Đô Thị Quỷ Vương

Chương 45: Chương 45: Thân phận giả .




Sài Gòn bảy giờ sáng tại quận bốn.

Quận nào cũng vậy, vào các giờ cao điểm luôn chật ních người qua lại bằng các phương tiện giao thông.Một chiếc xe khách dừng lại trên con đường tấp nập.

Từ trong xe có một người đàn ông ăn mặc như người nhà quê bước xuống. Trên vai người đàn ông ấy xách theo một cái ba lô trông khá cũ kĩ.

Trên cơ thể người đàn ông này toát ra một mùi hương của bùn đất không mấy dễ chịu, khi những ai đi ngang qua đều khẽ nhăn mặt một cái.

Người đàn ông này cao khoảng một mét tám, làn da hơi ngăm đen cùng với khuôn mặt chất phác thật thà.

Nhìn kỹ hơn ta sẽ thấy gương mặt hắn dù nhem nhuốc nhưng lại có vẻ rất quen thuộc. Và người đó chính là Thu Phong.

Hôm qua ở trụ sở PC0 Thu Phong đã tiếp nhận nhiệm vụ từ tay của Đức Công. Qua ngày hôm sau sáng sớm anh đã đến chỗ của Nhược Y để hoá trang một tí, xong xuôi anh bắt xe từ Vũng Tàu lên đây.

Nhiệm vụ này yêu cầu anh đóng giả làm một tên nhà quê sống lang thang ở khu ổ chuột.

Sau đó bên mật vụ sẽ sắp xếp anh tiếp cận với tên trọng tài của khu đấu trường ngầm. Bằng cách họ sẽ giả làm những người tấn công trọng tài gần nhà hắn và Thu Phong sẽ tới cứu ông ta, lấy được lòng tin của ông ta rồi tham gia đấu trường ngầm. Từ đó dành giải quyền vương tiếp xúc với người đứng ra tổ chức đấu trường này.

Thu Phong đặt chân xuống quận bốn, nhiệm vụ lần này chỉ có mình anh thực hiện. Bên mật vụ chỉ trao cho anh những thiết bị như máy ghi câm mini, tai nghe siêu nhỏ có thể đặt trong lỗ tai không ai biết và máy thu hình giả trang cúc áo. Thậm chí có cả súng hình cây bút chỉ có thể bắn được phát, nhưng món này đối với Thu Phong không có tác dụng mấy, anh thà cướp súng kẻ khác bắn còn nhanh hơn.

Lại gần một xe bán bánh mì, Thu Phong mua một ổ bánh vừa đi vừa gặm tiện thể móc từ trong túi quần ra một tờ giấy. Mắt nhìn xuống tờ giấy ấy, trong tờ giấy ghi địa chỉ của nhà tên trọng tài và lý lịch của hắn.

Người này tên Trần Minh Thuận, bốn mươi hai tuổi. Hăn ở cùng vợ và hai người con trai, đứa lớn năm nay mới học lớp sáu còn đứa nhỏ thì học lớp ba.

Vợ hắn là một người phụ nữ hiền lành năm nay ba mươi tám tuổi.

Vào những năm 90 của thế kỷ trước. Minh Thuận là một tên du côn du đảng đi theo những đại ca của đất Sài Gòn. Tuy vậy hắn cũng là người sống rất trọng nghĩa khí.

Đến những năm đầu thế kỷ hai mốt thì hắn hoàn lương sau khi đại ca của mình bị kẻ khác bắn chết.

Khoảng thời gian hoàn lương hắn thường làm những công việc như bốc vác, xe ôm để kiếm sống qua ngày.

Tới khi hắn gặp được người là vợ mình lúc này. Hai người gặp nhau, tình cảm đơm hoa kết trái rồi hai người kết hôn sau đó sinn con. Phải nói là cuộc sống dù không dư dả nhưng quả thật hạnh phúc đối với kẻ từng là một con người không có tương lai.

Cũng không có gì để nói cho đến khi hắn gặp được một đàn anh trong băng giang hồ khi xưa giới thiệu cho hắn một công việc ở đấu trường ngầm.

Việc chả những nhẹ mà lương cũng không thấp. Tính tới nay từ khi đấu trường này mở được hai năm hắn cũng đã làm trọng tài ở đó cũng từng ấy năm.

Đọc xong một mớ tư liệu Thu Phong cũng đã ăn xong ổ bánh mì.

Anh đi lại một góc ven đường ngồi xổm xuống lấy một điếu thuốc và bật lửa ra châm lên, sẵn đó anh đốt luôn mớ tư liệu mình vừa đọc.

Lang thang cả buổi sáng cuối cùng Thu Phong cũng tìm được nhà của Minh Thuận.

Quận bốn là một trong những quận có trị an tệ nhất thành phố, vì ở nơi đây có rất nhiều các con hẻm lớn nhỏ như một mê cung nên rất khó để công an kiểm soát được.

Nhà của trọng tài Minh Thuận cũng nằm trong một con hẻm loằng ngoằng ấy, trị an cũng cực kì tệ. Những vụ ẩu đả, chém nhau đánh nhau, trừ khi có người báo lên còn không thì chẳng ai biêt được.

Khu nhà của tên Thuận là một nơi có rất nhiều xưởng gỗ mọc lên.

Thu Phong vào trong một xương mộc đang làm việc.

“Anh gì ơi... Anh gì ơi... Cho em hỏi tí”

“Xoẹt xoẹt...”

Những âm thanh của máy cắt gỗ vang lên chói tai lấn áp âm thanh của Thu Phong.

“Anh gì ơi!!”

“Hả??”

Lần này Thu Phong nói to hơn khiến người đang cắt gỗ gật mình kêu lên.

Đây là một xưởng gỗ nhỏ, diện cũng cũng không to lắm, chỉ hơn năm mươi mét vuông.

Người thợ đang cắt gỗ thấy Thu Phong vào tưởng là khách tới liền dừng tay mặt mày niềm nở đón tiếp Thu Phong. Mặc cho quần áo trên người anh lấm la lấm nhem trông chả khác hơn họ bao nhiêu.

Khác với tầng lớp thượng lưu, nếu như Thu Phong ăn mặc kiểu này vào một cửa hàng sang trọng họ không đuổi anh ra thì cũng là may mắn rồi.

Vì căn bản trong khu này cũng toàn dân lao động, họ làm xưởng gỗ ở đây cũng chả mong các khách hàng cao quý vào được nơi này. Chỉ cần có khách là được, thời này có mấy ai mà chê tiền.

“Anh đến đặt cửa, bàn ghế hay khung gỗ ạ?” Người thợ mặt mày tươi cười hỏi Thu Phong.

Thấy người thợ quá nhiệt tình Thu Phong cũng cười hề hề gãi cái đầu nói “Dạ không phải. Anh cho em hỏi ở đây còn tuyển nhân công không anh?”

Nghe xong lời nói của Thu Phong người thợ liền xụ mặt xuống nói “Cứ tưởng chú tới mua hàng làm anh...” dù giọng điệu thay đổi nhưng người thợ vẫn cười hề hề kéo Thu Phong vào bên trong uống nước.

Nói là bên trong thực ra vẫn ở trong xưởng gỗ, có một cái bàn nhựa với máy cái ghễ gỗ. Trên bàn dính đầy bột gỗ, người thợ lấy khăn phủ qua một lượt rồi không biết từ đâu lấy ra một bình trà đá với vài cái ly thuỷ tinh đặt trên bàn rồi nói.

“Ngồi đi chú em”

Thu Phong dạ một tiếng rồi đặt mông ngồi xuống nhìn xung quanh xưởng gỗ một lượt thì mới biết ngoài người thợ này ra trong đây chẳng còn ai.

Người thợ rót cho Thu Phong một ly nước rồi nói “Chú em là người tỉnh khác xuống đúng không?” “Dạ! Ủa mà sao anh biết?” Thân phận Thu Phong bây giờ là một kẻ quê mùa ở dưới quê lên nên anh phải giả ngu và diễn theo những gì kế hoạch được đưa ra.

“Nhìn là tôi biết rồi, bản thân tôi cũng là người của tỉnh khác. Sống lâu rồi cũng thành dân Sài Gòn thôi mà “

“Dạ”

“Mà chú lên đây định kiếm sống đổi đời à, khó lắm, ở cái đất này không cẩn thận là đi đời nhà ma”

Đang ngồi luyên thuyên thì người thơj chợt nhớ mình chưa giới thiệu gì cả nói tiếp.”Ấy chết, nói nãy giờ mà anh quên giới thiệu bản thân. Anh tên là Minh, cái xưởng gỗ này là của anh. Nhìn bộ dạng với giọng nói của chú em chắc ở quê mới lên đúng không, người miền Tây à?”

“Dạ em tên Phúc, anh có thể nhận em vào làm được không?” Thu Phong báo tên giả của mình ra, tiện thể anh cũng giả một chút giọng của người miền tây. Trước khi đến đây bên mật vụ đã đưa cho Thu Phong một cái chứng minh giả nhưng đóng dấu của nó thì là thật.

Ông chủ xưởng gỗ uống một ngụm nước rồi lắc đầu ngao ngán nói “Chú tới đây cũng thấy rồi đấy. Khu này rất nhiều xưởng gỗ mà giờ chỉ còn mỗi xưởng gỗ của anh đây là còn mở. Dạo này làm ăn khó khăn, mấy xưởng gỗ lớn bây giờ cũng mọc lên như nấm, cái xưởng nhỏ này của anh cũng không chống đỡ nổi, nhân viên cũng nghỉ hết sang chỗ khác làm rồi “

Ngưng một tý Minh lại nói tiếp “Bây giờ chú có vào làm thì anh đây cũng chẳng có tiền đâu mà trả lương cho chú”

“Chả giấu gì anh, em vừa đặt chân xuống đây liền bị người ta móc hết tiền trong túi mà không hề biết. Bây giờ em đói lắm, anh chỉ cần cho em phụ giúp, việc gì em cũng làm được, chỉ cần cho em một bữa cơm là được” Vừa nói Thu Phong vừa phối hợp giả nhân giả nghĩa làm bộ mặt đáng thương, cũng không đờ ngay lúc này cái bụng lại kêu lên ọt ọt biểu tình đòi ăn thì thật sự nhìn Thu Phong rất là tội nghiệp.

Thấy biểu hiện của Thu Phong, ông chủ Minh cũng không đành lòng, dù sao cũng là con người với nhau không tuyệt tình được liền nói “Thôi được. Bây giờ cũng đã trưa rồi, chú đợi tý anh gọi điện cho vợ đem cơm ra, ăn xong rồi phụ anh làm. Có gì chú cứ ở đây, khi nào kiếm được việc nơi khác rồi đi cũng được. Mà anh không trả lương đâu, cho chú ăn ngày ba bữa thif ok, đồng ý không?”

Ông chủ Minh vừa dứt lời Thu Phong ngay lập tức đứng lên cám ơn rối rít.

Không quan tâm tới Thu Phong, ông chủ Minh lấy điện thoại ra gọi cho vợ mình, dặn đem nhiều nhiều cơm với thức ăn một tí. Hắn thấy vóc người Thu Phong cũng to cao chắc chắn sẽ ăn nhiều.

Xưởng gỗ này cách nhà của tên trọng tài khoảng ba bốn mươi mét. Ở đây anh vừa làm vừa theo dõi tình hình của tên trọng tài.

Hơn mười hai giờ trưa, ông chủ Minh đang giải thích sơ qua về công việc cho Thu Phong. Trước anh đi lính cũng học qua nghề mộc trong đó nên cũng không khó khăn gì trong việc tiếp thu, thậm chí ông chủ Minh còn tưởng Thu Phong là thợ lành nghề.

Đang giảng giải cho Thu Phong thì vợ ông chủ Minh chạy xe máy tới đưa cơm cho hai người. Cùng lúc này, ngôi nhà Thu Phong đang để ý có người đi ra, và người đó chính là tên Minh Thuận, trọng tài đấu trường ngầm.

Ăn cơm xong Thu Phong bắt đầu làm công việc ở xưởng gỗ của mình. Năng lực làm việc của một mình Thu Phong phải nói là bằng cả ba người, ông chủ Minh rất hài lòng về chàng trai này. Không những thật thà chất phát mà làm việc cũng rất nhanh nhạy.

Theo như kế hoạch sẽ bắt đầu vào ngày mai. Tên trọng tài Minh Thuận lịch trình hằng ngày của hắn là buổi trưa thường đi qua nhà các chiến hữu xưa để tán dóc đánh cờ, tới chiều trời mát mát sẽ đi cafe, hơn năm giờ hắn sẽ về nhà ăn cơm tắm rửa rồi tới đấu trường ngầm để làm.

Bên mật vụ sẽ cho người thuê những kẻ côn đồ ở quận năm, vào lúc lão về nhà lúc năm giờ chiều sẽ cho họ đánh lão. Kế hoạch tiếp theo được hay không là do Thu Phong.

Lúc này cũng đã bốn rưỡi chiều, công việc ở xưởng gỗ của Thu Phong cũng đã xong. Hai người trong xưởng đang bắt đầu dọn dẹp lại.

“Tối nay chú ngủ ở đâu? Có phòng trọ gì không?” Đang dọn dẹp thì ông chủ Minh lên tiếng hỏi.

Qua tiếp xúc một buổi chiều với ông chủ Minh, Thu Phong cảm thấy người này thật thà chất phác.

Nghe Minh hỏi Thu Phong vừa một bên dọn dẹp một bên trả lời “Chắc hôm nay em ra công viên ngủ“. “Ố? Sao lại ngủ công viên? À quên mất chú bị ăn cắp hết tiền, vậy tối nay qua nhà anh ngủ, cho chú ngủ ở phòng khách. Tiện thể tắm rửa luôn đi, cái bộ dạng đó thật sự là hôi không gửi được.”

Nghe vậy Thu Phong cũng không từ chối gật đầu cười hề hề “Vậy làm phiền anh quá“. “Phiền hà gì, có sao đâu“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.