Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 1: Chương 1: Vận mệnh là bình thường... Phi! Bất ngờ!




Vận mệnh là bình thường.

Đây là chuyện mà Phương Nhiên cực kỳ tin tưởng trong hai mươi năm qua.

Khuôn mặt bình thường, dáng người bình thường, không năng khiếu gì, cũng không khuyết điểm gì, thời gian FA tương đương tuổi tác, cái gì, ngươi hỏi vì sao...

Ách,...

“Mẹ nó, Thời tiết chết tiệt càng ngày càng nóng!”

Phương Nhiên cúi đầu, ngồi xuống dưới bóng râm, người đi đường nhao nhao quan sát, nhưng hắn hoàn toàn không sợ!

Xin nhờ, hắn mặc một chiếc áo thun với quần jean, trong thành phố cách ăn mặc này không có một ngàn, cũng có tám trăm, mà chính mình có đặc điểm gì đặc biệt để người ta ghi nhớ?

.... Không có.

“Không được, nóng đến chết rồi, nhanh đi về.” Phương Nhiên vô lực thở dài nói, ai, chính mình vẫn là tuổi còn rất trẻ, nếu là có thể không nhìn ánh mắt của tất cả mọi người, chính mình sẽ có thể chạy trần truồng trở về, đáng tiếc, hắn mặc dù nghĩ, nhưng không dám làm vậy.

Vẫn là câu nói kia, vận mệnh là bình thường, Phương Nhiên một mực cho rằng như vậy, cũng đã tiếp nhận, từ lúc nhỏ khi tốt nghiệp trung học.

Hắn vốn cho rằng cuộc sống của mình sẽ bình thường trôi qua, tốt nghiệp, làm việc, kết hôn, sinh con, về hưu, sau đó già đi.

Cho đến hôm nay...

...

...

“Mẹ nó, ngày hôm nay thật nóng vãi l*n!”

Trải qua liều mạng giãy dụa ‘nhúc nhích’ tiến lên dưới cái nắng gay gắt hơn 30 độ, Phương Nhiên rốt cuộc chạy tới nhà ga, nhìn xem trên màn hình tivi to lớn, nhiệt độ vừa tăng thêm 2 độ, hắn lặng lẽ chửi một câu.

Sau đó Phương Nhiên tê liệt ngã xuống ghế, không được, cảm giác mình đã là phế nhân.

“Tranh thủ thời gian mua vé trở về, nói đến mặc kệ ngươi có tin không, dù sao cái mạng này của ta là điều hoà không khí cho.” Phương Nhiên nhanh thất thân, phi, thất thần tự lẩm bẩm, sau đó sờ một bên túi, lập tức mím chặt môi, sắc mặt trong chớp mắt ngưng trọng lên.

Không mang ví tiền...

“Đậu moá, phục!”

Phương Nhiên bất đắc dĩ giận mắng một câu, tiếp tục tê liệt ngã xuống ghế, làm chính mình phế nhân.

Đúng lúc này, từ cửa vào đại sảnh truyền đến âm thanh thanh thúy của gót giày, không ít người giống như hắn ngồi trong đại sảnh đột nhiên rối loạn lên!

Thanh thúy đến cực hạn, tiếng giày cao gót theo chủ nhân nó chạm trên mặt đất vang lên, không ít người xoay nhìn lại, sau đó trong chớp mắt bị hấp dẫn!

Cửa vào đại sảnh, hai bóng dáng cô gái đi tới! Giày cao gót màu đen, áo khoác măng tô độc đáo bên ngoài, áo sơ mi đen trắng bên trong, váy ngắn màu đen bó sát đôi chân ngọc, tóc dài phất phới, kính râm che đi khuôn mặt xinh đẹp, các nàng giống như người mẫu trên tạp chí thời trang.

Về phần lực sát thương, Phương Nhiên liếc mắt xem thanh niên bên cạnh mình, căn bản chính là nhìn chằm chằm lấy, do dự có nên nói cho hắn biết hay không?, nước bọt của hắn đều sắp rơi xuống.

“Mẹ nó! Lamborghini!???”

Lại một tiếng kinh hô vang lên!

Bên ngoài nhà ga, một chiếc xe thể thao cực ngầu dừng lại, một thanh niên tóc đen mặc âu phục phối hợp giày tây đẩy ra cửa xe, hất lên kính râm mang lên mặt, khi nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp trước mặt mình, hắn lộ ra thần sắc tà mị, ung dung tùy ý đi tới nhà ga, xe thể thao sang trọng cùng thần thái của hắn trong chớp mắt dễ dàng hấp dẫn tất cả phụ nữ!

“A, không được, mình muốn ngất, quá đẹp trai rồi!”

Một cánh tay nhanh bắt kịp bắp chân của hắn, một bác gái đô con nâng trán thở dài, vô lực ngã xuống.

Đệch! Chị gái, chị ngã liền ngã, hướng bên tôi ngã làm gì! Nghĩ chiếm tiện nghi, chị ngã bên kia a! Phương Nhiên cố gắng mỉm cười đẩy “chị gái” kia, bảo vệ lấy trong sạch của mình.

Dưới tầm mắt của mọi người, một trong hai cô gái mang kính râm phát hiện sau lưng thanh niên đó, thì thầm với thiếu nữ bên cạnh sau đó bước nhanh lại, thế nhưng cô gái còn lại cũng không dừng lại, hai người vẫn tiếp tục đi vào trong nhà ga.

Ngay khi tất cả mọi người nhìn lấy soái ca mỹ nữ,

Phương Nhiên thuận theo liếc qua, sau đó lại tê liệt ngã xuống trên ghế, hai mắt thất thân, phi! Thất thần

Nhìn cái gì a, có gì đẹp mắt, mỹ nữ kia đẹp hơn nữa cũng không phải là của ngươi, cùng chảy nước miếng nhìn thấy, không bằng ngay từ đầu liền không nhìn, loại kia minh tinh cấp bậc mỹ nữ soái ca theo chính mình có quan hệ gì, không bằng nghĩ thêm đến thứ càng có giá trị, tỉ như...

Hiện tại chính mình thế nào ngồi xe về nhà...

“Oa! người anh em, ngươi nói hai mỹ nữ kia sẽ không phải là minh tinh đi!” Thanh niên “nhiễu nước bọt” bên trái ngơ ngác nói.

“A, không được, tim mình đã bị nam nhân kia cướp đi!” chị gái “hoa si” bên phải tay lấy che ngực, miệng lẩm bẩm tiếp tục ngã xuống.

Minh tinh, có khả năng này, dù sao trong hai mươi “cái mùa xuân” của mình, đây là lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp như vậy, vẫn là hai cái. Mẹ nó! Chị gái, chị có thể đừng hướng bên này dùng sức hay không! Muốn ăn đậu hũ cũng không phải chị dạng này a!

Nhưng vào lúc này, nhà ga bên ngoài lại có thật nhiều người đi đến, Phương Nhiên không có cẩn thận nhìn, nhưng mà giống như tất cả những người đó bình thường sẽ không xuất hiện ở nơi này, lại không phải đi quán net đánh đoàn, làm sao từng người mặc trang phục như thế.

“Ừm a ~ không được, mình say rồi, tim mình đã bị nam hài kia cướp đi!” Một thiếu niên mang theo headphone thật to đại khái như học sinh cấp ba mặc một áo khoác kiểu Hàn Quốc màu đen đi qua, chị gái bên phải lập tức lần nữa nâng trán ngã xuống.

Mẹ nó! Trái tim của chị không phải vừa rồi bị soái ca đi lamborgini cướp đi a! Làm sao lại bị thiếu niên này đoạt đi, chị có mấy trái tim a! Chị gái, chị chuyên môn sinh vật này sao!?

Phương Nhiên trong lòng điên cuồng chửi bới, lại đột nhiên dùng sức đem nàng đẩy trở về, sau đó nhìn nhìn nhà ga, xác thực nhiều hơn không ít người, ài! Cô gái bên kia giống như nữ sinh cấp ba cũng rất đẹp a.

Ai, đi, vẫn là tranh thủ thời gian trở về, không ngồi được tàu điện ngầm, chỉ có thể đi bộ trở về, đi sớm một chút, sớm một chút trở về.

Phương Nhiên thở dài đứng dậy, thuận tiện sau cùng nhìn lướt qua những soái ca mỹ nữ đó, nha, dù sao cũng không phải cùng một thế giới, chính mình chỉ là người bình thường, sống ở thế giới bình thường, vận mệnh là bình thường.

Cùng những người kia ấn định không cách nào so sánh được, vẫn là nhanh đi về tắm một cái rồi ngủ.

Hai thế giới, nóng đến chết rồi, hôm nay chỉ thấy được một ít tuấn nam mỹ nữ, ngày mai vẫn là cuộc sống bình thường, không có chút nào cải biến.

“Dù sao vận mệnh cũng là bình thường.”

Phương Nhiên nhìn xem thành thị bên ngoài, nhàn nhạt nói một mình, một bên bước chân về nhà.

Sau đó nhà ga đột nhiên sập!

Ầm Ầm! Trần nhà bê tông to lớn rơi sập xuống, trong chớp mắt, trước mắt hắn phóng đại!

Vận mệnh là bình... Bình... Bình em gái ngươi!

Đột nhiên biến đổi lớn lật đổ nhận biết hai mươi năm qua của Phương Nhiên!

Vận mệnh nhưng thật ra là bất ngờ.

Phương Nhiên đổi mới lý giải của mình đối với vận mệnh, thật xin lỗi ngài “Vận Mệnh”, mình - một cái chỉ là điểu ti bình thường hai mươi tuổi - không nên tuỳ tiện đối với ngài sinh ra nhận biết hời hợt.

Sau đó hắn chỉ kịp nói một câu...

“Đậu móa, mẹ nó muốn mạng!”

- --------------------------------------------------------

(1) Điểu ti chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.