Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 31: Chương 31




"Hoàng thượng."

"Nói."

"Những người đó có hoàng hậu, có Huệ phi, có Thái hậu còn có cả Nguyệt Chiêu Nghi." Ám dạ cũng không dám giấu giếm, tốc độ ngôn ngữ thật nhanh nói xong, an tĩnh trầm mặc quỳ gối ở một bên.

"Tốt lắm, đứng lên nói chuyện." Triệu Khải Hâm nói với người đang quỳ trên mặt đất.

"Ngươi nói có người của Thái hậu? Xác định người kia chính là trung thành với Thái hậu sao? Không có bị người khác mua chuộc chứ?" Triệu Khải Hâm biết mẹ hắn sẽ không động thủ đối với nữ nhân của hắn, nhưng bảo vệ không có nghĩa là người kia không có những chủ tử khác nữa.

Cho nên hắn không có trực tiếp tín nhiệm người của Thái hậu, mà là lựa chọn hoài nghi, không phải hoài nghi Thái hậu mà chỉ là hoài nghi người kia mà thôi.

"Điều này, cũng không tra xét được phía sau người kia có người." Ám dạ nói thật.

"Tiếp tục thăm dò điều tra, còn có những người khác cũng tra một chút. Ta muốn biết chuyện lần này người nào ra tay." Triệu Khải Hâm cau mày nói.

Lần này hành động của những người đó mặc dù không có thực tính là tạo thành cái gì thương tổn đối với Trương Vân Nguyệt, nhưng lại làm cho trong lòng Triệu Khải Hâm đối với nữ nhân hậu cung càng thêm cảnh giác.

Bên trong Dao Hoa cung, Trương Vân Nguyệt trong lòng cứ luẩn quẩn chuyện về cái mùi đó, đã có thể xác định mùi này là từ trên ghế dựa truyền tới, hơn nữa còn là cái loại đã trải qua xử lý bằng thủ pháp đặc biệt khiến Lý Ma Ma cũng không ngửi ra mùi vị.

Trương Vân Nguyệt đối với đồ vật mình tiếp xúc sinh ra một loại suy nghĩ hoài nghi, nàng luôn cảm thấy những vật này là không an toàn, giống như mỗi đồ vật đông tây đều có chứa một chút đồ chơi hại người.

Suy nghĩ như vậy khiến Trương Vân Nguyệt rất là lo âu.

Trương Vân Nguyệt rất rõ ràng tâm tình của nàng nếu như vẫn tiếp tục như vậy đối với đứa nhỏ trong bụng tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng không tốt!

"Đặng thái y ngài mau làm gì đó đi? Cảm xúc của Trương Tiệp Dư vẫn không có cách nào ổn định lại, nếu như vẫn cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là. . . . . ." Ngô ma ma lo lắng hỏi Đặng thái y.

Đối với cảm xúc biến hóa của Trương Vân Nguyệt ba ma ma cùng mấy cung nữ cận thân một mực ở bên cạnh Trương Vân Nguyệt cảm nhận rõ nhất, họ cũng thấy được Trương Vân Nguyệt đang cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình để không quá mức lo âu, nhưng là hiệu quả cũng không được tốt.

Chỉ cần nhìn sắc mặt càng ngày càng kém của Trương Vân Nguyệt là có thể thấy rõ.

Đặng thái y vừa bắt mạch vừa suy tư, rốt cuộc cũng quyết định y hệt nói: "Ta sẽ kê chút thuốc để an thần, hiện tại thân thể Trương Tiệp Dư mặc dù không có ảnh hưởng gì, nhưng nếu vẫn cứ lo âu như vậy, sẽ tạo thành áp lực ảnh hưởng rất nhiều đến thai nhi."

Trương Vân Nguyệt đối với việc uống thuốc điểm này là bài xích, có một câu gọi là thuốc có ba phần độc, hơn nữa thuốc tư vị thật lòng khó uống!

"Không, ta không uống thuốc." Trương Vân Nguyệt lắc đầu, "Các người có cảm thấy tâm tình ta như thế này là do cái mùi thơm lúc trước gây nên hay không?"

Trương Vân Nguyệt nói xong trong đầu không khỏi nhớ mùi vị lần trước ngửi thấy, kết quả khiến cho nàng cảm thấy kinh hãi chính là, thân thể dường như lúc đầu óc nàng vừa nghĩ đến cái mùi vị đó trong nháy mắt kêu gào muốn cái hương liệu đó!

"Trời!" Biến hóa như thế khiến Trương Vân Nguyệt không nhịn được kinh hô thành tiếng.

"Trương Tiệp Dư sao vậy?"

Nét mặt Trương Vân Nguyệt biến hóa quá mức đột ngột, mà nét mặt của nàng cũng quá mức kinh hoảng, khiến Đặng thái y trong lòng cả kinh, cho là bụng nàng không thoải mái.

Trương Vân Nguyệt nghe tiếng kêu của Đặng thái y và đám người mà hoàn hồn, nhìn ánh mắt sợ hãi của Đặng thái y và ba ma ma. "Ta vừa rồi, mới vừa nghĩ đến mùi hương lần trước ở trong vườn ngửi thấy, kết quả, kết quả cả người liền, liền giống như bị người ta khống chế, vô cùng muốn nữa, muốn lại một lần nữa được ngửi mùi hương kia!"

"Cái gì!" Đặng thái y vừa nghe lời này của Trương Vân Nguyệt kinh hãi từ trên ghế nhảy dựng lên.

"Đây, đây là chuyện gì xảy ra?" Lý Ma Ma trợn tròn mắt, không sai bà đối với hương liệu là có nghiên cứu, nhưng lại chưa từng nghe qua thứ gì như vậy, làm cho người ta mới chỉ nhớ tới liền muốn, đây là cái đạo lý gì?.

Trong lúc đám người Đặng thái y vô cùng lo lắng, thì Trương Vân Nguyệt ngược lại yên tĩnh lại.

Bây giờ đã khẳng định thứ mà nàng tiếp xúc có thể tương tự như thuốc phiện, hơn nữa vật này chỉ sợ so với ma túy trong truyền thuyết kia càng thêm khó dây dưa! Nếu quả như thật là một thứ giống với ma túy nàng nhất định muốn từ bỏ, phụ nữ có thai tiếp xúc ma túy sẽ khiến thai nhi bị dị dạng.

Nàng không thể đem đứa nhỏ trong bụng ra đùa giỡn, hơn nữa nếu như mục tiêu của đối phương chính là đứa nhỏ trong bụng, người kia nhất định là đã biết cái thứ chúc mừng này có ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng, nếu không chắc chắn sẽ không làm điều thừa lấy ra thứ như vậy !

Đã nói tại sao có thể có người làm chuyện vô dụng như vậy, thì ra là ở chỗ này chờ! Chỉ là người kia rốt cuộc là muốn để cho nàng tiếp xúc lần duy nhất với ma túy sau đó không cho nàng nữa nhằm khiến cho nàng tâm tình lo âu mà ảnh hưởng tới thai nhi hay là suy nghĩ muốn cung ứng ma túy lâu dài để cho nàng sinh ra thai nhi dị dạng?

Trương Vân Nguyệt nghĩ tới đây, nếu như là loại thứ nhất, nàng lần này chỉ có thể âm thầm chịu đựng, nếu như là loại khả năng thứ hai, nàng có thể bố trí một phen lần ra dấu vết lôi người kia ra, chỉ là vật kia là nhất định không thể tiếp xúc.

"Chẳng lẽ có người muốn thông qua Trương Tiệp Dư khống chế một hoàng tử khỏe mạnh hay sao?" Lý Ma Ma cau mày hồ nghi nói.

Khiến Trương Tiệp Dư lệ thuộc vào người cung cấp hương liệu này, không phải là vì khống chế Trương Tiệp Dư còn có thể là cái gì? Đây chính là ý nghĩ trong lòng mấy người Đặng thái y, bọn họ cũng không biết ma túy sẽ làm thai nhi dị dạng, cho nên nghĩ chính là có người muốn khống chế Trương Vân Nguyệt.

"Không được, ta không thể bị người khống chế, càng thêm không thể để cho người thông qua ta khống chế đứa bé!" Trương Vân Nguyệt theo lời Lý Ma Ma nói thật sự nghiêm túc nói. Vô luận như thế nào nàng đều muốn bỏ hẳn loại cảm giác này!

"Các người, chuẩn bị cho ta một chút nước quả khô. Dùng cây mận đi." Trương Vân Nguyệt nghĩ dùng phương pháp đơn giản nhất loại bỏ hẳn cảm giác đó, đồng thời cũng nghĩ đến một chuyện.

"Cách này, hữu dụng sao?" Ngô ma ma hỏi Trương Vân Nguyệt, hiện tại tâm tình Trương Vân Nguyệt vô cùng nóng nảy, nếu để cho nàng tiếp tục như vậy nữa đối với thân thể khẳng định không tốt, bây giờ chỉ còn là hoài nghi mà thôi.

"Hữu dụng hay không thử trước một chút, ta không thể để cho người khống chế ta. Nếu như ta sinh hạ chính là hoàng tử khỏe mạnh, người kia có thông qua cái thứ kỳ quái này khống chế ta, như vậy người kia chỉ cần tái phát triển thế lực hậu cung, khiến bọn tỷ muội hậu cung cũng không thể lại sanh được hoàng tử khỏe mạnh, như vậy tương lai này đi lên ngôi vị hoàng đế . . . . . . Các người nói xem nếu như người kia cũng dùng cái thứ này khống chế hoàng nhi của ta. . . . . . Hoặc là người kia căn bản nghĩ không để cho ta sinh hạ hoàng nhi, mà là thông qua vật kia khống chế ta, sau đó sẽ để cho ta nghĩ biện pháp đem vật kia cho hoàng thượng, còn nữa. . . . . ."

Trương Vân Nguyệt nói tới chỗ này nàng cũng không có nói thêm nữa, trong hoàng cung đều là người thông minh, một chút liền rõ ràng, huống chi nàng đã nói chín phần rồi, tin tưởng người nên biết đều biết rõ rồi !

Quả nhiên đám người Đặng thái y sau khi nghe xong lời Trương Vân Nguyệt nói bị sợ đổ mồ hôi hột.

"Ta có việc đi trước một bước, liền theo lời Trương Tiệp Dư nói thử trước một chút." Đặng thái y nói xong xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.