Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 134: Chương 134: Bình thê




Edit: Quan Vũ

Dùng chút đồ ăn đơn giản xong, Long Dận bèn dẫn Quân Khởi La quay về nơi nàng sẽ đến dừng chân trong ba ngày này.

Thiện phòng là căn phòng được bài trí thông với viện của nam nữ khách hành hương lấy phạm vi là tường viện, mà nam viện, nữ viện chỉ cách một bức tường mà thôi. Căn phòng mà Long Dận sắp xếp cho Quân Khởi La ở ngay vùng lân cận nam viện, mà phòng của bản thân Long Dận thì ở ngay cách vách phòng của nàng.

Đối với chuyện Long Dận sắp xếp thế này, Vũ come <-- nàng cũng là cực kỳ không biết nói gì, chỉ có thể ai thán nam nhân này quá * rồi !

Bố trí của căn phòng toàn là trong ngoài hai gian, một gian bên ngoài dành cho nha đầu dừng chân, bên trong mới đúng là nơi chủ nhân ở lại. Bài trí trong phòng chỉ có một chiếc giường đủ cho một người ngủ và một bàn một ghế, vô cùng mộc mạc.

Mặc dù như thế, thiện phòng của Thiên Diệp tự cũng không thể cung cấp cho mỗi vị khách hành hương ở lại, chỉ có thể chia cho một số rất ít nhân vật có tiếng có mặt ở kinh thành. Mà một số người đi đường muốn tiếp tục nghe thiền lại không muốn đi đi lại lại, thì có thể đại diện sắp xếp chăn đệm nằm dưới đất ở lại trong chùa.

Không ngoài ý muốn, Quân Khởi La quay về thì thấy Thẩm Uyển Nguyệt và cái vị Vân Đóa Đóa đi ra từ gian phòng cách vách phòng nàng.

Thẩm Uyển Nguyệt cười thánh thót hành lễ với Long Dận, Long Dận không để ý tới nàng ta, nàng ta cũng không ngại ngùng, vẫn cứ cười thật đoan trang nói với Quân Khởi La: “Nhị tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở lại, rất nhiều người ra sau núi ngắm hồng phong* và ánh tịch dương, Đoạn tứ tiểu thư các nàng đợi tỷ một lúc lâu, thấy tỷ vẫn không về đành đi trước, tỷ có muốn đi không?”

* Hồng phong: tên khoa học theo tiếng La-tin: Acer palmatum 'Atropurpureum', ngoài ra còn có tên là hồng nhan phong, là loại cây thuộc nhóm cây lá rụng, sống tại Chiết Giang, An Huy, Giang Tô, Hà Nam, Giang Tây, Thượng Hải,....

“Thẩm nhị tiểu thư và Vân cô nương đi trước đi, ta đi thay bộ đồ.” Quân Khởi La cảm thấy phong cách của Thẩm Uyển Nguyệt và Ngụy Y Tú rất giống nhau, đều mang kiểu đoan trang hiền thục thuộc về tiểu thư khuê các, nhưng mà Ngụy Y Tú khiến người ta cảm thấy thanh tao lịch sự một cách bẩm sinh, mà Thẩm Uyển Nguyệt lại thêm vài phần tư thái làm bộ.

“Không ngại, muội và sư muội cùng tỷ đi là được rồi.” Thẩm Uyển Nguyệt nền nã nói.

Quân Khởi La cười nhạt nói: “Nếu đã như thế, thẩm nhị tiểu thư chờ ta một chút.” Dứt lời thì nhìn Long Dận, dùng ánh mắt hỏi y có đi không.

Long Dận sủng nịnh nói: “Ta chờ nàng.”

Vào phòng, dĩ nhiên Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đã nghe thấy lời nàng vừa nói, đã chuẩn bị một bộ xiêm y nhẹ nhàng, nhanh thay cho nàng, rồi mấy người đi ra cửa.

Quân Khởi La thấy Long Dận đưa lưng về phía Thẩm Uyển Nguyệt, đứng ở chỗ cách nàng ta hơn hai trượng, vừa lòng nhếch nhếch môi.

“A La.” Long Dận tiến tới nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi thẳng về phía một con đường nhỏ.

Từ sau khi dắt tay nàng ngay trước mặt rất nhiều quan viên và gia quyến của bọn họ ngay trong triều vào buổi cung yến, thì ngay trong trường hợp trước mặt mọi người Long Dận cũng không kiêng dè gì nữa rồi. Quân Khởi La là một người hiện đại, tất nhiên không thèm để ý những thứ này, dường như cũng quen cho y nắm tay của mình, quen với nhiệt độ lòng bàn tay của y.

Nhưng mà vị thế tử nào đó cũng không phải là nghĩ như thế, cung yến đêm đó y đã dễ dàng thấy rõ quá nhiều người tơ tưởng đến mỹ mạo của A La, y làm như thế chỉ với mục đích là biểu thị công khai chủ quyền, bóp nát hết tất cả những cái thứ tâm tư không tốt lành này ngay từ khi nó mới hình thành thôi.

Đi được bốn năm bước, Quân Khởi La không có nghe thấy tiếng bước chân của đám người Thẩm Uyển Nguyệt, quay đầu lại muốn gọi nàng ta bắt kịp, thì lại phát hiện tầm mắt của Thẩm Uyển Nguyệt cứ chăm chú vào bàn tay A Dận đang nắm lấy tay nàng, mà biểu cảm lúc này của nàng ta đông cứng tăm tối, dĩ nhiên không có sự ôn hòa ngày thường.

Quân Khởi La hơi hơi nhíu mày, nghĩ đến khả năng kia, trong lòng mang chút không vui. Thu hồi cảm xúc dư thừa, nhàn nhạt mở miệng: “Thẩm nhị tiểu thư, ngươi không đi sao?”

Vân Đóa Đóa đẩy Thẩm Uyển Nguyệt còn đang sững sờ, nói: “Sư tỷ, Quân tỷ tỷ gọi tỷ kìa.”

“À.” Thẩm Uyển Nguyệt phục hồi tinh thần, hơi xấu hổ cười nói: “Nhị tỷ, bỗng muội nhớ ra mình còn có chuyện còn chưa làm, nên không đi được, tỷ và thế tử đi chơi vui vẻ.”

“Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi.”

Nghe bảo Thẩm Uyển Nguyệt không đi, Vân Đóa Đóa hơi mất hứng kêu: “Sư tỷ!”

Thẩm Uyển Nguyệt vội vàng vỗ về nói: “Sư muội ngoan, bây giờ sắc trời đã không còn sớm, đi cũng không xem được bao lâu, sáng mai chúng ta đi cũng được mà.” Thấy điệu bộ của nàng vẫn còn vểnh môi rầu rĩ không vui: “Sư tỷ lấy trâm hoa muội thích nhất bồi thường cho muội, như vậy có được không?”

Lúc này Vân Đóa Đóa mới vui vẻ đồng ý.

...

Hồng phong của Thiên Diệp tự mọc khắp đằng sau núi, nhìn xa xa trông giống như bị hỏa thiêu, cái màu đỏ rất thuần khiết mị hoặc, chính là điểm tuyệt nhất của Thiên Diệp tự.

Ba người Quân Khởi La đi theo Long Dận đến sau đỉnh núi, nhìn khắp nơi, không tìm thấy đám người Đoạn Thiên Nhã, lại đúng lúc trông thấy bầu trời lúc này, trông như dải lụa màu sắc rực rỡ, cực kỳ tuyệt đẹp, một quả cầu lửa lqdVũ tình yêu màu đỏ lửa khoác lên mình ráng mây ngũ sắc, chậm rãi lặn xuống bên kia núi, cuối cùng biến mất không thấy nữa.

Không thể không nói, nơi đây thời cổ đại trong lành sạch sẽ còn chưa hứng chịu không khí ô nhiễm vẫn là điều thật quý giá, hít một hơi thật sâu, thấm đượm vào lòng người, đâu đó còn mang theo cả mùi thơm của đất mẹ. Cốt thép rừng rậm thế kỷ 21 vốn không thể sánh bằng nơi này.

Tịch dương xuống núi, nhiều người bắt đầu xuống núi, nhưng Quân Khởi La vẫn chưa xuống núi.

Tuy nàng đến thế giới này hơn chín năm rồi, nhưng lại do đủ các thứ nguyên nhân, những ngày nhàn nhã tự tại thế này không có nhiều lắm. Ngoại trừ cái cảnh bôn ba khắp tứ quốc xem bệnh ra, thì chính là đi khắp nơi để hái thuốc, thậm chí có đôi khi chỉ vì một hai cây thảo dược quý báu, thế là không quản ngày đêm không ngủ không nghỉ vượt qua mấy trăm dặm đường.

Kiếp trước không có cơ hội hưởng lạc cũng đành thôi, kiếp này ngoại trừ hơn hai năm đầu sống làm dược nhân kia ra, thì những ngày sau có thể coi là rất là tốt, nhưng vẫn chưa từng dừng chân lại hưởng thụ cuộc sống đời người, ngẫm lại mình đúng là có cái số lao lực.

Trong bụng hãy còn cảm thán một lát, Quân Khởi La thấy người ta cũng sắp về hết, cũng chuẩn bị đi về, đột nhiên cảm giác được vài cỗ hơi thở không bình thường.

“Tiểu thư.” Tất nhiên Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu cũng cảm nhận được, khẽ gọi.

Long Dận nhanh chóng bắn ra một quả tín hiệu, sau đó nắm tay Quân Khởi La, khẽ nói: “Người đến không ít, A La, Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, nếu không vạn bất đắc dĩ, các người nhất định phải cố gắng không bại lộ công phu, rất nhanh bọn Vô Thương sẽ đuổi đến.”

“Chàng mới đừng có lộn xộn, tự ta có thể giải quyết những người này, có ngốc cũng sẽ cố gắng hết sức có thể để kéo dài thời gian.” Quân Khởi La nói xong rồi lấy ra một cái bình ngọc từ trong ngực, đổ ra ba viên thuốc đưa cho mấy người Long Dận, bảo bọn họ nuốt xuống.

Tới khi mấy người Long Dận uống xong, ống tay áo của nàng được vung lên nhẹ nhàng vào trong không khí, một thứ độc dược mùi hương hoa cỏ hòa vào trong không khí.

Ngay sau khi nàng làm những thứ này, thì bỗng độ chừng ba mươi bóng dáng hắc y nhân che mặt hùng hổ vọt tới từ bốn phương tám hướng, vây đám người Quân Khởi La lại trong chớp mắt.

Có mấy khách hành hương vẫn chưa kịp xuống núi thấy tình hình như thế, ba chân bốn cẳng chạy xuống núi, có một người run cầm cập chậm hai bước, thế là bị một tên hắc y nhân một nhát chém chết tươi, bỗng chốc đỉnh núi tràn ngập mùi vị máu tanh.

Quân Khởi La vội vàng trốn vào sau lưng Long Dận, giả bộ sợ hãi, giọng run run: “Ngươi... Các ngươi là ai, vây... Vây quanh bọn ta tính làm cái gì?”

Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu cũng làm bộ sợ hãi rất thật, dựa lưng vào Quân Khởi La và Long Dận, trốn phía sau họ, thật ra là vì đề phòng kẻ địch đằng sau.

Có một người trông thấy mặt Quân Khởi La rồi ngớ người một lát, bèn tiếc hận: “Nữ tử đẹp quá, chết đi thì thật là đáng tiếc rồi! Nhưng mà ngươi cũng đừng trách bọn ta, chỉ trách chính ngươi không nên cùng người...”

“Lão ngũ, bớt nói nhảm đi!” Một tên có vẻ như là thủ lĩnh thấy hắn ta càng nói càng không ổn, nên lạnh lùng quát lên. Thật sự thì bọn họ được phái đi làm nhiệm vụ, sao lại có thể ăn nói đến nỗi để lộ tin tức ra được?

Lần đầu tiên Quân Khởi La bắt đầu không tự tin, lại còn có người không động lòng với dung mạo của nàng.

Thật sự thì không phải bọn họ không động lòng, mà là có người hạ lệnh giết, không giết được Long Dận thì phải giết được Quân Khởi La, có đường nào cho bọn họ được động lòng?

Bàn tay giấu ở sau lưng Long Dận của Quân Khởi La lặng lẽ kéo kéo ống tay áo cũng y, sau đó vội vàng bỏ tay y ra, đứng cách xa hai bước, nức nở nói với hắc y nhân: “Thì ra các ngươi tới giết hắn, hu hu, các ngươi muốn giết hắn thì cứ giết, thả chúng ta đi đi mà.”

“Ha ha ha ha.” Hành động của Quân Khởi La khiến rất nhiều hắc y nhân cười ha hả, vị lão ngũ cười đầu tiên cũng cười thích ý nhất: “Long Dận, nhìn xem ngươi tìm được nữ nhân thế nào kia kìa? Ấy ấy, cái này gọi là gì nhỉ? Hình như gọi là tai vạ đến nơi mạnh ai nấy bay.”

Long Dận liếc mắt nhìn Quân Khởi La như thật sự bị tổn thương, cái nhìn này ai oán đến nỗi Quân Khởi La còn tưởng chừng như là thật, trong tim thắt lại một cái quặn đau.

Trời đụ, lúc trước nàng còn cho rằng cả nhà Thẩm thị giỏi diễn trò, sau này gặp cái đám hoàng gia kia rồi, lại cảm thấy Thẩm thị yếu đi chút chút. Nhưng mà lôi bọn họ đi so với Long Dận, ai nấy cũng yếu kém khủng khiếp lắm rồi!

Tên thủ lĩnh kia cũng khinh miệt nói: “Long Dận, loại nữ nhân này, bọn ta giúp ngươi cùng giải quyết thôi, đỡ phải để sống trên lời gây họa cho nam nhân khác.”

Long Dận 'bị tổn thương' cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, y thu lại biểu cảm ai oán, mỉm cười nhìn tên thủ lĩnh kia, thản nhiên nói: “Nữ nhân của bản thế tử dù cho có sợ chết thì bản thế tử cũng yêu, vả lại thì mấy người các ngươi muốn mạng của bản thế tử, dường như cũng không coi là đủ.”

Tên thủ lĩnh quát lên: “Bớt nói nhảm, giết tên ma ốm như ngươi, mấy người như bọn ta là đủ rồi.”

Long Dận lơ đễnh nói: “Ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươi mà có thể đấu lại với mười tám ảnh vệ của bản thế tử sao?”

Tên thủ lĩnh thoáng run rẩy một phen nhưng không ai nhận ra.

Mười tám ảnh vệ của Long Dận, ai mà không sợ? Bọn họ tác chiến một đối một không phải cực kỳ khó đối phó, nhưng nếu bọn họ vận dụng bày trận pháp, thế thì không phải ba mươi lăm kẻ vô danh tiểu tốt như bọn họ là có thể ứng phó được!

“Ha ha, thế thì cũng phải xem bọn họ có đến kịp không đã!” Tên cầm đầu thấy lâu vậy rồi mà còn chưa có ai xuất hiện, bụng đã biết mười tám ảnh vệ vẫn chưa đến kịp, bèn vung tay lên nói: “Một người cũng không để, tốc chiến tốc thắng!”

Đúng ngay lúc bọn hắn giương kiếm muốn đâm về phía Long Dận, phần da lộ ra bên ngoài của bọn họ xuất hiện thay đổi, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ phồng rộp, thối rữa, sau đó lây lan đến phần da bị che khuất, lại phồng rộp, lại thối rữa. Bỗng một đợt mùi vị tanh hôi áp chế mùi vị máu tanh và hương thơm hoa cỏ cây cối, cực kỳ khó ngửi.

“A——”

Đám hắc y nhân nhìn vào tay mình, lại nhìn sang đồng bọn, tự dưng kêu rên khủng khiếp, thi nhau quăng kiếm, bắt đầu vặn vẹo thân thể gãi toàn thân, trong phút chốc mặt mày bàn tay máu tươi đầm đìa.

Quân Khởi La nhìn bộ dạn của bọn họ cũng thở dài thườn thượt.

Ngày thường thì nàng khinh thường dùng loại độc dược hung ác này. Tuy rằng không lấy mạng người, nhưng mà toàn thân khứa ngáy thối rữa, thì trông cũng ghê người lắm. Mà thôi, lần này qua đi thì cũng xong rồi.

Long Dận nhìn dáng vẻ nàng có vẻ hơi tự trách, vội vàng đi qua nắm lấy tay nàng.

Nhiệt độ truyền đền bàn tay khiến Quân Khởi La giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Long Dận, người phía sau in một nụ hôn lên mái đầu nàng: “A La, đừng tự trách, không là bọn hắn chết, thì là chúng ta chết mà.”

Phải đấy, không phải là bọn hắn chết thì là mình chết! lqqdđôn <-Vũ Nếu mình không muốn chết, vậy thì chỉ có thể hy sinh bọn hắn rồi!

Quân Khởi La khẽ gật đầu. Cũng không phải là nói nàng nhân từ lắm đâu, trên thực tế có đôi khi tâm địa nàng thâm độc đến mức có thể khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng, nhưng mà đó là khi đối mặt với mấy người đại gian đại ác, mấy thứ trước mắt này, cũng chỉ là nghe lệnh người khác mà thôi.

“A Dận!”

“Biểu ca!”

“Chủ tử!”

Đúng lúc này, giọng lão hầu phu nhân, Đoạn Thiên Nhã cùng với chúng ảnh vệ vọng đến từ trong rừng. Ngay sau đó, có hơn hai mươi bóng dáng nhanh chóng băng băng tiến đến.

Quân Khởi La nhìn lại, ngoại trừ mười tám ảnh vệ che mặt trong bộ trang phục đen ra, còn có hầu lão phu nhân, Đoạn Thiên Nhã, Trịnh Oánh Oánh cùng với hai vị phụ nhân độ chừng ba mươi tuổi, chắn hẳn một vị phụ nhân trong đó giống Đoạn Thiên Nhã tới ba phần là nương của nàng, một vị khác hẳn là nhị thẩm của nàng, trên tay bọn họ mỗi người cầm một thứ vũ khí vừa tay, khiến Quân Khởi La cảm thấy ấm áp trong lòng.

Nhìn thấy cái cảnh cực kỳ bi thảm, mọi người ai nấy cũng thấy không thoải mái nuốt nước miếng.

Cách đó không xa, một bóng đen mạnh mẽ núp vào trong những tán lá cây nhìn Quân Khởi La và Long Dận một cách thâm sâu, nhân lúc trong rừng hỗn loạn, nhanh chân rời khỏi đỉnh núi.

Long Dận liếc nhìn mười tám ảnh vệ còn đứng bất động, nói: “Còn chưa giết bọn hắn? Chẳng lẽ đợi bản thế tử tự mình ra tay?”

Lúc này mười tám ảnh vệ mới vung kiếm chém đâm, không lâu sau đã lấy mạng của đám hắc y nhân vô cùng thê thảm này rồi bắt đầu xử lý thi thể.

Long Dận dẫn Quân Khởi La đi về phía hầu lão phu nhân, hơi khom người xuống và nói: “Lão tằng tổ cô mẫu, hai vị biểu thẩm, biểu buội và Trịnh tiểu thư quan tâm.”

“A Dận đừng nói lời khách sáo như vậy.” Lão hầu phu nhân chán ghét nhìn thoáng qua những thi thể trên mặt đất, nói: “Có biết là người của ai không?”

“Còn chưa xác định được.” Một tia khát máu xẹt qua trong đôi mắt Long Dận: “Nhưng mà kể cả A La mà bọn hắn cũng muốn giết, không làm theo ý hắn rồi.”

Tinh quang lóe lên trong mắt hầu lão phu nhân, bà buông lời độc ác: “Thứ đáng chết!”

Sắc trời dần sẫm tối, để lại mười tám ảnh vệ thu dọn thi thể, đám người Quân Khởi La đi xuống núi trước.

Hoàng hôn xuống, Thiên Diệp tự thắp đèn lồng, treo trong đêm sương xuống, cũng mang một thứ phong vị khác lạ, chỉ là không có người thưởng thức.

Dọc theo đường đi, Quân Khởi La mới biết lão hầu phu nhân chuẩn bị mang theo nhi tức tôn tức còn có Đoạn Thiên Nhã đi chung với mấy vị bằng hữu của bà lên núi ngắm chiều tà, chỉ là sau đó lại đi ngang qua chuông lớn trong chùa, bèn cầu phúc ở cái chuông gõ kia, mới không lên núi. Vừa thấy A Dận bắn tín hiệu, thế là triệu tập mấy người có công phu đi lên trên núi, giữa đường thì gặp được mười tám ảnh vệ.

Tín hiệu của Tấn Vương phủ, cũng không phải ai cũng có thể biết, lão hầu phu nhân là người của Tấn Vương phủ, mới có thể biết được từng loại màu sắc tín hiệu của Tấn Vương phủ có ý nghĩa gì.

Bấy giờ Quân Khởi La mới tin tưởng cả nhà của lão hầu phu nhân, đối xử thật sự tốt với A Dận!

Về nghỉ tại thiện phòng, rất không bất ngờ, lại gặp lúc Thẩm Uyển Nguyệt đi từ trong phòng đi ra một cách trùng hợp.

Không đợi Thẩm Uyển Nguyệt mở miệng, Quân Khởi La đã nói: “Nếu nói Thẩm nhị tiểu thư đến tìm ta, thì rất xin lỗi, đêm nay ta quá mệt mỏi rồi.”

Chung đụng với nhau mấy ngày, đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Uyển Nguyệt nghe thấy Quân Khởi La nói những lời cứng nhắc như thế với mình, bèn hỏi với vẻ khá lo lắng: “Nhị tỷ đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?”

“Không có việc gì, chỉ là hơi mệt mỏi.”

Thấy Quân Khởi La không chịu nói, Thẩm Uyển Nguyệt đành phải nói: “Thế nhị tỷ đi nghỉ sớm đi.”

Quân Khởi La quay đầu nói chúc ngủ ngon với Long Dận thì đi thẳng vào phòng, Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đi theo sau cũng tiện tay đóng cửa lại.

Vẫn như trước, Long Dận cũng không thèm đoái hoài tới Thẩm Uyển Nguyệt, xoay người đi về nơi tá túc của mình.

Thẩm Uyển Nguyệt thoáng liếc nhìn qua cửa phòng Quân Khởi La đã đóng chặt, khẽ cắn môi, đuổi theo bước chân Long Dận.

Chắc chắn Quân Khởi La không nghe thấy tiếng của mình, Thẩm Uyển Nguyệt mới nói: “Tấn Vương thế tử, xin dừng bước.”

Long Dận chán ghét nhíu nhíu mày, lúc xoay người lại lài dáng vẻ ôn hòa vô hai ngày thường: “Thẩm nhị tiểu thư gọi bản thế tử là có chuyện gì?”

Thẩm Uyển Nguyệt thấy cuối cùng Long Dận cũng bằng lòng nhìn thẳng vào mình, bỗng lòng vui vẻ ngay, nói: “Nguyệt biết chút ít y thuật nông cạn, Tấn Vương thế tử có thể để cho Nguyệt bắt mạch hay không? Có lẽ Nguyệt có thể chữa bệnh cho thế tử.”

Long Vũ leeequi'sdđôn Dận cười nhạt, phong hoa dạt dào khiến tim Thẩm Uyển Nguyệt lỡ một nhịp, si mê xẹt qua đáy mắt nhanh như chớp.

“Y thuật của Thẩm nhị tiểu thư so với của Hoàn Túc công tử thì như thế nào?” Long Dận thản nhiên hỏi.

Thẩm Uyển Nguyệt nói với cái điệu khiêm tốn: “Nguyệt sao có thể sánh với Tam sư huynh?”

Gần như vô tình, Long Dận nói: “Nếu ngay cả Hoàn Túc công tử mà Thẩm nhị tiểu thư cũng không sánh bằng, sao mà ngươi nghĩ ngươi có thể trị được bệnh của bản thế tử hửm?”

Vẻ mặt Thẩm Uyển Nguyệt hơi hơi tươi cười, hỏi: “Tam sư huynh đang ở Tấn Vương phủ sao?”

Chẳng trách mấy năm nay ít nghe tin của Tam sư huynh, thì ra là bị Long Dận thu vào trong phủ rồi.

“Bản thế tử có nói như thế sao?”

Bỏ lại câu này, Long Dận không thèm nói nhiều với nàng ta nữa, xoay người rời khỏi.

“Đợt một chút.” Thẩm Uyển Nguyệt lại kêu, cũng lấy một cái bình ngọc từ trong ngực ra, thấy bước chân Long Dận cũng không dừng lại, thế là lại nói với giọng điệu rất nhanh: “Nơi đây Nguyệt có một viên thuốc, chính là thánh dược do chính Dược Vương để lại cho cháu gái Vân Đóa Đóa lúc rời khỏi, có thể cường thân, có thể chữa bệnh, chỉ cần uống một viên, thì có thể cải tử hồi sinh, vạn kim khó cầu, Nguyệt đoán có thể trị bệnh cho thế tử.”

Để có được viên thuốc này, nàng ta phải hứa hẹn rất nhiều điều kiện với chỗ sư muội mới đổi lấy được, nàng không tin Long Dận không động lòng!

Quả nhiên——

Lúc này Long Dận mới dừng bước lại, chậm rãi xoay người, vẻ mặt dửng dưng hờ hững hỏi: “Nếu thuốc đã tốt như thế, hẳn Thẩm nhị tiểu thư không vô duyên vô cớ cho bản thế tử? Nói đi, điều kiện của ngươi!”

Nói chuyện với người thông minh bao giờ cũng thoải mái!

Thẩm Uyển Nguyệt cười tán thưởng, đi đến trước mặt Long Dận, trên mặt lại thêm một chút gì đó mang vẻ mềm mại đáng yêu của nữ tử: “Nguyệt vừa nhìn thấy thế tử ở cửa phủ Phàn Dương Vương thì đã động lòng không thôi. Nguyệt bằng lòng theo nhị tỷ gả vào Tấn Vương phủ, hầu hạ thế tử cả đời.”

Chán ghét nơi đáy mắt Long Dận càng nồng đậm, chỉ do ánh sáng, nên Thẩm Uyển Nguyệt vẫn chưa thể phát hiện ra.

“Nói như vậy, Thẩm nhị tiểu thư bằng lòng làm thiếp thất của bản thế tử?”

Thẩm Uyển Nguyệt mở to hai mắt ngước nhìn Long Dận, liên tục khoát tay nói: “Không không không, lấy thân phận của Nguyệt, phụ vương và mẫu phi tuyệt đối sẽ không cho phép Nguyệt làm thiếp thất...”

“Nói như vậy Thẩm nhị tiểu thư muốn làm thê? Nhưng mà hôn sự của bản thế tử và A La do chính Hoàng Thượng khâm định, e là không thể theo ý nguyện của Thẩm nhị tiểu thư rồi.”

“Nguyệt nguyện ngang vai ngang về với nhị tỷ, làm bình thê của thế tử. Lấy kiến thức học được mấy năm này của Nguyệt, nhất định có thể giúp thể tử.”

“Chẳng lẽ ngươi cho là dựa vào thân phận đệ tử của Dược Vương thì có thể giúp bản thế tử? Đúng là suy nghĩ quá nông cạn!”

“Thân phận đệ tử của Dược Vương, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm cho Nguyệt mà thôi!” Thẩm Uyển Nguyệt cười tự tin: “Tất nhiên Nguyệt sẽ không phải là nữ tử làm việc không suy xét, đầu óc đơn giản như gia tỷ, Nguyệt cũng biết tình cảnh của thế tử không quang vinh như vẻ bề ngoài người ta thấy. Chỉ là Nguyệt có suy xét của Nguyệt, tạm thời không tiện để lộ con bài tẩy, nhưng mong thế tử tin tưởng, thế gian này, không ai thích hợp được đứng bên cạnh thế tử bằng Nguyệt!”

“Ấy chà, không thể ngờ được Thẩm nhị tiểu thư lại tự tin đến vậy?” Long Dận lấy làm có vẻ hứng thú lắm: “Chỉ là chẳng phải ngươi bày cái điệu bộ tỷ muội tình thâm với A La hay sao? Ngươi nói làm sao mà cướp đoạt phu quân với nàng ấy nghe có vẻ phúc hậu quá không?”

Thẩm Uyển Nguyệt cười nhạt nói: “Từ xưa nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, tỷ muội cùng hầu một phu cũng không phải là ít. Nhưng mà từ xưa đến nay tranh đấu bên trong cũng chưa từng dừng lại. Chính vì Nguyệt đối với nhị tỷ là tỷ muội tình thâm, chắc chắn sẽ không tranh đấu với nhị tỷ, thế tử có thể an tâm tranh đấu bên ngoài, sao lại không làm?”

“Ha ha ha, hẳn bản thế tử nên cảm tạ tình cảm quý báu của Thẩm nhị tiểu thư.” Tiếng cười của Long Dận du dương: “Nhưng mà bản thế tử không cần đan dược của ngươi, cả đời bản thế tử cũng chỉ muốn thành hôn với một mình A La nàng ấy, tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tiện kiếm nữ nhân đưa vào Tấn Vương phủ làm nàng khó chịu!”

Những lời này như là lời thề. Long Dận nói xong, lại tiếp tục không thèm để ý tới Thẩm Uyển Nguyệt, nhanh bước đi về phía trước.

Thẩm Uyển Nguyệt gắt gao cắn môi dưới, bình ngọc trong tay suýt chút nữa đã bị nàng ta bóp nát.

Quân Khởi La, ngươi có tài đức gì, mà có thể có được đối xử ái mộ của nam tử ưu tú như vậy?

Nhưng mà...

“Ha ha!” Nghĩ đến chuyện kia, Thẩm Uyển Nguyệt lẳng lặng nở nụ cười.

Long Dận, biểu hiện của chàng càng ưu tú hơn những nam nhân khác một phần, ta lại càng động lòng đấy. Đối với chàng, ta chắc chắn muốn!

Gần như tiếng hừ khe khẽ của Quân Khởi La đã vọng vào thiện phòng, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.

“Oa, tiểu thư đi ra ngoài một lát thôi mà dường như tâm tình đã trở nên vui vẻ lắm nha.” Nhạc Sênh trêu ghẹo.

“Xuỵt, nói nhỏ chút.” Quân Khởi La vui vẻ nói.

Nhìn nam nhân của mình ngay cả đan dược do chính Dược Vương luyện thành, mà đồng thời cự tuyệt luôn một mỹ nhân như Thẩm Uyển Nguyệt, sao nàng có thể không vui chứ?

Không sai, ngay sau khi nàng trông thấy Thẩm Uyển Nguyệt đi theo A Dận từ khe cửa sổ, thì nàng đã ém hơi thở lại trốn ngay đằng sau bụi hoa vạn niên thanh*, thu hết tình cảnh vừa rồi vào đáy mắt.

*Hoa vạn niên thanh [万年青]: tên khoa học: Rohdea japonica) là là một loài thực vật có hoa trong họ Măng tây, đặc hữu Nhật Bản, Trung Quốc và bán đảo Triều Tiên. Loài này được (Thunb.) Roth miêu tả khoa học đầu tiên năm 1821. Tại Trung Quốc nó được gọi là vạn niên thanh (万年青)

Câu nói “Cả đời bản thế tử cũng chỉ muốn thành hôn với một mình A La nàng ấy, tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tiền kiếm nữ nhân đưa Lqqqddon vào Tấn Vương phủ làm nàng khó chịu” kia, đã in vào lòng thật sâu đậm, cho dù rất nhiều năm sau, cũng không quên.

Xốc rèm vải lên, đang định đi vào phòng mình, sau khi ngửi được mùi hương như có như không, mày Quân Khởi La nhíu chặt lại.

“Tiểu thư, làm sao thế?” Nhạc Tiêu kỹ tính đã cảm giác Quân Khởi La có gì đó không đúng, hỏi.

“Đừng để lộ, đêm nay các ngươi không cần phải vào phòng này.” Quân Khởi La bỏ lại câu này rồi đi vào luôn.

Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu nhìn nhau, không nói gì.

Vũ: Sau khi được 20 tuổi, ta rất muốn nhận ra thật nhiều điểm tốt của các nhân vật phản diện để edit sao cho họ bớt đáng ghét nhất có thể. Nhưng ta thật sự chưa tìm ra cái gì quá hay để lấp vào cái xấu của Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.