Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 164: Chương 164




<!---->Diêu Văn Hải khá căng thẳng. Cậu đã dọn xong phòng của mình. Thật ra cũng chẳng có mấy để dọn, chỗ ẩn thân này chỉ như nhà dân bình thường, đồ dùng đơn giản, chỉ có hai ba bộ quần áo thay giặt mà thôi. Cách tối mai chỉ còn một ngày, nhưng cậu cảm thấy biệt ly như đang ở ngay trước mắt.

Cậu không biết sau khi mình ra khỏi con ngõ hẻm này thì có thể bình an hay không, có thể thuận lợi gặp mẫu thân không, cũng không biết sau khi gặp mẫu thân rồi thì sẽ thế nào. Có lẽ, đây thật sự là lần gặp mặt cuối cùng với Tịnh Nhi.

Diêu Văn Hải không yên tâm dặn dò An Nhược Phương này nọ, nói với nàng nếu trong nhà bọn họ gặp nạn không thể không rời khỏi thành Trung Lan, thì ắt sẽ đến nhà của ông chú họ của cậu. Nếu nàng không có chỗ nương tựa thì cứ đến tìm cậu. Cậu cho nàng biết địa chỉ ông chú họ, còn nói đến lúc đó cậu sẽ giấu tiền ở đâu ở đâu, để nếu An Nhược Phương phải cần tìm hắn thật thì chí ít còn có lộ phí. Nghĩ một hồi, nói tiếp chớ đến tìm cậu, một tiểu cô nương như nàng, nếu thật sự không thể nương tựa được ai, một mình lên đường chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Vẫn là để cậu đến tìm nàng thì hay hơn.

Ngẫm nghĩ thêm, nhưng cậu không biết nàng ở đâu hết. Cậu nhìn An Nhược Phương. An Nhược Phương ngồi yên nhìn cậu, cũng không định chủ động nói cho cậu biết chỗ ở của mình. Diêu Văn Hải than dài, chỉ nói đến lúc đó cô viết tên mẹ cô đặt trước chỗ giấu tiền, tức khắc ta biết cô cần giúp đỡ, nếu ta có thể quay lại thì buổi trưa mỗi ngày sẽ ở đó chờ cô.

An Nhược Phương cò chưa kịp trả lời, thì chợt lúc này cửa viện bị đẩy ra, có người chạy vào. Diêu Văn Hải ngoái đầu nhìn, là một người gác đêm. Hán tử kia hạ thấp giọng nói nhanh: “Có quân lính bao vây phố, sợ là sẽ lục soát. Hai đứa mau thu dọn đi.” Gã nhìn hai người, rất hài lòng với lối ăn mặc y trang vải thô, lại nói: “Lấy chỗ cao lần trước cho hai đứa ra bôi đi, phải bôi đen mặt. Lát nữa đại nương sẽ đến đây, còn nhớ mấy câu giải thích kia chứ?”

An Nhược Phương và Diêu Văn Hải đồng thời gật đầu. Cha mẹ ra ngoài quận làm mua bán, hai người huynh muội bọn họ đi theo tổ mẫu ở trong tiểu viện này, ngày thường dựa vào bổ củi thêu thùa mà sống qua ngày. Lần trước có hai nha sai đến hỏi, đại nương đã đáp như thế, hai người họ trốn trong phòng cúi thấp đầu, thành công lừa gạt được.

Hắn tử kia thấy cả hai đã biết, xoay người rời đi. An Nhược Phương chạy vào trong phòng, đốt hết mấy chữ kia, Diêu Văn Hải cũng đốt hết mấy chữ mình chép khi rảnh. Hai người bôi đen da. An Nhược Phương giúp Diêu Văn Hải vẽ lông mày to lên, dán nốt ruồi giả lên. Tay khẽ run.

Diêu Văn Hải hít sâu một hơi nói: “Chắc chắn bọn họ đến để bắt ta.”

An Nhược Phương im lặng nửa buổi, sau đó nói: “Ta biết đi đâu tìm huynh rồi. Nếu huynh thật sự gặp rắc rối, nhất định ta sẽ nghĩ cách đến cứu huynh.”

Diêu Văn Hải nghe thế thì bật cười, lại suy nghĩ, không nhịn được cười thành tiếng: “Nếu cha ta nghe thấy chúng ta nói chuyện, nhất định sẽ mắng bảo là giống ông cụ non.” Chỉ lớn bằng nửa người lớn, tự thân còn khó bảo toàn, lại còn nói gì mà ta cứu ngươi ngươi cứu ta.

An Nhược Phương nghiêm mặt: “Ta nói được là làm được. Tuy tay ta trói gà không chặt, nhưng lòng có quyết tâm lớn. Nếu như có ngày thật sự như vậy, chắc chắn sẽ dốc hết sức.”

Diêu Văn Hải không cười, lát sau lại nhoẻn miệng: “Vậy ta cám ơn trước. Chỉ là hy vọng sẽ không có ngày đó.”

An Nhược Phương gật đầu cái rụp.

Hai đứa bé nhìn nhau không nói, rồi lại nhìn một lượt khắp nơi từ trong phòng ngoài sân một lần, bố trí giống lúc trước, đúng là nhà dân chúng bình thường sống dựa vào đốn củi thuê thùa, vậy là bèn chờ. Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy Kiều đại nương đến, hai người không khỏi căng thẳng.

Kiều đại nương vốn định ra cửa, nhưng lại bị chặn ở Thủy An đường. Trên thực tế, mọi người trọng thiện đường đều đã bị bao vây. Quan bình làm việc quá nhanh, lại âm thầm đột nhiên xông vào, khiến mọi người không kịp đối phó.

Người lớn trẻ con đương gia tạp dịch đều bị gọi tới trong sân. Có rất nhiều người làm việc trong sống ở ngay kế cận, mới vừa lo xong bữa tối việc vặt, nấu nước đốt đèn rồi còn dạy học ban đêm cho mấy đứa trẻ, nên đa số mọi người đều ở trong thiện đường cả. Thấy quan binh chợt ùn ùn kéo vào mà không khỏi thất kinh. Có phụ nhân hốt hoảng định rời đi, nhưng lại bị binh lính ngăn lại, mắng thị lén la lén lút.

Lúc này phụ nhân bị kiểm tra. Thị bảo vì thấy quan binh nên sợ, muốn về nhà ở cùng người nhà. Lúc này quan binh dẫn đầu quát hỏi nhà ở đâu, gồm có ai. Phụ nhân nói ở ngay cuối đường, có hán tử và con trai nhà thị. Quan binh dẫn đầu lại hỏi hán tử nhà thị làm gì, con mấy tuổi. Phụ nhân đáp câu nào, quan binh dẫn đầu liền truy vấn câu đó, kiểm tra rất kỹ. Hỏi xong liền để nha sai đến nhà phụ nhân đó kiểm tra.

Kiều đại nương thấy tình hình này thì lặng lẽ nhìn Lưu tiên sinh. Lưu tiên sinh khẽ lắc đầu với nàng ta. Kiều đại nương cúi đầu, bình tĩnh đứng giữa đám đông. Không khiến mọi người chú ý, trái lại có thể kéo dài thời gian giúp hai đứa bé kia.

Lưu tiên sinh hỏi quan binh dẫn đầu chuyện này là sao. Người kia đáp: “Có người đến nha môn báo, thấy giặc cướp trong con phố này, bắt cóc một tiểu công tử chừng mười tuổi. Bọn ta phụng lệnh của Lỗ đại nhân Lỗ Thăng, đến đây lục soát. Các người không cần hốt hoảng. Đợi bọn ta tra xét xong, sẽ rời đi ngay.”

Mọi người trong sân nghe thấy hai chữ giặc cướp mà kinh hãi, phụ nhân vừa rồi lại la lớn: “Ta phải về trông con ta.”

Rất nhiều người cũng kêu lên, yêu cầu được về nhà bảo vệ an nguy cho người thân. Tụi nhỏ cũng ôm nhau, có mấy đứa nhỏ tuổi sợ hãi khóc lóc, mấy phụ nhân an ủi chúng nó.

Chúng binh lính quát một lúc thì bọn họ mới chịu yên. Tướng quân dẫn đầu nói: “Bọn ta đã phong tỏa toàn bộ trong ngoài ba con phố rồi, sẽ lục soát từng hộ một, nhất quyết không để phường giặc cướp chạy thoát. Các ngươi đừng làm loạn nữa, nếu không để giặc cướp thừa cơ lợi dụng trốn thoát, các ngươi cũng sẽ bị liên đới có tội thông đồng với giặc.”

Lòng Lưu tiên sinh nặng nề đi, phong tỏa ba con phố nhưng lại xông thẳng đến thiện đường, xem ra tin Diêu Văn Hải ẩn nâp đã bị tiết lộ phong thanh rồi, nhưng tin này cũng không rõ ràng, các quan sai không biết cụ thể Diêu Văn Hải ở đâu.

Lưu tiên sinh vội thi lễ, nói: “Quan gia cực khổ rồi, xin các quan gia nhất định phải bắt được tên ác tặc kia. Chỗ này của thảo dân đều là phụ nữ trẻ nhỏ không nơi nương tựa, nếu như bị phường gian cướp đến cửa thì nguy rồi.”

Mọi người ở thiện đường rối rít phụ họa.

Quan binh dẫn đầu hỏi: “Ở chỗ này của các ngươi, gần đây có thấy ai khả nghi qua lại không?”

Mọi người trong thiện đường trố mắt nhìn nhau, sau đó cùng lắc đầu.

Một hán tử hỏi: “Quan giả, đám cường đạo kia dáng dấp ra sao? Để bọn thảo dân nhớ kỹ xem có từng gặp trên phố hay chưa.”

Dĩ nhiên chúng binh lính không đáp được rồi, vị quan binh kia chỉ nói: “Cứ chờ bọn ta lục soát cẩn thận đã.”

Lưu tiên sinh bình tĩnh nhìn quân lính lục soát, hỏi lại: “Quan gia, vậy người báo án là ai? Người trong phố ngoài phố ở đây chúng thảo dân đều biết hết, gọi người đó tới, chúng ta cẩn thận hỏi xem, thấy cường đạo ở đâu, dáng dấp thế nào. Vì sự an toàn của mọi người, chúng bách tính nhỏ nhoi như bọn thảo dân đây ắt cũng phải ra sức giúp quan gia bắt giặc.”

Quan binh dẫn đầu cũng không đáp, nói: “Các ngươi đừng ồn ào nữa, để bọn ta cẩn thận lúc soát là đã ra sức giúp rồi.”

Hán tử lúc trước lên tiếng vội nói: “Cũng không chỉ tối nay mà. Tối nay quan gia bắt được bọn họ thì không sao, nhưng nếu không bắt được, bọn thảo dân nơm nớp lo sợ, nếu có thể biết được mặt mũi thì tốt rồi. Hàng xóm láng giềng sẽ để ý cùng, thấy tặc nhân sẽ bắt lại báo quan.”

Lại có thêm vài người phụ họa. Quan binh dẫn đầu cũng không nói lời nào. Chỉ bảo bọn họ đừng ồn ào nữa, đợi các binh lính lục soát xong đã.

Lưu tiên sinh và hán tử kia nhìn nhau, rồi quay đầu an ủi mọi người, ôm đứa trẻ đang khóc dỗ dành. Chuyện rất không ổn, không cách nào báo tin, không cách nào nhờ giúp đỡ. Con hẻm sau thiện đường đó, cũng không biết thế nào rồi.

Các quan sai không chỉ lục soát thiện đường mà còn lục soát cả trên phố nữa, kiểm tra vặn hỏi từng hộ một, dần dần lục soát vào hẻm sau. Gia đình đầu hẻm mở viện môn, thấy có quân lính vào hẻm thì chậu đồng bưng trong tay rơi xuống đất vang lên tiếng koong nặng nề, nước trong chậu đổ đầy đất, người cầm chậu kinh hãi hét lên đầy chói tai.

Tiếng hét kia đã làm nhiễu cả con hẻm. Người trong một hộ khác ở gần cuối hẻm mở cửa ra, lớn tiếng quát hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế hả?” Chủ nhà mở cửa ra để kiểm tra, nhưng vừa thấy quan sai thì cũng sợ hãi hét to lên.

Các quan sai quát: “Các ngươi lo lắng quá khoa trường rồi đấy. Cấm ồn ào, bọn ta đang tra giặc cướp.”

Diêu Văn Hải và An Nhược Phương nghe thấy tiếng hét, cùng hít một ơi. Căng thẳng nhìn nhau, Kiều đại nương không trở lại, chỉ có thể tự họ đối phó mà thôi.

Diêu Văn Hải đi đến cửa sau lặng lẽ nhìn ra ngoài, nghe thấy trong hẻm có người kêu lên: “Quan gia ơi, các ngài người người cầm đao, chúng ta có thể không sợ sao? Là lục soát giặc cướp gì, giết người ư?”

Mấy quan sai gõ cửa một nhà khác ở đầu hẻm, nói với người làm rơi chậu, “Nhà này không ai ở à?” Lời còn chưa dứt thì chủ căn nhà bị kiểm tra đã chạy vào lại.

Các quan sai gõ cửa cùng nhìn nhau, trạch trống? Nơi này khả nghi hơn. Một cước đá văng cửa, xông vào.

Diêu Văn Hải quay đầu nhìn An Nhược Phương, nhỏ giọng nói: “Nếu lục soát đến đây, không mở cửa không được. Cô trốn trong phòng đi, đừng ra ngoài. Để ta đến đáp lời. Tiểu binh tiểu sai rong nha môn quá nhiều, nay trong thành lại có rất nhiều quân lính tới, cũng chưa gặp ta bao giờ, nên hẳn không sao.”

An Nhược Phương căng thẳng mím chặt môi, muốn nói dù Diêu Văn Hải mặc vải thô thì trên người vẫn có khí chất công tử quan gia, quá khả nghi. Cậu vừa mở miệng nói chuyện, khí chất trí thức lại càng rõ ràng hơn, chắc chắn sẽ trực tiếp thừa nhận ta đang nói dối, ta cũng không phải là con nhà bình thường. Nếu không có người che chở, để cậu đứng trong bóng tối dối gạt thì làm sao qua nổi lần lục soát. Nhưng hôm nay không còn cách nào khác, An Nhược Phương chỉ đành phải gật đầu.

Diêu Văn Hải hít sâu một hơi, cũng gật đầu lại với An Nhược Phương, khoát tay bảo nàng mau vào phòng. Cậu nằm ở cửa sau quan sát, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nghe thấy động tĩnh, hình như các quan sai đã tra xong mấy hộ bên ngoài rồi, đang đi vào trong. Dường như hộ bên cạnh cũng không có người, bị quan sai đạp cửa. Xem ra sắp tra đến đây rồi, Diêu Văn Hải mím chặt môi, tự tiếp sức cho chính mình, quay đầu lại định xem An Nhược Phương có vào phòng nấp kỹ không, nhưng vừa nhìn thì sợ tới mức suýt nữa đã hét lên.

Nha đầu kia lại đang đạp lên đống củi ở bên tường viện leo lên đầu tường ngó dáo dác sang bên cạnh.

Diêu Văn Hải cuống quýt, lỡ bị phát hiện thì phải làm sao đây? Đang định xông tới kéo nàng xuống thì An Nhược Phương đã tự xuống trước. Nàng chạy vào nhà, còn chưa đợi Diêu Văn Hải thở phào thì An Nhược Phương đã chạy vào phòng thổi tắt đèn, rồi cũng chạy vào phòng Diêu Văn Hải thổi tắt đèn.

Diêu Văn Hải ngẩn ra, định giả vờ không có ai hay là giả vờ đã ngủ?

An Nhược Phương chạy nhanh đến cửa sau, kéo Diêu Văn Hải chạy đến chỗ đống củi, nói nhanh: “Huynh không gạt được chúng đâu, húng ta bò lên tường sang bên cạnh đi, bọn họ đã kiểm tra nhà bên rồi, chẳng lẽ lại kiểm tra lần nữa.”

Thế ư? Diêu Văn Hải không kịp nghĩ nhiều. Cứ coi vậy đi. Dù sao nếu có kiểm tra lại thì coi như bọn họ xui xẻo. Diêu Văn Hải sải bước đạp lên đầu tường nhìn sang bên cạnh, nhảy xuống chắc không chết đâu.

Lúc này đã có thể nghe thấy động tĩnh của quan binh ở ngoài cửa. Diêu Văn Hải quyết định rất nhanh, kéo An Nhược Phương lên, đỡ nàng lên đầu tường: “Cô đi trước đi.”

Lúc này An Nhược Phương không chậm trễ nữa, nàng cắn chặt răng lao qua tường, Diêu Văn Hải kéo tay nàng, giữ cánh tay nàng để nàng đáp chân lên tường bên kia mà đi xuống.

An Nhược Phương nhẹ nhàng đáp xuống viện tử kia, nhưng ở bên này đã bị gõ cửa, quan binh quát: “Mở cửa.”

Diêu Văn Hải cười khổ với An Nhược Phương: “Không kịp nữa rồi.”

Cậu chống lên ngồi trên đầu tường, dù có lật người leo qua tường thì cũng không phải là chuyện có thể hoàn thành trong nháy mắt, nhưng bọn binh lính một cước đá văng cửa, chỉ cần trong nháy mắt.

Mà cửa vừa mở ra, là có thể thấy ngay động tĩnh của hắn.

Trong chớp mắt đấy, Diêu Văn Hải chọn nhảy xuống đống củi, quay lại viện tử của mình.

Chí ít, Tịnh Nhi đã an toàn.

“Không.” An Nhược Phương ngước mặt, nhìn Diêu Văn Hải biến mất ở nơi đầu tường. Suýt nữa đã rơi lệ.

Trong chớp mắt đấy, quân lính ở ngoài cửa đã giơ chân lên, định đào vào cửa. Cũng trong chớp mắt đấy, trên đường vang lên tiếng vó ngựa, có người quát lớn: “Bọn ta là bộ hạ của hộ quốc đại tướng quân Long Đằng, phụng mệnh tướng quân tuần tra hộ thành, kẻ nào đang ở đây nhiễu loạn dân chúng?!”

Tiếng như chuông lớn vang khắp đầu đường, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Quan sai ngoài cửa hạ chân xuống. Diêu Văn Hải đứng trong viện, tim đập như trống chầu. An Nhược Phương dán người vào bên tường, nấp trong bóng tối, trợn mắt nhìn ra phía cửa.

“Bọn ta là bộ hạ của hộ quốc đại tướng quân Long Đằng, phụng mệnh tướng quân tuần tra hộ thành, kẻ nào đang ở đây nhiễu loạn dân chúng?!” Âm thanh vang dội kia lại vang lên lần nữa, ngay sau đó tiếng gõ chiêng nối nhau vang lên.

Nếu thành nguy cấp, gõ chiêng báo hiệu.

Bách tính trong con phố này cũng kinh hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.