vốn còn đang dụ dỗ tôi giao Pha lê tâm số 2 ra bỗng chốc im bặt, tất cả mọi người đều im ắng.

“…Ngươi… ?!” đạo trưởng dỏm kia lớn tiếng, tức giận đến tay không ngừng run run.

“Chính là ta.” Vô Cùng gật đầu, “Con đường lừa đảo không thể đi được a. Mấy thập niên trước chúng ta còn từng gặp mặt… Hầyzz, vẫn là 4 kẻ các ngươi à? Mấy năm nay làm được mấy vụ rồi? Gặp mặt chia nửa đi a.”

“Vô Cùng… đó là? !” mặt mũi tôi trắng bệch.

“Ừ, là pháp khí xịn nhất lấy từ chỗ bọn chúng.” Vô Cùng không truyền âm, nói rõ rành rành ai nấy đều nghe được.

Kết quả đương nhiên là thực hỗn loạn. Ngay cả tên đạo trưởng dỏm ở bên trong, bọn chúng vừa vặn hai nam hai nữ, cùng nhau bấm tay niệm thần chú gọi pháp bảo vận phi kiếm, điên cuồng đánh tới đây.

…Lần trước, ắt hẳn Vô Cùng đã lừa bọn chúng đến cực kỳ thảm, đã vài thập niên trôi qua, ký ức hãy còn mới mẻ.

Quát to một tiếng, tôi gần như là động tác phản xạ rắc ra một nắm Phù phi, trong lúc cấp bách bày lên một trận phòng ngự đơn sơ… Nhưng đơn sơ như thế, những pháp khí và phi kiếm chất lượng không tệ của bon chúng cư nhiên bị cản văng ra.

“Đúng vậy, chính là như thế.” Vô Cùng hài lòng gật đầu, “Quyết định chính là em, lên đi! Loan Loan!”

…Tại sao tôi ăn no rửng mỡ đi kể cho hắn Bảo bối thần kỳ (Pokemon) a?!

“Em chỉ mới trung kỳ Tâm Động thôi!” Tôi hét thảm phóng Pha lê tâm số 2 ra.

Vô Cùng nhún vai chìa hai tay, “Bọn chúng ngoại trừ đông người cùng cảnh giới rất thấp ra, thì không có gì đáng lo cả.” Nói đoạn… liền khoanh tay đứng nhìn.

Tôi căn bản không có cơ hội mắng Vô Cùng… bởi vì bốn người kia cùng xông lên một lượt, còn cái con “Bảo bối thần kỳ” thiếu kinh nghiệm nghiêm trọng là tôi đây đỡ trái tránh phải, thiếu chút nữa không đỡ được… Nhưng sau khi trúng vài nhát pháp khí cùng phi kiếm, đến lượt tôi khó hiểu… ngay cả chân khí hộ thể của tôi, bọn chúng cư nhiên cũng không động đến được.

Thật sự rất khó hiểu… Bọn họ rõ ràng là đã mãn Linh Tịch, kém một bước sẽ lên Nguyên Anh a?

Càng đánh tôi càng khó hiểu, bốn tên này đang làm gì thế… Chiêu thức xinh đẹp bắt mắt, bấm tay niệm chú nom khí thế hừng hực thế kia… sau đó uy lực lại quá nhỏ.

Cũng có phải là đang khiêu vũ ca hát đâu, muốn làm cho hoành tráng rực rỡ như thế làm gì? Phi kiếm còn mang theo tàn ảnh rồi còn sao lấp lánh… Nhưng mà chậm đến một chiêu, ngay cả loại tân thủ như tôi trong tay chỉ có thể điều khiển mảnh vụn của Pha lê tâm, có thể đánh trúng hắn mấy chục lần… mà còn là đánh bốn.

“Đồ tốt của bọn chúng đều là ăn trộm lừa gạt mà có.” Vô Cùng ở bên cạnh châm chọc nói, “Không lo chăm chỉ củng cố cảnh giới, pháp khí cũng không gọt dũa cho tốt, lại không ăn thêm chút đan dược. Em xem em xem… Chậc chậc, không có Linh Tịch chống đỡ thì làm được gì? Có khí lực lại không biết dùng.”

Đám người lừa đảo kia vậy mà biểu tình rất chi là phấn khích, tôi thề là có người đã phun được nửa ngụm máu, chẳng qua là cố nén lại thôi.

Nhưng Vô Cùng thực không phải tên tốt đẹp gì. Tôi đã đánh bại bọn chúng văng ra, hắn lại một trảo chụp trở về trói lại kiêm hạ thuốc mê, ung dung thong thả mà cướp sạch nhẵn, đến cả cái động phủ mang theo của người ta cũng không tha.

Vì thế một nhóm bốn tên lừa đảo thuộc kỳ cuối Linh Tịch bị trói kiêm hôn mê, phi thường đáng thương ngã nhào vào trong một con hẻm vắng. Trừ bỏ quần áo trên người, cái gì đều không lưu lại. Mặc dù tôi đã ngăn cản hắn, nhưng cũng không thành công… đối với việc cướp bóc, hắn cực kỳ thành thạo còn hơn cả thế giới này, cảnh giới không phải là vấn đề, giới tính lại càng không phải là áp lực. Cướp sạch nam, gặp nữ cũng theo đó mà cướp.

“…Anh ở trước mặt em sờ loạn nữ nhân!” Thật vất vả mới từ trong trạng thái khiếp sợ nặn ra được một lý do yếu ớt chỉ trích hắn.

Nhưng với tâm tình nắng xuân rực rỡ, Vô Cùng phi thường hòa ái dễ gần, “Loan Loan, được rồi, về sau anh nhất định sẽ sửa… Nữ để lại cho em cướp.”

Á khẩu một lúc, tôi yếu ớt trả lời, “Em có thể nói ‘không cần’ không?” Tôi không muốn để mẹ tôi biết tôi cuối cùng lại thành một tên tội phạm cướp bóc.

“Đương nhiên có thể.” Vô Cùng rất rộng rãi đáp ứng, “Bất quá gần đây anh vừa ôn tập lại được mê hồn thuật… Chiếu theo cảnh giới kém của chúng ta, hẳn là có thể để cho em “Tự động tự phát” cướp nữ nhân. Em xem, mê hồn thuật cũng không vi phạm nguyên tắc Ba không: “Không hạ độc, không trói buộc, không phong trận”, nhể.”

…Tôi không muốn hợp tác cùng hắn làm đôi uyên ương đạo tặc. Mẹ tôi mặc dù có hơi không được bình thường cho lắm, nhưng vẫn yêu cầu tôi làm một công dân tốt đường đường chính chính tuân thủ pháp luật.

Kết quả dưới sự liều mạng quấn lấy kiêm tranh luận mạnh mẽ, tôi chỉ tranh thủ được “Không chủ động đánh cướp” của hắn. (tức là nếu bị động thì được đánh cướp)

Đột nhiên cảm thấy, tôi rất rất có lỗi với mẹ tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.