Đô Thị Quỷ Vương

Chương 216: Chương 216: Điểm mạnh và điểm yếu!




Trên thế gian này sống ở đâu là khổ nhất? Câu trả lời rằng ‘Tâm trí’. Chỉ có tâm trí của ta mới khiến ta khổ cực. Chỉ có suy nghĩ mới khiến con người ta suy sụp.

Có một người đã từng nói với tôi là ‘Đôi khi ta sống vui hay buồn là do cách ta chấp nhận sự việc’. Thật vậy, nếu như đi đường tôi bị xe tông gãy chân, thay vì tôi than trời xui xẻo thì tôi lại thầm cảm thấy may mắn rằng mình không bị xe tông chết. Bởi tôi cũng chẳng thể nào thay đổi được những gì đã diễn ra ngoài cách chấp nhận nó và sống với một tâm trạng vui vẻ.

Và nếu như Thu Phong biết thế giới này không phải là nơi hắn thuộc về thì sao? Liệu tất cả những cảm xúc này của hắn, tất cả những cố gắng bây giờ của hắn, hắn có bỏ mặc mọi thứ không?

……………….

Một buổi chiều đầy căng thẳng trôi qua tại chính căn phòng họp sang trọng trên tầng cao nhất của Hồng Phận Nhan Lâu.

Sau khi được Thành Chân nêu ra tất cả các vấn đề mà bang hội đang mắc phải. Thu Phong nói với từng người trong đó rằng:

“Hãy nêu ra những điểm mạnh và điểm yếu của mình! Tôi cho mọi người nửa tiếng, có thể suy nghĩ ở đây hoặc đi đâu đó cũng được.”

Nói xong Thu Phong bước ra ngoài trước. Để lại một bầu không khí căng thẳng, nói là cả bầu không khí như thế gọi là cho có, nhưng thực chất hai kẻ căng nhất ở đây là Bạch Vân và Gia Hưng. Có Abid cũng một chút gọi là suy nghĩ về điểm mạnh và điểm yếu ở bản thân.

Đối với Bạch Vân xưa giờ ả ta chỉ giỏi đánh nhau, ngoài ra chẳng giỏi thứ gì cả. Sống tốt với anh em điều đó là một cái quy tắc tất yếu của một lão tỷ giỏi rồi, nên đó cũng không thể coi là điểm mạnh được. Đầu óc vốn đơn giản, nên Bạch Vân căng thẳng lục lọi tìm tòi trong trí óc của mình ra cho bằng được điểm mạnh và điểm yếu của mình nằm ở đâu.

Sau đó tới Gia Hưng. Hắn vốn là một tay đàn em đắc lực của Nga Hoàng. Một tay hắn xử lý rất nhiều rắc rối trên dưới trong Quỷ Lang một thời gian dài. Có thể nói hắn không giỏi, nhưng hắn quen việc, hắn cũng có thể quản lý người, cũng có thể đánh nhau, cũng có thể kinh doanh, suy tính. Nói chung tất cả mọi thứ hắn đều biết, nhưng không giỏi, và hắn chỉ quen việc, đối với hắn đấy cũng không phải là điểm mạnh. Suy nghĩ một chập Gia Hưng nhận ra mình thật vô dụng nếu so Lục Nương và Thành Chân với hắn.

Còn về Abid. Ngay từ đầu hắn đã là người của Thu Phong. Từ một kẻ lang thang không nhà không cửa, bụng lúc nào cũng đói, được lão gia Nhất Phương nhặt về tại Trung Đông. Hắn và những đứa trẻ mồ côi khác được nuôi trong một khu tập thể tại dinh thự ở Châu Lang. Lớn lên hắn được đào tạo để trở thành một bảo an cho dinh thự, và cứ thế mà sống qua ngày, những cuộc đời nhàm chán cho đến hết đời.

Và bỗng thiếu gia Thu Phong cho hắn cùng với bốn mươi chín người khác một cơ hội, cơ hội để thể hiện bản thân và theo chân thiếu gia lập lên một thời đại mới của hắc đạo.

Thế rút cuộc điểm mạnh của mình nằm ở đâu? Abid thầm tự hỏi bản thân. Cả tuổi thơ của hắn gắn liền với căn dinh thự ấy, hắn rất biết ơn lão gia Nhất Phương đã cưu mang hắn, hắn tậm tâm phục vụ Nhất Phương hết mức có thể để đền đáp ân tình cưu mang bản thân hắn. Và Thu Phong là người đưa hắn ra để hắn khẳng định bản thân mình, sống một cuộc sống mới mà hắn hòng ao ước, vậy điểm mạnh hắn nằm ở đâu để phục vụ thiếu gia mình đây? Khi mà Lục Nương và Thành Chân là hai người hắn không thể nào với ngang tầm được.

Đúng nửa tiếng trôi qua. Thu Phong bước vào lại phòng họp. Thành Chân và Lục Nương vẫn ung dung như thường, bởi họ biết họ muốn cái gì. Còn ba người kia, Thu Phong rất muốn nghe suy nghĩ của họ.

“Bắt đầu từ Lục Nương, cô nói trước đi!”

Tại ghế chủ tọa, Thu Phong đưa tay hướng Lục Nương bảo cô lên tiếng trước.

Thấy vậy Lục Nương nở một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành đứng dậy tại chỗ:

“Điểm mạnh của tôi là kinh doanh – giỏi kiếm tiền, giỏi quyết đoán trong công việc. Điểm yếu của tôi cũng là không giỏi quyết đoán trong vấn đề của bang hội!”

Nói đến đây Lục Nương gật đầu với Thu Phong một cái xong cô nhìn quanh một lượt rồi ngồi xuống.

“Tiếp! Thành Chân tới anh!”

Thu Phong quay sang Thành Chân.

“Vâng thưa ông chủ!”

“Điểm yếu của tôi là không giỏi kinh doanh, tôi kiếm tiền rất dở. Điểm mạnh của tôi là có thể bày mưu tính kế và giỏi giải quyết các vấn đề khó khăn!”

Nhắc đến điểm yếu đầu tiên trong lời nói của mình bằng một ngữ điệu đầy sự tự tin. Sau đó Thành Chân mới nói đến điểm mạnh của hắn nằm ở đâu.

Cũng như Lục Nương. Những điểm mạnh và yếu của họ được bày tỏ qua chính cách sống của họ. Lục Nương giàu, nhưng đàn em lại không đồng lòng nhiều. Thành Chân nghèo nhưng ai nấy cũng có ăn có mặc, trên hết là đồng lòng với nhau hơn là băng của Lục Nương.

“Cám ơn hai người! …” – Thu Phong mỉm cười nhìn Lục Nương và Thành Chân gật đầu tự hào.

“Bạch Vân … Tôi muốn nghe suy nghĩ của cô?”

Thu Phong nhìn vào gương mặt trầm ngâm của Bạch Vân mà nói.

Chừng mười giây sau, Bạch Vân vẫn không phản ứng lại lời nói của Thu Phong. Thấy thế hắn lại nhẹ nhàng gõ lên bàn hai cái.

“Cốc cốc!!” – “Bạch Vân! Bạch Vân?”

“Hử … Hả? Thiếu gia kêu tôi?”

Giống như người trên trời rớt xuống, Bạch Vân vừa thoát ra khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn của mình, ngơ ngác nhìn Thu Phong mà hỏi.

“Tới cô!”

Thu Phong mỉm cười nói, bỏ qua hành động lơ đãng ấy của Bạch Vân.

Bởi với hắn, muốn người mình làm việc tốt thì không nên gây áp lực cho họ. Hãy cho họ sự thoải mái, nếu người đó giỏi, thì người ta sẽ tự động làm tốt công việc của mình hơn là sự áp lực hay gò bó.

“À dạ …” – Bạch Vân gãi đầu đứng lên.

Đến tận bây giờ cái tay bị Tiger bẻ gãy vẫn chưa lành, bởi cùng lắm thời gian chỉ mới qua được hơn tuần. Ít nhất cái cục bột trên tay Bạch Vân phải đợi đến vài tháng mới khỏi được. Nhưng đó là trường hợp không có tiền thôi, nếu như Thu Phong chịu chi thì cánh tay ấy của Bạch Vân nội trong một ngày có thể lành lặn. Và một tuần để phục hồi xương chắc khỏe như ban đầu. Bởi chính hắn bị thương còn nặng hơn như vậy huống chi dăm ba cái tay què của Bạch Vân kia?

“Điểm mạnh của tôi … chắc là đánh nhau … còn điểm yếu …”

Nếu những đàn em của Bạch Vân mà có mặt tại đây, nhìn cái gãi đầu, cái giọng điệu ấp anh ấp úng kia của Bạch Vân chắc có lẽ chúng không tin vào mắt mình mà phải thốt lên câu ‘Cái quái gì đây?’.

Thấy Bạch Vân có vẻ không tự tin trong lời nói của mình, Thu Phong cũng kiên nhẫn lên tiếng trấn an một cách nhẹ nhàng nhất có thể:

“Cứ nói đi. Ở đây chúng ta là một gia đình. Không gì phải ngại … “ –đến đây Thu Phong lại quay mặt sang nhìn xung quanh nói:

“Tôi muốn mọi người nói ra điểm mạnh và điểm yếu của mình, cốt yếu là để chúng ta hiểu rõ về nhau hơn. Dễ làm việc và phát huy sở trường của nhau!” – Sau đó hắn lại quay sang Bạch Vân ý bảo nói tiếp đi.

“Điểm yếu … có lẽ là … tôi không suy nghĩ thấu đáo được … xin lỗi thiếu gia!”

Cuối cùng Bạch Vân vẫn không nói được điểm yếu của mình nằm ở đâu.

Thấy vậy Thu Phong cũng gật đầu, sau đó hắn hạ tay ý bảo Bạch Vân ngồi xuống. Tiếp tục hắn lại chuyển hướng sang Gia Hưng:

“Gia Hưng tới cậu!”

“Vâng thưa thiếu gia!”

Khác với Bạch Vân. Tuy không phải là một lão đại tầm cỡ, hắn chỉ là một tay sai cho Nga Hoàng thôi. Nhưng về kinh nghiệm dưới sự áp lực, có lẽ hắn đã quen với việc đó. Vả lại Thu Phong cũng là một ông chủ tốt, không gây áp lực đán áp người của mình như Nga Hoàng. Đó cũng là lý do Gia Hưng có thể nói chuyện dứt khoát như vậy dù đứng trước Thu Phong.

“Điểm yếu của tôi là không được tài giỏi như mọi người. Tôi sẽ cố gắng khắc phục bằng cách liên tục học hỏi từ mọi người. Và đó cũng là điểm mạnh của tôi, ham học hỏi. Từ nay Gia Hưng tôi xin nhờ mọi người dạy bảo thêm nhiều điều!”

Bằng một giọng nói tự tin, Gia Hưng thẳng thừng nhận ra sự yếu kém của mình. Hắn là một kẻ ham học hỏi, dù hắn không có bất cứ tài cán gì hết. Hắn đi lên vào bằng sự cố gắng của mình, sự chịu đựng của bản thân. Là một con người nhiệt tình, Gia Hưng không sợ mất mặt. Khi hắn nói xong hắn cúi đầu với từng người, từng người một.

Gật đầu mỉm cười về sự chân thành của Gia Hưng. Hắn thân là mọi kẻ cũng đi lên bằng chính sự nỗ lực (Ở đây nói về ký ức của Thu Phong, main đang liên tục bị lẫn lộn giữa kí ức của thế giới kia, và sự thật ở thế giới này).

Sau Gia Hưng chắc chắn chỉ còn mỗi một mình Abid. Thu Phong đảo ánh nhìn tới anh chàng da đen này. Nhìn hắn Thu Phong lại nhớ đến những ngày đầu khi hắn luyện tập lấy lại thể lực lẫn sức mạnh, thì Abid là người luôn luôn đứng dậy đầu tiên sau mỗi trận ngập hành.

Năm mươi vệ sĩ … Có lẽ mình đã bỏ bê họ khá lâu rồi.

Một dòng suy nghĩ bất chợt hiện ra trong đầu Thu Phong.

“Abid nói đi!”

Biết đến lượt mình, Abid vốn đã như một cục đá đen bóng trong căn phòng này. Khi đứng lên hắn trông như một bức tượng khổng lồ khiến ai nhìn vào cũng phải choáng ngợp. Đến cả Thu Phong kẻ luôn tự tin về cơ bắp của mình, nhưng thấy Abid lại làm hắn tự ti vài phần. Dẫu vậy Thu Phong vẫn tự an ủi mình, do cơ địa người Châu Á không thể nào bằng người Trung Đông hay phương Tây như Abid rồi.

“Điểm mạnh của tôi là trung thành phục vụ thiếu gia!! Điểm yếu của tôi là không thể sống mà không có thiếu gia!!”

“Hả?”

“Phụt!”

Thu Phong trố hai con mắt lên nhìn Abid. Như thể muốn nói mày đang lảm nhảm cái quái gì vậy? Không thể sống thiêu tao? Ơ mày yêu tao à?

Không chỉ riêng Thu Phong bất ngờ, hắn quay sang nhìn Lục Nương vừa mới uống ngụm nước trà bỗng phun hết cả lên bàn, trúng vài giọt lên cái màn hình trước mặt. Không biết có bị cháy không nữa.

Có lẽ Abid đã không cẩn thận khi sử dụng lời nói. Dù gì hắn cũng là người nước ngoài, không phải bản xứ là Xích Quỷ. Cứ cho là đã sống ở đây từ bé, nhưng ngôn ngữ của nước Xích Quỷ lại là ngôn ngữ khó học nhất thế giới, bởi có rất rất rất nhiều từ đồng nghĩa, lẫn cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Do đó Abid hơi lủng củng khi truyền đạt ý muốn của mình.

Hắn nhìn cái thái độ của mọi người là biết bản thân lỡ lời cái gì đó.

“Không … Không phải như thiếu gia nghĩ … mọi người đừng hiểu lầm!”

“Ha ha ha ha ha …”

“Hi hi!”

“Mày dốt lắm Abid ha ha ha ha” – Bạch Vân đang căng thẳng nhưng khi nghe Abid nói vậy, ả ta cũng đớ người mấy vài giây. Sau đó lại nghe Abid giải thích nữa, Bạch Vân liền nhịn cười không nổi chỉ vào mặt hắn mà cười phá lên.

Thực chất tính cách Abid cũng rất hiền lành. Hắn tuy là một chiến binh dũng mãnh, nhưng đồng thời cũng là một kẻ sống nội tâm, từ khi Bạch Vân xác nhập băng của ả ta vào dưới trướng thiếu gia. Thì dạo gần đây hắn và Bạch Vân có thường xuyên tiếp xúc với nhau để giải quyết vài vấn đề vụn vặt của bang hội.

Hai người khá thân với nhau nên hôm nay Bạch Vân mới có thể thoải mái cười vào cái mặt thộn của Abid đang đổ mồ hôi hột đứng ra giải thích.

“Mọi người! Được rồi.. nghe Abid nói đi!”

Là nạn nhân chính trong vụ này, Thu Phong không muốn cuộc họp trở thành một nơi khó xử với Abid. Nên hắn dừng ngay việc này, ít nhất thì cũng nhờ Abid nên không khí bớt căng thẳng hơn đôi chút. Thu Phong liếc sang Bạch Vân thấy cô ta đã bình thường trở lại không còn mang gương mặt bí xị khi nãy nữa.

“Cám ơn thiếu gia!”

“Ừ! Nói tiếp đi …”

Thu Phong gật đầu ra hiệu cho Abid có thể nói.

Thấy vậy gương mặt Abid bình tĩnh trở lại:

“Khác với mọi người. Ngay từ đầu Abid tôi đã là tôi tớ của thiếu gia. Thiếu gia kêu tôi đánh đâu tôi đánh đó. Tôi chỉ có sự trung thành này là điểm mạnh với thiếu gia. Nếu như thiếu gia có mệnh hệ gì, tôi sẵn sàng chết cùng thiếu gia!”

Vẫn cái ý nghĩa đó, nhưng lần này đỡ hơn đôi chút. Nhưng lại không thể làm Lục Nương bỏ đi cái suy nghĩ rằng Abid có khi nào thầm yêu thiếu gia Thu Phong không nhỉ.

“Không cần cậu phải làm vậy đâu Abid. Từ lúc đưa cậu ra khỏi dinh thự, tức cậu đã được tự do. Hãy sống theo cách mà mình muốn. Cậu có thể chọn tiếp tục phục vụ tôi, cũng có thể chọn rời đi.”

“Thiếu gia … ngài đang đuổi tôi sao?”

Có vẻ như Abid đang hiểu lầm câu nói của Thu Phong. Gương mặt đen đúa của hắn bây giờ bỗng trở nên thất thần, buồn bã hơn bao giờ hết.

“Không phải vậy. Cậu từ nhỏ đã được nuôi lớn trong dinh thự, được dạy rằng phải bảo vệ gia đình tôi. Giống như việc bị tẩy não vậy. Cậu không thể nào có cái suy nghĩ của riêng minh nếu như cứ giữ cái suy nghĩ mang ơn mà bảo vệ tôi hay gia đình tôi … Việc đó vô nghĩa lắm, chính cậu dám tự tin đánh thắng tôi hay không? Dám tự tin đánh bại được bất cứ người dị năng nào không?”

Trả lời câu hỏi của Thu Phong bằng cách lắc đầu ngao ngán của Abid.

Thu Phong biết Abid là một kẻ rất thông minh, hắn có tố chất hơn người từ những gì Thu Phong huấn luyện hắn học rất nhanh. Chưa kể Abid cũng giỏi trong việc thu phục nhân tâm và dẫn dắt mọi người đi trên con đường đúng đắn.

Là một kẻ bề trên Thu Phong thừa biết trong nhóm 50 hộ vệ theo hắn có những kẻ tiêu cực muốn trốn thoát khi vừa đặt chân lên cái đất Bắc này. Nhưng đều được Abid củng cố tin thần và ngăn cản lại. 50 hộ vệ ấy coi Abid như là thủ lĩnh của chúng vậy.

Tài lãnh đạo, tài chiến đấu, có tầm nhìn xa trông rộng. Abid đang lãnh phí chính tài năng của bản thân bằng cách suốt ngày đi kè kè theo bảo vệ Thu Phong. Nên ngay bây giờ Thu Phong muốn củng cố lại tinh thần của Abid để hắn hiểu được rằng giá trị của hắn nằm ở đâu. Không phải cứ bảo vệ Thu Phong là tạo nên giá trị của một con người đâu? Không! Không hề, Thu Phong cần nhiều hơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.