Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 782: Chương 782




“Hả? Đại hòa thượng, ông nói vậy là sao?”

Tam Giới ở bên cạnh mặt đen như đít nồi, chất vắn Phương Chính đại sư.

“Tiểu hòa thượng đừng nóng, thiên phú võ học của cậu rất tốt, nếu đi đúng đường, thực lực của cậu sẽ tăng vọt, nên mặc dù thiên phú quan trọng, nhưng chọn đúng đường càng quan trọng hơn.”

Phương Chính đại sư từ tốn giải thích với Tam Giới.

“Đi đúng đường? Đại hòa thượng, chẳng lẽ giờ tôi đang đi sai đường à?” Tam Giới nhíu chặt mày, mặt càng u ám hơn.

“Tôi không dám chỉ giáo, Phương Chính đại sư, mặc dù tôi là người dẫn đường võ học cho Dật Trần, cũng dạy cậu ấy một số kỹ năng giết người và sinh tồn, nhưng tôi không phải sư phụ cậu ấy, mà là sư huynh, tôi chỉ dạy cậu ấy từng đó, còn mấy võ công, chiêu thức và thực lực Hóa Kình trung kỳ đều do cậu ấy tự phát triển đến ngày hôm nay, tôi chẳng giúp được gì cả, ngược lại Dật Thần liên tục tạo bất ngờ cho tôi, làm tôi rất ngạc nhiên.”

Lúc Phương Chính đại sư và Tam Giới đang không ngừng cãi vã, thì Diệp Nam Thiên ho khan một tiếng, rồi kéo đề tài về.

“Haizz, Phương Chính đại sư, tôi thấy ông cứ yên tâm, ông nghĩ thử xem truyền nhân chúng ta đều rất lợi hại, nhưng không thể nào đánh đồng với Trần Dật Thần, tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, trong lịch sử võ học nước H, liệu có máy thiên tài võ giả như anh ấy? Chúng ta vẫn nên thuận theo tự nhiên đi!” Cơ Uẩn khẽ thở dài, đứng bên cạnh giải thích.

“Ừm, cũng đúng, cứ thuận theo tự nhiên đi!”

Phương Chính đại sư gật đầu, mấy người Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Thương Bác đều biết rõ, mặc dù thiên phú võ học của Tam Giới rất cao, nhưng nếu so với Trần Dật Thần thì vẫn còn kém xa.

“Đệ tử của ông quá lợi hại, đúng là sóng sau xô sóng trước, nếu cậu ấy cứ bước tiếp thế này, chắc chắn tương lai sẽ đạt nhiều thành tựu.”

Võ Chí Châu nhìn Diệp Nam Thiên bằng ánh mắt đầy mong đợi.

“Ừm, quả thật là tương lai vô hạn, dù cậu ấy đạt tới Thần Cảnh thần bí khó lường kia, tôi cũng chẳng bất ngờ, mà ngược lại đã nằm trong dự đoán.” Thương Bác không khỏi khen ngợi.

Mặc dù Phương Chính đại sư và Cơ Vô Thường không nói gì, nhưng lúc Thương Bác lên tiếng, cả hai đều gật đầu phụ họa.

“Tôi rất tự hào hãnh diện khi có thể làm sư huynh của cậu ấy, đây là cơ duyên của tôi.”

Lúc nói, Diệp Nam Thiên lại nhìn Trần Dật Thần đang được mọi người chú ý, rồi nở nụ cười tự hào.

Mọi người ở nước H đều cực kỳ phấn khích, nhưng nói thế nào cũng có người thích người buồn, bên này, ba người Hồng Thiên Bá — chưởng môn Hồng Môn, Miyamoto Takeno và Tác La đều mặt mày ảm đạm như nước.

Nếu nói ban đầu quyết tâm giết chết Trần Dật Thần có hơi lung lay, thì giờ bọn họ đã hạ quyết tâm nhất định phải trừ khử cái gai trong mắt này.

Nếu cứ để mặc Trần Dật Thần tiếp tục phát triển, thì anh sẽ là mối đe dọa trí mạng với họ, dù lúc này họ đã cảm nhận được áp lực.

Trên khán đài bên cạnh, Arthur ngồi thẫn thờ với khuôn mặt trắng bệch, trong lòng đã dâng trào cảm giác bắt lực.

Trước đây anh bị Trần Dật Thần chém đứt một cánh tay, anh vốn định tự sát, nhưng Giáo hoàng Zeus nói có thể giữ lại võ công của anh, nên Arthur mới dáy lên tia hy vọng.

Arthur đội áp lực tới trận chung kết cuộc thi giành nhà vô địch võ học này, để chứng kiến cảnh tượng Trần Dật Thần bại trận bị Ngô Khôn chém giết.

Nhưng anh không thể ngờ rằng, Trần Dật Thần không những đột phá lên Hóa Kình trung kỳ, mà thực lực cũng tăng vọt chưa từng có, rồi dùng thực lực áp đảo Ngô Khôn, cuối cùng chém đầu, giết chết anh ta.

Giờ hy vọng báo thù trong lòng Arthur như một cây nến bị dập tắt, hoàn toàn không dám giao chiến với Trần Dật Thần, vì thực lực hai người đã kéo ra một khoảng cách.

“Hay quá, bệ hạ, thư ký, hai người nhìn xem, tôi nói không sai đúng không, chắc chắn Trần Dật Thần nước H sẽ chiến thắng.”

Trên khu ghế VIP, Thánh nữ Tiffany vui vẻ nhảy cẵng lên, nói với Giáo hoàng Zeus và thư ký trưởng Modric, thấy Trần Dật Thần giành chiến thắng, trông cô còn vui hơn cả anh.

“Đúng vậy, Thánh nữ rất có mắt nhìn!”

Thư ký trưởng Modric gượng cười đáp.

Còn Giáo hoàng Zeus chỉ lặng lẽ cười, ánh mắt đăm chiêu không biết đang nghĩ gì.

“Nhà vô địch Trần Dật Thần!”

“Trần Dật Thần nước HI”

Tiếng hô kích động của khán giả vẫn vang vọng trong nhà thi đấu, đúng lúc này trọng tài mặc áo bào đen bước lên chính giữa võ đài, tuyên bố kết quả trận đấu.

Sau khi kết thúc trận đấu vẫn còn tiết mục trao giải vô địch, nhưng nó phải được tiến hành khi trận đấu đã kết thúc, nên trọng tài cũng nóng lòng, vội tuyên bố kết quả trận đấu.

Đến giây phút này, cuộc thi võ học thế giới mới hoàn toàn kết thúc, mà nhà vô địch lần này là Trần Dật Thần.

trên võ đài.

“Trần Dật Thần, chúng tôi phải xử lý thi thể William rồi, mong anh đưa đầu anh ta cho tôi.”

Một nhân viên đi tới bên cạnh Trần Dật Thần nói.

*Tôi muốn mang đầu anh ta về nước H.”

Trần Dật Thần nhìn nhân viên đó bằng ánh mắt thâm thúy, đầu Ngô Khôn rất có ý nghĩa với anh.

“Ừm, tôi sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên.” Nhân viên gật đầu đáp.

Trần Dật Thần do dự, rồi đưa đầu người trong tay cho nhân viên, anh biết người này chỉ là nhân viên bình thường, hoàn toàn không có năng lực đưa ra quyết định, nên không cần phải đứng đây lãng phí nước bọt.

Võ đài đã được thu dọn sạch sẽ, MC lại bước lên lần nữa.

“Thưa các quý ông quý bà, trận đấu đã kết thúc rồi, mọi người có thấy hay không ạ?”

MC vừa dứt lời, đã giơ micro trong tay về phía trước, làm động tác lắng nghe.

“Hay lắm!”

“Vậy trận đấu có kích thích không ạ?” MC hỏi tiếp.

“Cực kỳ kích thích.”

Khán giả thành thật đáp.

“Vậy thì tốt, tiếp theo mời chủ tịch tổ chức võ học thề giới, cũng chính Giáo hoàng Zeus nước V lên trao giải vô địch.” MC vừa dứt lời, nhà thi đấu liền vang lên tiếng vỗ tay như sắm.

Mọi người đều nhìn về phía khu ghế VỊP, dưới ánh nhìn của khán giả, Giáo hoàng Zeus từ tốn đứng dậy, rời khỏi khu ghế VỊP.

Có hai nhân viên đi sau Giáo hoàng Zeus, lần lượt cầm cúp và gen dược vật tới.

“Cậu nhóc, cậu là võ giả xuất sắc nhất mà tôi từng gặp, cậu rất lợi hại.”

Giáo hoàng Zeus đi tới bên cạnh Trần Dật Thần, ánh mắt tràn đầy vui mừng, khen ngợi anh.

“Đây là cúp của cậu, còn đây là gen dược vật, cũng là phần thưởng của nhà vô địch, tôi tin chắc cậu cũng hiểu rõ về tác dụng của nó, để sử dụng sao cho hợp lý.”

Giáo hoàng Zeus cầm cúp và gen dược vật trong tay nhân viên đưa cho Trần Dật Thần, cuối cùng vẫn không quên căn dặn anh máy câu.

Giờ mọi người đều tập trung sự chú ý, người bình thường thì nhìn chằm chằm cúp trong tay Trần Dật Thần với vẻ mặt ngưỡng mộ, còn mấy võ giả có mặt tại đây thì nhìn gen dược vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.