Đối Mặt - Asisu

Chương 52: Chương 52




Trước cửa chính điện Ai Cập.

Bên ngoài không gian tĩnh mịch, bên trong vọng ra tiếng khóc giả tạo đến cực điểm. Carol y phục trắng mướt, đai eo tím sẫm, mái tóc ngắn vàng được thu gọn bởi vương miệng hoàng phi ánh vàng đồng bộ, hít một hơi sâu rồi đi tiếp. Binh lính hai bên vừa nhìn thấy nàng toan chạy đến ngăn cản và chạy vào báo tin, xui xẻo thay kẻ đứng đầu võ công yếu kém lại bị khống chế đột ngột bởi Unasu, phía sau Ruka chạy lên bảo vệ Carol. Binh lính dần lui ra.

_Tại sao các ngươi đến đây được? Các ngươi đang còn bị giam...

_Minuê đã giải quyết dưới khu nhà lao. Nói cần đến gấp để hỗ trợ lệnh bầ. Quả nhiên Minuê vẫn trung thành như chúng ta vẫn tin...

_Được rồi, vào giải quyết mọi chuyện rồi nói tiếp.

Hai người họ gật đầu vâng dạ. Carol bàn tay siết chặt, lấy hết dũng khí đẩy mạnh cánh cửa khắc hình thần mặt trời quen thuộc trước mặt. Cánh cửa nhẹ nhàng mở, đem mọi khung cảnh hỗn độn rác rưởi hiện ra. Trên bệ cao nhất, di thể Menfuisu được đặt nằm im, phục sức tầm thường, xung quanh có hoa rải và vài vòng vàng, trông bôi bác đáng sợ. Carol chợt rơm rớm nước mắt đau lòng, muốn lao đến ôm chàng mà khóc thét lên. Nhưng khi nhìn đến hai bên cánh là hai kẻ nhơ nhớp Nebanon và Meku, liền trấn tĩnh mình, kế đến có Imphotep và lão già háo sắc Kaputa, cùng các quan thần quỳ theo cấp bậc.

Tất cả sững sờ quay đầu nhìn về phía Carol, nơi vừa phát ra tiếng động. Những con mắt trân trân chiếu vào, càng làm Carol không những không run sợ, mà còn có thêm lòng can đảm thể hiện uy nghiêm. Cô chậm rãi bước đi, từng bước nặng ngàn cân được đặt trên nền đất lạnh lẽo, gió thổi bay váy trắng phấp phới, cô ngẩng cao đầu, ánh mắt sắc như dao lướt qua từng viên quan tại đây. Không khí chèn ép con người đến nghẹt thở. Mấy viên quan sợ sệt run rẩy rụt mình vào.

Khi Carol đến gần di thể Menfuisu, Meku lao ra ngăn cản. Carol trừng mắt nhìn rồi lên tiếng:

_Từ bao giờ mà thứ phi thấp cổ bé họng lại có quyền ngăn cản hoàng phi thế?

_Thần thiếp...Là do hoàng thượng đã ban lệnh giam lỏng hoàng phi...

_Ồ, ngươi quên rồi sao, Menfuisu chỉ ra lệnh giam lỏng ta, chứ đâu có truất phế ta. Chồng qua đời mà vợ không được đến, theo ngươi có hợp lí không? Hình như Nebanon, đệ còn chưa hiểu lắm phép tắc đạo đức trên đời thì phải...Với lại giờ đây chiếu theo luật định, ta mới là người có quyền hành cao nhất.

_Nhưng hoàng đế có để lại di chiếu truyền ngôi cho hoàng thân Nebanon...

_Ngươi quên rồi sao, Nebanon hiện tại còn chưa lên ngôi kia mà.

_Thần thiếp...

_Ngươi chỉ chủ quản hậu cung, chứ không tham gia chính sự như ta, thì tốt nhất đừng lên tiếng cho thiên hạ biết mình không được thông minh.

Meku toan lên tiếng thì nhìn thấy Nebanon nháy mắt nên đành lui xuống. Quái lạ! Con Carol này hôm nay như có ai nhập, bình thường thì đụng tí là khóc, là cầu xin, dễ tin người, hở ra là yếu đuối như con cá bị quẳng lên bờ, vậy mà giờ đây ngôn từ sắc sảo, trấn áp cả được khí thế của cô, thần sắc cương nghị như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai. Đây mới là bộ mặt thật của con Carol này sao? Tại sao trước giờ cô ta lại chịu lép vế...

Tiếng Carol vang vọng thấu qua tai tất cả người nghe, trở thành câu từ đánh vào nỗi sợ hãi của họ. Ngoài tiếng gió xào xạc, người trong điện chỉ dám nín thở chờ đợi. Nebanon thấy tình hình không ổn, vội vàng đi đến gần vờ dìu Carol và nói mấy câu an ủi, hắn nghĩ rằng chắc chỉ do cú sốc mà nói mấy câu trút giận vậy thôi, một lát lại khóc lóc dễ dàng cho hắn không chế.

_Hoàng tẩu, đệ đệ thật sự là thiếu xót. Nhưng hoàng tẩu trước đó đã dung túng cầu xin cho Nafutera, bây giờ thì hay rồi, đều do âm mưu của bà ta truyền tin đi, mới khiến hoàng huynh thế này, hoàng tẩu cũng nên chịu trách nhiệm đi. Người như vậy làm sao còn mặt mũi gặp hoàng huynh.

_Đúng vậy, nên ta mới vắng mặt một thời gian để gặp thần linh thỉnh tội và xin ý chỉ. Ta là cô gái sông Nile, con gái nữ thần kia mà. Người nói đó là số phận của Menfuisu, ta cũng tiếp nhận ý chỉ mới của thần Amun về vương quyền mới của Ai Cập. Chuyển di thể của hoàng đế Menfuisu đến thần điện Sobek, lăng mộ và nghi lễ an táng tươm tất như cũ. Còn Nebanon, đệ cần thêm vài tháng học tập mọi thứ về Ai Cập, sau đó mới được đăng cơ. Trong thời gian đó, ta sẽ coi triều chính.

_Cô không có...Nếu như có thật, thần linh cũng đã nói với tôi trong các buổi cầu nguyện. Tôi cũng là sứ giả của thần linh

_Meku, mấy ngày qua ngươi làm gì? Lo khóc lóc Menfuisu kia mà, hay lo xử lí mọi chuyện trong lúc Menfuisu đi vắng, hình như ngươi không có vào thần điện. Vả lại chuyện quan trọng, Người tại sao lại nói cho một sứ giả như ngươi mà không phải nói bí mật cho con gái của Người? Đừng quên những điều kì diệu ta làm trước đây, trong khi ngươi chẳng làm được gì ngoài chuyện xin ý chỉ thần linh.

Cung điện bắt đầu xôn xao, bọn họ giật mình khi nhớ lại những điều trước đây không ai làm được, biến, nhưng hoàng phi của họ lại làm được: biến nước đục thành trong, bị sư tử cắn quay về không dấu vết, giải được độc rắn hổ mang, công phá được thành trì trên núi Hitaito, điều khiển nước phá huỷ cả kinh thành địch thù, chữa bệnh hiểm nghèo cho vua Minoa, dự đoán được tương lai, diệt tháp Babel..., họ vốn dĩ không sợ chức danh hoàng phi, cái họ tôn trọng và kính sợ Carol là bởi tước hiệu "con gái của thần linh." Quan viên dù theo phe Nebanon hay không, đều thoái lui trước uy danh của Carol.

_Đúng vậy, lệnh bà là con gái thần linh, ai dám không nghe! - Imphotep đã lên tiếng trước giữa đám quan thần.

_Coi chừng bị thần linh trừng phạt.

_Đúng vậy, lúc trước chẳng phải nói lệnh bà được phái đến để hướng dẫn hoàng thân Nebanon sao, chuyện ngày hôm đó, ai mà quên được.

_À, chuyện hôm lệnh bà với hoàng thân....

Nghe bọn quần thần lao nhao, Nebanon bắt đầu bực mình, nhưng cố gắng kiềm chế, chẳng phải muốn hắn không được lên sớm nhằm cơ hội diệt trừ sao? Lại còn phần nghị hoà, giao ước cống phẩm cho Algon...Nếu như Carol nắm quyền, hẳn sẽ đi ngược với điều đó. Hắn lên tiếng thử một phen.

_Hoàng tẩu, đệ đệ đã có học qua...

Carol lập tức ngắt lời:

_Nhưng trước giờ đệ chưa can thiệp vào chính sự, những thứ đệ học giúp được rất ít. Hãy học thêm đi.

_Đệ đã học những bài học cần thiết rồi.

_Hoàng đệ tự ý học khi hoàng đế còn sống, chả lẽ đã có ý định thay thế ngôi vua của hoàng huynh mình từ lâu sao?

_Hoàng đệ không có...

_Được rồi, vậy cứ theo ý ta mà làm.

Nói đến đây, Carol ghé lại gần Nebanon nói thì thầm, đủ cho mình hắn nghe:

_Đệ còn chưa nắm được binh ấn phù, thì đừng làm loạn đến ta.

Sau đó, Carol lại gần Menfuisu, bỏ mặc Nebanon đang ngây người hoang mang không biết binh phù có phải đang trong tay Carol hay không.

Tiếp đến, mọi thứ diễn ra theo lời cô sai bảo. Trước khi thưc hiện nghi lễ ướp xác, sẽ để Menfuisu tại thần điện ba ngày. Trong suốt những ngày này, Carol sống trong trạng thái thần kinh căng như dây đàn, luôn luôn cảnh giác cao độ, trước khi ăn thì thử độc, mặc đồ thì kiểm tra kỹ càng, lúc nào cũng túc trực bên cạnh di thể của Menfuisu. Bên ngoài có Unasu và Ruka cùng một vài người trung thành cũ dưới trướng Minuê, được sắp xếp để bảo vệ Carol khỏi toán ám sát từ Nebanon hay Meku. Động tĩnh của Meku được các cung nữ cũ báo cáo với Teti thường xuyên.

Carol hạn chế người vào thăm, đặc biệt những lúc cô ở riêng với Menfuisu, đều cầm tay hắn lên, gục đầu trong lòng hắn và khóc rất nhiều, tưởng chừng như lượng nước mắt có thể hứng được đầy cả mấy bình. Ở trước mặt mọi người thì cứng rắn, nhưng sau khi họ đi rồi, cô như người sống mà đã chết.

Cho đến giữa trưa ngày thứ ba, Carol nhận được tin báo chị Asisu muốn đến thăm Menfuisu lần cuối. Cuối cùng cô đã ngộ ra vì sao chị muốn để Menfuisu ngay thần điện Sobek, vì nơi đây có hồ nước thông với sông Nile, lại xa chính điện, dễ đột nhập, rất khó phát giác.

Và họ sẽ có cuộc trò chuyện cho bước tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.