Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 777: Chương 777: Chiến




Nhưng khán giả ủng hộ Trần Dật Thần lại không nghĩ thế, bọn họ lấy tâm lý đồng tình với kẻ yếu, trong mấy trận đấu trước, Trần Dật Thần đã nhiều lần đảo ngược tình thế, giành chiến thắng, điều này đã làm rất nhiều khán giả thay đổi cái nhìn về anh, cho rằng anh không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà còn có thể đảo ngược tình thế trong nghịch cảnh, nên bọn họ lại hy vọng được nhìn thấy anh lập kỳ tích trong trận đấu cuối cùng này.

Lúc khán giả đang hò hét, MC giơ micro lên định nói mấy câu, thì hội trường bỗng im lặng, MC nhìn theo tầm mắt của khán giả.

Mấy người Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Thương Bác đang đi vào nhà thi đấu, Trần Dật Thần cũng bình tĩnh đầy Diệp Nam Thiên vào.

“Được rồi, nhân vật chính của chúng ta tới rồi, trận đấu sắp sửa bắt đầu, mọi người hãy chú ý theo dõi.”

Dứt lời, MC liền xoay người rời khỏi võ đài.

“Trần Dật Thần!”

“Trần Dật Thần!”

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, nhà thi đấu lại bùng nổ tiếng reo hò kinh thiên động địa, cổ vũ Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần chắp tay với mọi người thường lệ, rồi đẩy Diệp Nam Thiên lên khán đài.

“Sư huynh cứ yên tâm!” Trần Dật Thần khẽ cười an ủi.

Diệp Nam Thiên gật đầu, ông rất xem trọng sư đệ này, Trần Dật Thần là niềm kiêu ngạo của ông, mà mọi chuyện anh đang làm đều vì ông.

“Cậu cứ đi đi!” Võ Chí Châu vỗ vai Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần xoay người đi tới chính giữa võ đài, hờ hững đợi William cũng chính là Ngô Khôn xuất hiện.

Trận đầu này không thể nào né tránh được, hơn nữa chỉ có một người được sống sót rời khỏi đây, Trần Dật Thần đã đợi ngày này rất lâu rồi, cũng đã sớm chuẩn bị cho trận đấu lần này.

*William tới rồi.”

Không biết ai đã hô lên, mọi người đều nhìn qua đó, William đang đi vào, anh ta vẫn mặc áo choàng màu đen, đeo mặt nạ quỷ đó, cả người tràn đầy hơi thở âm u đáng sợ.

Sau khi Ngô Khôn xuất hiện thì phớt lờ tiếng hò hét cổ vũ của khán giả dành cho anh ta, mà khóa chặt Trần Dật Thần đang đứng trên võ đài bằng ánh mắt đầy sát khí.

Dù Ngô Khôn đang đeo mặt nạ không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng sát khí vẫn bộc lộ rất rõ, lúc anh ta cách Trần Dật Thần chưa tới 30 bước thì ngừng lại.

“Sao thế? Anh vẫn muốn đeo mặt nạ trong lúc thi đấu à? Anh không còn mặt mũi để gặp người khác sao Ngô Khôn?”

Ngô Khôn vừa ngừng bước, Trần Dật Thần đã mặt không cảm xúc nói, nhưng giọng điệu lại tràn đầy sát khí.

Ngô Khôn nhất thời im lặng, không nói gì.

Rồi trước mặt khán giả, Ngô Khôn từ từ giơ tay phải lên, lấy mặt nạ quỷ trên mặt xuống, đây là lần đầu tiên anh ta để lộ khuôn mặt trong cuộc thi võ học thế giới.

Mắt phượng, mũi chim ưng, môi hơi mỏng, hiện rõ vẻ cay nghiệt, giờ sắc mặt Ngô Khôn thâm trầm như nước.

Ngô Khôn vừa tháo mặt nạ, mọi người đều kinh ngạc thốt lên.

“Không ngờ Ngô Khôn là người da vàng?”

“Thật khó tin, rốt cuộc cậu ta là người nước H, nước N hay Cao Ly?”

Khán giả kinh hô, đồng thời cũng tiền hành suy đoán thân phận Ngô Khôn.

“Trần Dật Thần, tôi đã đợi ngày này rất lâu rồi, trận đấu này anh thua chắc.”

Lúc khán giả đang bàn tán xôn xao, thì giọng nói như kinh thiên động địa của Ngô Khôn bỗng vang lên, nhất thời lắn át tiếng của mọi người, chỉ thấy anh ta lại nói tiếp: “Nhiều năm như vậy, mỗi lần tôi ngồi thiền đều sẽ nhớ lại nỗi nhục nhiều năm về trước, tôi sẽ dùng trận đấu này để nói cho mọi người biết, nhất là Tiêu Quốc Trung, tôi phải cho ông ta biết ai mới có tư cách làm đồ đệ ông ta, ai mới là cường giả thật sự.”

“Hạng người rác rưởi như anh không xứng làm đồ đệ của sư phụ.” Trần Dật Thần nổi giận nói.

“Tôi không xứng? Ha ha ha… ha ha ha.”

Ngô Khôn ngửa đầu cười lớn, như nghe thấy câu chuyện rất buồn cười, rồi nói tiếp: “Tôi không xứng chẳng lẽ anh xứng? Nếu anh không phải con cháu nhà họ Trần, liệu anh có thể chen vào vị trí của tôi, trở thành đệ tử của Tiêu Quốc Trung không?”

Tâm trạng Ngô Khôn cực kỳ kích động, như nói ra hết nỗi lòng trong nhiều năm qua.

“Tôi chẳng muốn nói nhảm với anh, trận đấu hôm nay anh chết chắc rồi, là đệ tử của Tiêu Quốc Trung thì sao, có gan thì chiến đấu sinh tử với tôi đi.” Ngô Khôn mặt đầy sát ý nói.

“Được, hôm nay tôi sẽ mượn anh đề khai đao, báo thù cho sư huynh tôi.” Trần Dật Thần nhát thời nỗi lên sát ý, không khỏi nhớ đến dáng vẻ bị đánh gãy hai chân của Diệp Nam Thiên năm đó, anh bỗng trừng mắt, hơi thở trong người phun trào khắp người.

“Đi chết đi!”

Thấy dáng vẻ này của Trần Dật Thần, Ngô Khôn đầy khinh thường, hoàn toàn xem nhẹ anh ta, giờ anh chắc chắn có thể đánh chết anh ta 100% Nhưng chỉ trong tích tắc, Ngô Khôn đã nhíu chặt mày, loáng thoáng nhìn ra điều bắt thường.

Giờ hơi thở trên người Trần Dật Thần không ngừng tăng vọt như vô tận, hơn nữa vẫn đang tiếp tục.

Khán giả trong nhà thi đấu đều im lặng, nhìn chằm chằm Trần Dật Thần, nhiều người hiểu biết sâu rộng đều nhìn ra được đầu mối.

“Cậu ta đang đột phá!”

Ngô Khôn khẽ biến sắc, anh đã nhìn ra giờ Trần Dật Thần sắp đột phá lên Hóa Kình trung kỳ.

Hơi thở trên người Trần Dật Thần đang tăng vọt, sau khi đạt tới đỉnh điểm, thì quay về mạch máu toàn thân, chứng minh đã đột phá thành công.

Tâm trạng Ngô Khôn hơi ảm đạm, nếu Trần Dật Thần không đột phá, thì anh sẽ chắc chắn giết chết đối phương 100%, nhưng nếu anh ta đột phá lên Hóa Kình trung kỳ, thực lực tăng cao, thì mọi thứ sẽ thay đổi, anh cũng không nắm chắc có thể giết được đối phương.

Không những thế, nếu Trần Dật Thần đột phá lên Hóa Kình trung kỳ, thì người thận trọng như Ngô Khôn sẽ không bao giờ chiến đấu sinh tử với Trần Dật Thần.

Mặc dù ngoài mặt Ngô Khôn khinh thường Trần Dật Thần, nhưng trong lòng anh lại biết rõ thực lực anh ta rất mạnh, chính vì thế anh mới mau chóng giết anh ta trước khi anh ta phát triển.

Giờ hơi thở Trần Dật Thần vẫn đang tăng lên, mơ hồ xuất hiện tình huống sắp quay trở lại, Ngô Khôn không thể để mặc anh ta đột phá trên võ đài.

“Hừ, muốn đột phá trước mặt tôi, đừng hòng!”

Ngô Khôn hừ lạnh, giầm mạnh chân phải, lao về phía Trần Dật Thần với tốc độ cực kỳ nhanh, anh phải mau chóng cắt ngang trước khi anh ta trở thành Hóa Kình trung kỳ.

Nhưng anh ta vẫn muộn một bước, lúc Ngô Khôn cách Trần Dật Thần chưa tới mười bước, anh bỗng mở mắt ra, ánh mắt lóe lên tia sáng.

Giờ hơi thở trên người Trần Dật Thần đã thu hồi, trở về mạch máu trong cơ thể, sau khi khôi phục hơi thở, uy thế Hóa Kình trung kỳ bắt đầu tản ra xung quanh.

Uy thế này chỉ thuộc về võ giả Hóa Kình trung kỳ, nếu võ giả cấp thấp đối mặt với nó, thì hoàn toàn không thể ra tay, mà bị áp chế gắt gao.

Ngô Khôn bỗng ngừng bước, sắc mặt cực kỳ khó coi, Trần Dật Thần đã đột phá lên Hóa Kình trung kỳ, trở thành cường giả thật sự.

Quan trọng nhất là chắc chắn Trần Dật Thần đã có sự chuẩn bị, bằng không sẽ không thể nào đột phá trong khoảng thời gian ngắn, nếu thế thì mọi chuyện lúc trước đều là vì lôi kéo để Ngô Khôn mắc câu, tham gia cuộc chiến sinh tử.

Ngô Khôn cũng là không phải người bình thường, nháy mắt đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.