Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 137: Chương 137: Bò lên đầu ta cũng vui lòng.




Edit: Quan Vũ

Chỉ có đúng ba gốc cây, đã bị mấy người Long Dận ngồi hết rồi, Tu Nguyệt đại sư thích yên tĩnh, ngày thường bên đây cũng không có người đến, chỉ mỗi khi đến giờ ăn cơm, mới có người đưa thức ăn chay qua, nên cũng không có vị tiểu hòa thượng nào để tiếp đón đám người Long Triệt. Mà không được Tu Nguyệt đại sư cho phép thì phương trượng cũng không dám tùy tiện đi vào gian phòng của ông, bọn người Long Triệt bèn đứng một bên, giả vờ xem đánh cờ, lại vừa che giấu vẻ mất tự nhiên do bị xem thường.

Nếu nói bọn họ không tức một bụng thì đó là không thể nào.

Đường đường là nhất quốc chi quân, lại bị một lão hòa thường và một tên tiểu tử chưa mọc hết lông gạt sang một bên, tới cả cái ghế ngồi cũng không có, sao có thể không tức? Thế nhưng hai người này một tên thì nắm thế lực khiến lão ta phải kiêng kỵ, một kẻ thì uy vọng cực cao, hắn cũng không đắc tội được!

Phương trượng đại sư trông thấy Long Triệt nhìn Tu Nguyệt đại sư thì gấp đến độ ót cũng đổ mồ hôi hột, sau cùng đành phải cúi đầu hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống.

“Quân Khởi La, quy củ ngươi học để đi đâu hết rồi hả?” Văn phi đã bắt được lỗi của Quân Khởi La, thì làm sao có thể bỏ qua?

Đám người thái hậu nghe thấy tiếng quát tháo của Văn phi, thì nhớ ra chuyện cần phải phái hai ma ma đến Phàn Dương Vương phủ ở yến Trung Thu. Phải rồi, sau khi trở về thì nên phái người đến dạy dỗ nàng ta, nếu không sau khi gả đến Tấn Vương phủ, thì chẳng phải là làm mất mặt hoàng gia sao?

Quân Khởi La trợn mắt không nói gì.

Chẳng phải nàng chướng mắt con trai bà ta sao? Về phần thời thời khắc khắc cứ túm lấy búi tóc nàng không chịu buông thì sao? Ban nãy nàng cũng nghĩ đến mục đích suy nghĩ đó, nhưng mà nam nhân của nàng không cho ấy chứ, nàng có thể làm gì?

Nàng vừa muốn mở miệng, Tu Nguyệt Vũ -dieenddaaanlequyidon đại sư đã liếc mắt nhìn Văn phi một cái, rồi trầm giọng nói: “Quan kỳ bất ngữ*, chẳng lẽ quý nhân sinh sống nhiều năm trong cung mà còn không biết? Bây giờ các người ở trong viện của lão nạp, nơi đây chỉ có thứ tự trước và sau, cũng không phân tôn ti trật tự. Nếu quý nhân muốn khoe khoang thân phận, thì hẳn nên hồi cung đi.”

* Được trích từ thành ngữ Quan kỳ bất ngữ chân quân tử, lạc tử vô hối đại trượng phu [观棋不语真君子, 落子无悔大丈夫]:

Giải thích: Khi quan sát chơi cờ, thì có “quy tắc”, là quan kỳ bất ngữ.

Còn có kiểu giải thích khác là, hai màu cờ vây trắng và đen tượng trưng cho Nhật Nguyệt, có ý nghĩa là âm dương nhị khí. Quân cờ hình tròn phỏng theo thiên không thương khung (bầu trời xanh), bàn cờ tứ giác tượng trưng cho bốn phương. 19 nhánh tung hoành (tung hoành là các trục ngang dọc), có 9 điểm điểm nhỏ, đại diện cho 9 hành tinh. Bàn cờ vây dài một thước hai tấc, tượng trưng cho 12 tháng.

Viên trắng biểu thị ban ngày, viên đen biểu thị ban đêm. Bên đen đi trước, ý nghĩa là một ngày được bắt đầu từ giờ Tý nửa đêm. Trắng đen tương đối, ý nghĩa là khi âm dương giao hòa với nhau, thì vật khác không thể xem ngang vào, bởi vậy khi đánh cờ vây thì những người đứng xem không được nói ngang vào.

[baidu]

Quân Khởi La bội phục lão lừa ngốc này rồi. Lời ông nói tuyệt đối không để mặt mũi cho Văn phi, có lẽ cũng chỉ có ông mới dám nói như vậy thôi.

“Ngươi...”

Văn phi vừa chỉ trích Quân Khởi La không hiểu quy củ, bây giờ lại bị người ta trách cứ không hiểu quy củ, quả là bị người ta cho một cái tát trời giáng mà! Đang định phản kích, lại bị Long Triệt lạnh lẽo liếc mắt trừng cho ngậm miệng.

Tu Nguyệt đại sư vứt viên cờ đang cầm trong tay vào hộp đựng cờ và nói: “Thôi thôi, hôm nay thiền viện của lão nạp có rất nhiều quý nhân đến thăm hỏi, e là không thể yên ổn chơi cờ được, lão nạp cầm quân trắng đi trước, cứ theo như ván cờ trước mắt, lượt tiếp theo thì lão nạp cũng phải thua là không thể nghi ngờ rồi. Tài đánh cờ của Tấn Vương thế tử, lão nạp thán phục!”

“Đại sư khách sáo rồi.” Bấy giờ Long Dận mới nắm tay Quân Khởi La đứng dậy, hơi cúi người với đám người Long Triệt: “Thần tham kiến hoàng thượng, thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương và các vị.”

“A Dận không cần đa lễ.” Long Triệt khẽ đỡ không để y cúi nữa và nói: “Trẫm thật không ngờ ba năm không gặp, tài đánh cờ của A Dận càng ngày càng điêu luyện tiến bộ rồi.”

Long Dận thản nhiên nói: “Khiến hoàng thượng chê cười rồi. Ban nãy là Tu Nguyệt đại sư nhường thôi; vả lại, ba năm này Dận ở trong phủ không có việc gì làm, bèn chơi cờ với bản thân giết thời gian thôi, không thể được như đại sư tán thưởng, thật lấy làm hổ thẹn.”

Long Triệt vuốt chòm râu được cắt tỉa gọn gàng rồi nói: “Bây giờ A Dận đã biết khiêm tốn rồi, lúc trước cũng không thấy ngươi như vậy.”

“Con người thì luôn luôn thay đổi, quá huênh hoang sẽ khiến người ta ghen ghét mà!” Long Dận nói xong thì liếc nhìn sang Long Túc Vân đang nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhân của y, nhíu mày nói: “An Vương, ngươi nói có đúng không?!”

Từ sau khi Long Túc Vân đi vào, thì tâm tư đã đặt lên người Quân Khởi La, lúc này bị Long Dận điểm tới tên, thì chợt như lọt vào sương mù.

Tu Nguyệt đại sư nghe thấy Long Dận nhắc đến An Vương, thì nhìn theo tầm mắt của y, tia khiếp sợ xẹt qua, sau đó lông mày khẽ nhíu lại, thoáng cái lại giãn ra, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên là ý trời, ý trời mà!

Mặc dù Văn phi bất mãn với Tu Nguyệt đại sư ban nãy nói chuyện mà không nể mặt mình, nhưng sau khi thấy ông nhìn về phía nhi tử của mình, cũng tỉ mỉ nhìn chăm chú vào mặt hắn. Không bỏ qua một chút gì ở vẻ mặt của hắn, bỗng dưng bắt đầu cảm thấy hơi bất an.

Thấy bộ dạng Long Túc Vân với vẻ mặt mờ mịt, trong lòng thái tử Long Túc Dương hiểu rõ, nhưng lại dùng giọng điệu trêu túc nói: “Gần đây tâm tình tam đệ cũng có chút gì đó không vui sướng, A Dận cũng đừng so đo với hắn.”

Long Dận vội vàng cười hòa giải nói: “Ha ha ha, vốn là chuyện vui của An Vương sắp đến, ai mà ngờ lại xảy ra biến cố như vậy... Thật là tiếc cho một mối nhân duyên tốt đẹp.”

Quân Khởi La lại được dịp chứng kiến với mồm miệng ác độc của Long Dận, bụng bảo dạ chắc cắn là hành động của Long Túc Vân khiến cho bình dấm chua của y đổ trào rồi.

Đôi mắt Văn phi đảo qua Long Túc Dương và Long Dận, trong long chán ghét đến mức không cần phải nói nữa, hai mắt bà ta hơi nheo lại, thầm nghĩ rằng từ khi nào mà hai người này đã đánh chung chiến tuyến rồi vậy?

Còn thái hậu thì lại có chút xấu hổ ra mặt. Vốn là tốn tức phụ cuối cùng lại biến thành nhi tức phụ, làm sao có thể không khiến cho người ta không chịu nổi chứ? Mấy ngày nữa tới khi Thẩm Uyển Tâm bị đưa đến Tiêu Dao Vương phủ rồi, thì cả thành ai cũng biết chuyện này, đến lúc đó, mặt mũi hoàng gia mới chính thức mất sạch!

Mà Long Túc Vân trướng một bụng, cũng không dám đáp lời Long Dận, bèn truyền âm nói: “Long Dận, món nợ hôm trước bản vương còn chưa tính với ngươi đâu, ngươi đừng vội làm nhục bản vương!”

Long Dận nhếch nhếch môi, truyền âm trả lời: “Bản thế tử luôn luôn theo hầu!”

Long Túc Vân không thèm để tâm đến Long Dận nữa, rầm một cái đã quỳ gối xuống trước mặt Long Triệt và nói: “Phụ hoàng thứ tội, từ lúc trong triều hôm qua nhi thần nghe nói vùng Đông Bắc Vị Hà* bị mưa to mấy ngày liên tiếp, sợ sẽ thành thiên tai, cùng thảo luận với thế tử của Thuận Nghĩa Vương - Ngũ Mộc Ân nên làm thế nào để chuẩn bị phòng bị cho tốt trước khi biến thành thiên tai, giờ Dần mới đi ngủ, cho nên tinh thần không được tốt, xin phụ hoàng thứ tội.”

* Vị Hà : tên sông bắt nguồn từ tỉnh Cam Túc, chảy qua tỉnh Thiểm Tây đổ vào sông Hoàng Hà, Trung Quốc

“Ha ha ha ha.” Long Triệt cười thoải mái, tự mình bước lên đỡ Long Túc Vân và nói: “Nhi tử của ta lo nước lo dân, có tội gì? Mau mau đứng lên.”

Cái đệt, thì ra Long Túc Vân lại làm như thể để làm cho Long Triệt vui vẻ sao? Lấy cái cớ này thì đúng là mới hay làm sao! Quân Khởi La âm thầm khinh bỉ Long Túc Vân một phen.

Vốn dĩ Long Túc Dương định bới móc gây rối, ai mà ngờ được lại bị Long Túc Vân nhân cơ hội được thể hiện trước mặt phụ hoàng, bụng tức không chịu nổi.

Văn phi đắc ý liếc mắt nhìn hoàng hậu, ánh mắt kia như đang nói: Nhi tử của bản cung có khả năng hơn nhi tử phế vật của ngươi, nói hai ba câu là đã khiến hoàng thượng vui lòng. Trận này, bản cung thắng!

Ban đầu hoàng hậu cũng có tâm tư như thái tử, thờ ơ đứng một bên nhìn Long Túc Vân và Long Dận đấu mắt với nhau, nào ngờ Long Túc Vân lại tìm ra một lý do đường hoàng để giải vây cho chuyện mình thất lễ. Nhưng so với chuyện này, thì bà ta lại càng không ưa vẻ mặt của Văn phi, vì thế bèn ôn hòa cười nói: “Hoàng thượng, hay là mấy nam nhân các chàng cứ bàn luận cờ đạo thưởng thức trà với Tu Nguyệt đại sư đi, hay là nghiên cứu xem làm sao để giảm bớt tình hình thiên tai vùng Vị Hà đi, nữ quyến chúng thần thiếp đi dạo trong chùa một lát. Đến giờ Thân, thì sẽ tự đến thiện đường là được rồi.”

Long Triệt gật đầu nói: “Ừ, trẫm cảm thấy được lắm.”

Thấy Quân Khởi La sắp đi theo đám người thái hậu, Long Dận nhàn nhạt quét mắt qua mấy người thái hậu, hoàng hậu, Văn phi rồi giữ lấy nàng và dịu dàng nói: “A La nàng cẩn thận một chút, có chuyện gì thì bảo Vô Ảnh đến thông báo cho ta ngay là được.”

“Ta biết rồi, chàng yên tâm đi.” Quân Khởi La vô cùng cảm động, y là đang nói với mấy người kia, có ảnh vệ bảo hộ bên cạnh nàng, mấy người muốn làm chuyện xấu với nàng, thì trước khi làm chuyện xấu trước, thì không bằng cân nhắc cho kỹ!

Lúc Long Túc Vân nghe thấy Quân Khởi La nói chuyện với Long Dận, giọng nói trở nên cực kỳ dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn có rặng mây đỏ mờ mờ ẩn hiện, hoàn toàn khác với khi nói chuyện cường thế với hắn, trong lòng hắn hận.

Sắc mặt mấy người bên hoàng hậu vô cùng khó coi, nhưng thái hậu thuộc diện trưởng bối có tuổi*, cười mắng: “Ấy, tiểu tử A Dận, Vũ-?l?q?d?n??? ngươi làm vậy là sợ ai gia khi dễ tức phụ của ngươi sao? Coi ngươi cái điệu hùng hổ này, đây là nàng còn chưa có vào cửa đã sủng nàng như trân như bảo rồi, tới khi thành thân còn không trèo lên đầu ngươi sao?”

* Gốc là lão đạo [老道]: ý chỉ mấy người lớn tuổi, nhưng để lão đạo thì hơi khó hiểu.

“Nàng ấy có trèo lên đầu ta thì ta cũng vui lòng.” Long Dận làm bộ lơ đễnh nói, lướt mắt quét qua Long Túc Vân rồi nói: “Thái hậu cũng đừng trách Dận, lần đầu A La tham gia cung yến kia đã gặp rất nhiều chuyện, thái hậu yêu thương tội nghiệp A La, nhưng có ai có thể chắc chắn rằng không có người khác muốn làm chuyện xấu với A La? Nương của A La đã qua đời, phụ thân thì lại không thương, ta không che chở cho nàng thì ai che chở cho nàng đâu? Hơn nữa, một tên ma ốm như ta, khó lắm mới có được mình A La không chê, nếu như nàng xảy ra chuyện gì, thì ta đi đâu tìm tức phụ đây?”

Dù nghĩa đen hay nghĩa bóng thì lời này của y cũng là lăng mạ sỉ nhục Văn phi mà, Văn phi thực hận không thể bóp chết Long Dận.

Hoàng hậu cũng nhận ra đa phần trong lời nói Long Dận đang ám chỉ Văn phi, cơ hội mấy khi có được nên cũng nhân cơ hội chọc tức: “A Dận, Vô Ảnh hẳn là một trong những ảnh vệ của ngươi? Ngươi lại có thể không tiếc rẻ gì đã đưa cho nàng. Thât là một người yêu thương tức phụ.”

Long Dận đắc ý nói: “Của ta chính là của A La, tuy hai mà một.”

Quân Khởi La thấy điệu bộ thích ý của y thì cảm thấy rất buồn cười, giả bộ thẹn thùng: “A Dận, chàng đủ rồi, càng nói càng không đâu ra đâu.”

Thái hậu cười sắng giọng đúng ngay lúc Long Dận định mở lời: “Được rồi, đi thôi, còn nghe A Dận nói tiếp thì lỗ tai của ai gia cũng ngấy thôi.”

“Dạ, đi thôi đi thôi.” Hoàng hậu cũng cười phụ họa theo, tự dìu thái hậu đi ra khỏi sân, Văn phi oán giận liếc xéo Quân Khởi La rồi cũng đi theo.

Quân Khởi La làm bộ như không phát hiện, dẫn theo Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đi theo sau cùng.

Ra khỏi sân, thái hậu dừng bước nhìn Quân Khởi La và nói: “Quân nha đầu, phương thuốc của ngươi rất tốt, ai gia mới dùng được mấy ngày, mà đã ngủ rất sâu, tinh thần đầu óc cũng minh mẫn, chi bằng kiếm chỗ nào, ngươi xem cho ai gia một cái?”

Lúc trước Quân Khởi La cũng không thật sự thật lòng trị liệu cho thái hậu, chỉ e là chính thái hậu cũng biết rõ, nhưng cho dù là như vậy, thì phương thuốc nàng kê cũng tốt hơn Thái Y viện kê.

Theo lý thuyết, trải qua chuyện đêm đó, thái hậu cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến, thì càng canh cánh trong lòng về nàng mới phải chứ, mà bây giờ lại còn để nàng xem bệnh cho, nếu bảo không có mục đích gì thì nàng cũng không tin. Thế nhưng bà ta bảo nàng xem bệnh cho, nàng là vị hôn thê của Long Dận, là nữ nhi trên danh nghĩa của Thẩm Cẩm Thành, nếu như cứ cự tuyệt thì cũng không thể nói được.

Suy nghĩ một lúc, Quân Khởi La mới mỉm cười đáp lời: “Thái hậu nương nương coi trọng thần nữ, chính là vinh hạnh của thần nữ. Nhưng mà nếu nói về y thuật, thì không ai có thể sánh qua đệ tử của Dược Vương chứ?”

Hoàng hậu vô cùng hứng thú hỏi: “Chẳng lẽ A La quen biết với đệ tử của Dược Vương?”

Quân Khởi La vội trả lời: “Đúng là hoàng hậu nương nương đã đoán đúng rồi, chẳng những quen biết, mà còn ở chung dưới một mái hiên đấy.”

“Ai gia nghe nói mấy ngày trước Thẩm nhị tiểu thư mới hồi kinh, chẳng lẽ...” Lời này thái hậu còn chưa nói hết, mà dùng ánh mắt hỏi Quân Khởi La.

Quân Khởi La mỉm cười gật đầu nói: “Thái hậu nói không sai, đúng là nàng ấy đấy! Ban đầu là về để tham dự hôn lễ của thẩm đại tiểu thư và An Vương điện hạ, ai biết được...”

Nàng nói xong thì cố ý liếc mắt nhìn Văn phi, làm cho bà ta càng khó chịu, quả nhiên Văn phi nghe thấy nàng nhắc lại chuyện trước đó, thì sắc mặt cực kỳ khó coi.

Quân Khởi La mới không thèm để ý đến bà ta, lại tiếp tục nói: “Sư phụ nàng theo học là Dược Vương Vân Trung Bạch, học thành một người giỏi y thuật, chỉ với chút Kỳ Hoàng Chi Thuật* ấy của thần nữ, trước mặt nàng, cũng chỉ coi như là múa rìu qua mắt thợ thôi.”

* Hoàng Kỳ Chi Thuật [岐黄之术]: Hoàng chỉ Hoàng đế Hiên Viên, kỳ là thần tử của ông - Kỳ Bá. Tương truyền hoàng đế hay cùng với Kỳ Bá, Lôi Công và thần tử ngồi nói chuyện lý luận, nghiên cứu thảo luận về vấn đề y học.

Trong đó có rất nhiều nội dung được ghi lại trong phần y học của tác phẩm《 Hoàng Đế Nội Kinh 》. Xuất phát từ tôn sùng với hoàng đế, kỳ bá nên hậu thế đã coi Kỳ Hoàng chi Thuật thành đại diện cho y thuật Trung Hoa,cũng cho rằng tác phẩm 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 có lý luận dược học trung y sâu xa, là tác phẩm trung y quyền uy nhất. Cho đến hôm nay, phàm là luận lý trong công tác hay phát ngôn trong trung y thì chắc chắn sẽ trích dẫn 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》.

Sách 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 thuộc vào sách cổ thời Tần Hán [...]

[baidu]

“Nghe ngươi nói như thế, ai gia thật muốn mau mau gặp Thẩm nhị tiểu thư này.”

“Bản cung cũng có ý đó.” Hoàng hậu nói phụ họa theo.

“Không chỉ như thế, Thẩm nhị tiểu thư còn là một đại mỹ nhân vang danh, còn đẹp hơn Thẩm đại tiểu thư hai phần, Vân Trường - leequi'don`GuanYu dáng người nàng cao ráo, dịu dàng phóng khoáng, cái chính là tính tình nàng vô cùng tốt, buổi tối hôm qua bị lão Hầu phu nhân nói mấy câu, mà vẫn cười vui vẻ lắm.” Quân Khởi La lặng lẽ quan sát sắc mặt Văn phi, thấy ánh mắt bà ta sáng lên, thì đã đoán ra suy nghĩ lúc này của bà ta, trong lòng vô cùng khinh thường.

Ha ha, lại muốn đánh chủ ý lên Phàn Dương Vương phủ, còn phải xem ta có đồng ý hay không đây!

Hoàng hậu vô cùng hào hứng, thục giục: “A La mau dẫn chúng ta đi gặp nàng.”

“Thần nữ tuân mệnh.” Quân Khởi La nói xong thì đi về phía trước, dẫn đoàn người thái hậu đi về nữ viện, đến thẳng phòng Thẩm Uyển Nguyệt.

Thẩm Uyển Nguyệt trông thấy ba nữ nhân tôn quý nhất trong cung đến thăm hỏi, quả là thụ sủng nhược khinh, hành đại lễ một các tiêu chuẩn xong, thì sắp xếp chỗ ngồi. Bởi vì không đủ ghế, thái hậu đành ngồi trên giường, còn Quân Khởi La, thì lại đứng một bên với Thẩm Uyển Nguyệt.

Mấy người thái hậu ngồi vào chỗ của mình xong, thì tầm mắt đã đặt lên trên người Thẩm Uyển Nguyệt: “Thẩm nhị tiểu thư, ai gia nghe Quân nha đầu nói ngươi là đệ tử cuối cùng của Dược Vương?”

Thẩm Uyển Nguyệt vội vàng quỳ gối nói: “Bẩm thái hậu, thần nữ đúng thật sự là đệ tử kế tục cuối cùng của Dược Vương - Vân Trung Bạch.”

Trong giọng nói của nàng ta không mang vẻ đắc ý khi làm đệ tử của Dược Vương, nên rất được mấy người yêu thích.

Thân phận tốt, gia thế cao, bộ dáng xinh đẹp, lại khiêm tốn hiểu lễ, còn có sư phụ là Dược Vương, nữ tử này, có thể xứng với hoàng tử hoàng tôn!

Văn phi ngầm vừa ý, càng nhìn càng thấy vừa lòng, ngay cả hoàng hậu cũng có tâm tư.

Quân Khởi La lặng lẽ thu hết vào mắt, khẽ cúi đầu, trong lòng thì cười lạnh.

“Ấy, vị tiểu thư này là?” Lúc này hoàng hậu mới để ý đến tiểu nữ phấn điêu ngọc trác đứng bên cạnh Thẩm Uyển Nguyệt, con người nàng trang điểm đúng là thiên kim tiểu thư, trông cũng tinh xảo dễ thương.

“Bẩm hoàng hậu nương nương, muội ấy là tôn nữ của sư tôn - Vân Đóa Đóa, lần này là đi theo tiểu nữ hồi kinh để du ngoạn.”

Chợt ánh mắt hoàng hậu sáng rực, hỏi trắng trợn: “Có hứa hôn với ai chưa chưa?”

Tuy Dược Vương đã không chẩn bệnh cho người ta nhiều năm rồi, nhưng mà sức ảnh hướng của ông vẫn rất lớn ở Đông Lăng, nếu có thể lấy được tôn nữ của Dược Vương, thì đó cũng là trợ lực không nhỏ. Mặc dù nàng trông quá hồn nhiên ngây thơ, không thích hợp sinh hoạt trong loại địa phương ăn tươi nuốt sống như trong hoàng cung này, nhưng mà có mình che chở, thì hắn cũng không có ai dám làm gì nàng.

Không đợi Thẩm Uyển Nguyệt đáp lời, Vân Đóa Đóa đã giành đáp lại ngay: “Bẩm hoàng hậu nương nương, dân nữ vẫn chưa hứa gả với ai, nhưng mà tổ phụ của dân nữ có ý để dân nữ gả cho Phù Tô công tử, dân nữ không dám làm trái, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của tổ phụ.”

Cái này biến tướng thành cự tuyệt rồi.

Nếu là cô nương khác, được chuyện như thế này thì đã âm thầm vui mừng rồi, làm gì còn có thể cự tuyệt mà không chút nghĩ ngợi chứ? Không yêu quyền thế, chỉ cầu sở ái, Quân Khởi La cực kỳ bội phục tình nghĩa chấp nhất của nàng đối với 'Phù Tô công tử'. Nhưng mà cô nương à, Phù Tô công tử cũng là nữ nhân ấy, không thể cưới ngươi đâu nha.

“Thế thì thật là đáng tiếc rồi.” Hoàng hậu vô cùng tiếc hận: “Nếu không thì Kỳ Nhi của chúng ta cũng là một hài tử không tệ đâu, dung mạo hai người cũng rất xứng đôi.”

Quân Khởi La đầy vệt đen trên đầu ngay.

Kỳ Nhi trong miệng hoàng hậu chính là thất hoàng tử Long Túc Kỳ, nhưng mà biểu cảm ban nãy của hoàng hậu, rõ ràng là muốn mai Vân Đóa Đóa cho thái tử. Bà ta làm như thế cũng chỉ là muốn che giấu mục đích trong lòng thôi.

Ài ài, không thể không nói, người trong cung ấy mà, trông thân phận thì rất tôn quý, cuộc sống cũng tốt hơn bất cứ ai, nhưng thật ra thì cả ngày cứ tính kế người này tính kế kẻ kia, nói một câu còn phải suy xét đến mặt mũi để ở đâu thì được, mệt muốn chết luôn.

Thái hậu âm thầm bĩu môi, đối với tâm tư của hai tức phụ của mình, làm sao bà ta không thấy rõ chứ? Nhưng các nàng cho rằng hoàng thượng có thể để cho các nàng như ý nguyện sao?

“Thẩm nhị tiểu thư, bản cung có chứng đau đầu cực kỳ nghiêm trọng, không biết ngươi có thể trị không?” Văn phi mở lời trước. Tức phụ này bà ta thấy rất phù hợp, các phương diện khác cũng không tệ, cũng không biết y thuật của nàng có tốt không.

Phải biết là yến Trung thu ngày ấy, chứng đau đầu của bà ta lại tái phát nữa.

Thẩm Uyển Nguyệt vội hỏi: “Bẩm Văn phi nương nương, tuy thần nữ không thể nói chắc chắn có thể trị khỏi, nhưng mà có thể thứ một lần.”

Quân Khởi La không nói ngoài miệng nhưng trong lòng cũng thầm phỉ nhổ, không thể chắc chắn là đúng rồi!

Thông thường một người có chứng đau đầu, trừ khi mở hộp sọ ra giải phẫu mới có thể trị tận gốc. Nhưng chỉ dựa vào điều kiện y học thời đại này, làm phẫu thuật mở hộp sọ thì có mà chết. Thứ nàng chỉ có thể làm đó là phối hợp thuốc giảm đau và thi châm làm giảm bớt đau đầu, giảm bớt số lần phát bệnh cho bà ta mà thôi.

“Mấy năm nay bản cung bị chứng đau đầu này hành hạ muốn chết, năm nào cũng phải tái phát mấy đợt. Lúc bị đau thì như có cái dùi đóng đinh lên vậy; lúc không đau thì cũng sẽ cảm thấy đỉnh đầu như có cái gì đó đè ép thật mạnh, buồn bực khó mà chịu được. Vẫn mong Thẩm nhị tiểu thư chẩn trị cho bản cung một chút, trị xong, bản cung sẽ ban thưởng hậu hĩnh!” Văn phi nói rất khí phách.

Thẩm Uyển Nguyệt rũ mi theo mắt nói: “Có thể được chữa bệnh cho Văn phi nương nương là phúc của thần nữ, thần nữ không dám xin được thưởng.”

“Hài tử ngoan, là người có tâm, thế thì cứ xem xét cho bản cung đi.” Văn phi nói xong thì đưa tay ra cho Thẩm Uyển Nguyệt.

Thẩm Uyển Nguyệt tiến lên, cong ngón tay thành hoa lan chỉ*, nghiêm túc bắt mạch cho Văn phi, lát sau thì nói: “Chứng đau đầu của nương nương đó bị hơn mười năm, hẳn là gió thổi trong tháng gây ra.”

* Hoa lan chỉ → đã chú thích ở chương 123, cơ mà làm điệu thế này thì ta thấy hơi mắc cười :)))

“Không sai không sai!” Văn phi vui sướng tột cùng, nghĩ thầm, rằng nàng thật sự có chút bản lĩnh: “Đúng là năm ấy bản cung sinh Tiêu Tiêu bị gió thổi gây nên, Thẩm nhị tiểu thư, có thể trị không?”

“Thần nữ sẽ cố gắng thử.” Thẩm Uyển Nguyệt không nói quá chắc mẩm, khiến người ta có một thứ cảm giác khiêm tốn.

Xem mạch xong, nàng ta đi vào phòng lấy bao ngân châm ra, bắt đầu thi châm cho Văn phi.

Độ chừng nửa canh giờ sau, nhổ ngân Vũ-->ddl3q4d9nchâm ra, bỗng Văn phi cảm thấy đầu óc thoải mái hơn rất nhiều, lúc này mới khen ngợi với thái hậu: “Mẫu hậu, quả thật y thuật của Thẩm nhị tiểu thư vô cùng tốt, thi châm lần này, nhi tức cảm thấy không bị nặng đầu như trước kia nữa, ừm, cực kỳ thoải mái. Chi bằng mẫu hậu người cũng để cho Thẩm nhị tiểu thư thi châm cho người đi.”

Ánh mắt thái hậu xẹt qua mặt Thẩm Uyển Nguyệt, sau cùng thì dừng ở gương mặt Quân Khởi La rồi nói: “Ai gia vẫn muốn để cho Quân nha đầu xem cho ai gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.