Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 42: Chương 42: Tình ý




Nam Cung Nhã là bị đói tỉnh.

Lúc sau tỉnh lại, cảm thấy có chút không đúng, nàng theo bản năng giật giật thân thể, lại cảm giác như cả người mệt mỏi, bủn rủn, đau đớn. Nàng trợn tròn mắt, mơ mơ màng suy nghĩ trong chốc lát, giống như...

Bạch hoa , lam hoa...

Rắc ở trong bồn tắm...

Giường hỗ độn...

Còn có ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng, hai tay ôn như khiêu khích thân thể của nàng.

Hôm qua...

Nam Cung Nhã lập tức nhớ lại toàn bộ! Nàng vốn là đang tắm, sau lại không biết bị cái gì mê tâm trí, thế nhưng... Nam Cung Nhã thất kinh, theo bản năng sờ sờ trên người, lại phát hiện trên người vẫn êm đẹp mặc y phục. Lòng nàng nhất thời tồn may mắn, vừa định thở phào, lại không cần thận va chạm vào chỗ xấu hổ trên người. Thế nhưng nó lại truyền đến một cảm giác sưng đau, khiến nàng thiếu chút nữa kêu ra tiếng.

Cố tình cửa phòng vào lúc này lại vang lên.

Nam Cung Nhã giận dữ và xấu hổ muốn chết. Quay đầu lôi kéo chăn, đem cả người cuộn vào trong, lăn hai ba vòng vào trong góc giường, nắm chặt lấy góc chăn không chịu nhúc nhích. Rồi lại không chịu được, nín thở lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài chăn.

“Đứng dậy.”

Bên ngoài chăn vẫn vang lên thanh âm lạnh lùng không khác gì ngày xưa, nhưng Nam Cung Nhã nghe vào trong tai lại không thể nào bình thản đối mặt. Mệt nàng còn tự cho mình là đại tiểu thư thế gia, lại không hề có liêm sỉ, phóng đãng cực điểm như vậy... Trong xương nàng dĩ nhiên là loại người như vậy? Nam Cung Nhã càng nghĩ càng thương tâm khổ sở, chỉ hận không thể buồn bực mà chết ở trong chăn.

Lưu Trưng đứng ở bên chờ giây lát, nhưng mà bên trong chăn lại một chút cũng không động. Nàng đơn giản ngồi xuống, đưa tay kéo chăn xuống.

Bên trong lại dùng lực lớn hơn nữa, hung hăng kéo trở về..

Trong lúc kéo qua kéo lại, thế nhưng lại đem chỉ thêu trên chăn kéo đứt mấy cái.

“Nam Cung Nhã!”

Lưu Trưng nhịn không được nhíu mày, thấp giọng trách mắng.

Bên trong chăn rốt cuộc không động đậy, bày ra bộ dáng mặc người xâm phạm.

Lưu Trưng không chút khách khí kéo chăn ra, lại ngây ngẩn cả người.

Trên giương chăn đêm tán loạn, lộn xộn thành một đống, khiến người bị bọc trong chăn càng thêm điềm đạm đáng yêu. Sắc mặt nàng tái nhợt, trong mắt ngấn lệ, giống như cố gắng kìm nén không cho nó rơi ra, tàn nhẫn cắn môi dường như không biết đau vậy.

Tâm của Lưu Trưng liền mềm nhũn, quan tâm đưa tay ra.

Nam Cung Nhã muốn né tránh...

Không né tránh.

Lưu Trưng nâng cằm nàng lên, dùng sức tách đôi môi đang bị cắn chảy máu ra, lại sờ sờ mặt của nàng. Cúi người xuống hôn môi của nàng.

“Hôm qua là ta ép buộc ngươi.” Bộ mặt của Lưu Trưng vẫn là không chút thay đổi, nhưng đáy mắt ôn nhu giống như muốn trào ra: “Ngươi nếu muốn phát giận, muốn đánh muốn giết, liền hướng đến ta đi.”

Lách tách.

Nước mắt của Nam Cung Nhã rốt cuộc không thể nào kiềm chế được, từ khóe mắt rơi xuống trên đầu gối.

“... Đừng tra tấn chính mình, nếu còn có khí lực tìm đến ta để làm phiền.”

Bên trong trí nhớ, tựa hồ Lưu Trưng chưa bao giờ ôn nhu nói chuyện với nàng nhiều như vậy.

Tuy rằng đáy lòng Nam Cung Nhã rất rõ ràng, đương nhiên Lưu Trưng là người đối với nàng tốt nhất trên đời này. Nhưng ngày thường nếu Lưu Trưng nói chuyện mà nàng không nghe. Hoặc là Lưu Trưng sẽ lạnh nghiêm mặt, làm cho nnagf ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, hoặc là mặc kệ nàng đừa giỡn, Lưu Trưng cũng liền thở dài bỏ qua.

Đây là lần đầu tiên.

Vì làm cho nàng hết giận, liền ôn nhu kiên nhẫn như vậy, ôm hết “Sai lầm” để trên người của mình.

Nam Cung Nhã tự nhiên cảm động, nhưng chẳng biết tại sao, bị Lưu Trưng ôn nhu khuyên giải như vậy, troang lòng nàng lại càng ủy khuất hơn. Đơn giản không kìm nén nữa,nước mắt ào ào chảy xuống.

“Không được khóc.” Lưu Trưng lại nhíu mày, nhưng mà chỉ một lúc. Một lúc sau, hình như là cảm thấy ngữ khí cảu mình quá nghiêm khắc, lại đưa tay ra lau nước mắt thay Nam Cung Nhã.

Nam Cung Nhã càng khóc mạnh lên.

Lưu Trưng càng nhíu mày.

“Ngươi khóc trông rất xấu.”

“...”

Lần này Nam Cung Nhã ngược lại thật sự dừng khóc. Nàng oán hận trừng mắt nhìn Lưu Trưng, vẫn còn chưa hết giận, nàng nồi dậy đùng sức đánh Lưu Trưng một quyền. Chỉ tiếc nắm đấm thu hồi có chút chậm, bị người kia bắt được,đem nàng kéo lại, đem cả người Nam Cung Nhã đều ôm vào trong ngực.

Cái ôm này thật dịu dàng, thật ấm áp.

Nam Cung Nhã cảm thấy trên trán mình vừa bị in một cái hôn.

“Chờ chúng ta gặp xong Nhị thúc của ngươi, chúng ta liền thành thân đi.”

“Thành... Thành thân?”

Cả người Nam Cung Nhã ngây ngốc. Nàng trăm triệu không thể ngờ, Lưu Trưng lại đột nhiên đưa ra một chuyện như vậy. Các nàng.... Cũng có thể thành thân sao? Ý của thành thân không phải là về sau, mỗi ngày đều được ở cùng một chỗ. Tuy rằng hiện tại, các nàng cơ hồ đều là mỗi ngày ở chung một chỗ, nhưng ở trong lòng Nam Cung Nhã lại cảm thấy thành thân hay không thành thân vẫn là khác nhau. Về phần khác nhau chỗ nào, nàng lại không nói lên được.

“Ân, ngươi đã quên? Chúng ta nguyên bản đã là phu thê.”

Nghe Lưu Trưng vừa nói như vậy, Nam Cung Nhã lại nhớ đến, lúc các nàng ở Thanh thủy trấn, cũng đã ký qua hôn thư, lập văn khế, có danh nghĩa phu thê. Nghĩ như vậy, các nàng đã là “Phu thê”, như vậy chuyện hôm qua...

Có phải là chuyện tự nhiên mà vậy, là chuyện thuận lý thành chương?

Nam Cung Nhã nghĩ đến đây, cuối cùng đem tích tụ trong nội tâm của mình giải quyết một ít, tuy rằng vẫn đối với tư thái phóng đãng hôm qua của mình có chút canh cánh trong lòng, nhưng việc đã đến nước này, nàng cũng phải liều mạng làm cho chính mình quên mất chuyện này, không suy nghĩ thêm nữa.

Cũng may, thần sắc của Lưu Trưng vẫn như thường, cũng làm cho nàng chậm rãi có chút thả lỏng.

Nam Cung Nhã suy nghĩ cẩn thận, liền cũng quyết định rời giường. Nàng từ hôm qua đã không ăn qua chút gì, đã sớm đói bụng đến tê tâm liệt phế.

“Ta đói bụng.”

Nam Cung Nhã rì rầm một tiếng, giảy khỏi ôm ấp của Lưu Trưng định đứng dậy, ai ngờ lần này lại không cẩn thận sát tới trước ngực. Hơi hơi đau đớn khiến nàng nhăn mặt, cúi đầu kêu một tiếng.

Lưu Trưng hơi lo: “Làm sao vậy?”

Nam Cung Nhã vừa thẹn lại vừa phẫn, cố tình chỗ đau lại khồn thể nói ra miệng, đành phải hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Trưng một cái, lại lấy tay đẩy ra, tức giận xuống giường mặc quần áo.

Lưu Trưng dỗ thật lâu, thật vất vả mới làm cho Nam Cung Nhã tiêu khí, lòng nghĩ đã vô sự, nhưng lúc này thấy nàng lại trừng mắt, giống như lại nóng giận. Thật sự có chút không đoán được.

Nam Cung Nhã lần này phát tác tính tình tới tận lúc ăn.

Nàng một bên nhét đồ ăn vào miệng, một bên liều mạng phụng phịu, vô luận như thế nào cũng không nhìn Lưu Trưng liếc mắt lấy một cái, cũng không nói một chữ. Lưu Trưng đùa nàng trong chốc lát, thế nhưng lại cảm thấy bộ dạng này của Nam Cung Nhã rất là đáng yêu. Trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười nhưng trên mặt không dám lộ ra nửa phần, đành không thèm nhắc lại, từ từ lại bắt đầu ăn.

Nam Cung Nhã cầm một miếng bánh xốp (tô bính) ngàn tầng đặc sản ở Vân Cẩm thành, lại không nghĩ rằng miếng bánh vừa ta lại xốp. Một hơi khồn bao hết, còn chưa cắn liền đã gãy một nửa. Lúc này, một tay nàng vừa cầm lên bánh bao, một tay kia cầm đũa, hoang mang rối loạn không tìm thấy tay để đỡ, nhưng lại có người so với nàng nhanh hơn, trực tiếp nhào lên cắn một nữa khối bánh còn lại, rõ ràng thuận thế cọ xát ở trên môi nàng một phen mới lui về, đem tô bính tinh tế thưởng thức, thể nhưng còn cảm thán một câu: “Rất thơm.”

Đó cũng không phải lần đầu tiên các nàng hôn môi.

Nhưng mặt của Nam Cung Nhã vẫn ngoài ý muốn đỏ bừng lên.

Xấu hổ trong chốc lát, nàng lại nghĩ, Lưu Trưng vốn là người đứng đắn đến cỡ nào, lại không nghĩ rằng hiện tại, thế nhưng trở nên... vô lại như vậy!

Tuy rằng như vậy, nhưng nàng cũng nhân nghĩ như vậy mà rất nhanh xóa đi tâm tư, đã quên lúc trước, chính mình vì sao phải tức giận.

Lưu Trưng thấy sắc mặt nàng dần trở lại bình thường, cuối cùng tìm được cơ hội, làm bộ như lơ đãng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Đúng rồi, hai chậu hoa ở trên bàn... là ở chỗ nào tới?” Nàng vẫn nghĩ đến chuyện Nam Cung Nhã đột nhiên trở nên kỳ quái. Sáng sớm đã dậy điều tra, rất nhanh đã tra ra ngọn nguồn.

Một chậu Cẩm Vân, một chậu Lan Đằng.

Hỏi người trong khách điếm mới biết, dĩ nhiên là thứ trợ tình.

Nam Cung Nhã vẫn không nghĩ nhiều, thoải mái thừa nhận : “Là ta mua về.”

“Ngươi... Mua?” Lưu Trưng cơ hồ bị thức ăn trong miệng làm cho nghẹn, dừng một chút lại cẩn thận mở miệng hỏi: “Vậy ngươi cũng biết loại hoa này là gì?”

“Trắng gọi là Cẩm Vân, lam gọi là Lan Đằng.” Nam Cung Nhã chớp chớp ánh mắt, cố gắng nhớ lại một chút: “Ách... Lã bản nương hình như nói là có tạc dụng trợ cái gì... tình gì đó. Ta liền mua trở về.” Nói đến hai chữ “trợ tình”, trong lòng Nam Cung Nhã có chút chột dạ, cũng không phải là nàng hiểu biết chính xác trợ tình là có ý gì, mà là nghĩ đến lý do nàng mua hoa này, là vì giúp cho nàng cùng Lưu Trưng hòa hảo. “Trợ” dĩ nhiên ra loại tương y tương luyến thành “tình“. Lúc này thế nhưng toàn bộ không thể nói ra khỏi miệng, làm cho nàng không khỏi có chút xấu hổ.

Lưu Trưng lần này lại không nói nổi ra một chữ.

Nam Cung Nhã đợi trong chốc lát, thấy nàng chính là sững sờ, cũng không hỏi lại, liền lại chột dạ cúi đầu, bắt đầu uống cháo.

Lưu Trưng ở trong lòng âm thầm thở dài.

Nàng rốt cuộc thật sự không hiểu, vẫn là...

Được rồi.

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng, chắc thật sự không hiểu.

“Hai chậu hoa kia vừa xấu, lại khó ngửi.” Lưu Trưng tùy tiện tìm lý do: “Ta đã vứt đi rồi.”

“Cái gì? ! Ngươi... Ngươi vứt nó?”

“Ân.”

Người vứt đồ ngược lại rất là có lý lẽ.

Nàng đương nhiên sẽ không nói cho Nam Cung Nhã, kỳ thật hai chậu hoa kia là đưa cho lão bản của khách điếm. Nàng lo lắng Nam Cung Nhã nghe xong sẽ nhảy dựng lên đòi đem hai chậu hoa kia về. Đến lúc đó tranh luận lên, hỏi nguyên cớ, Lưu Trưng thật sự không hiểu nên giải thích như thế nào với Nam Cung Nhã.

Đợi đến lúc các nàng thu dọn xong ra khách điếm, lại lần nữa mua xe ngựa.

Lưu Trưng vẫn ở ngoài đánh xe, mà Nam Cung Nhã lại ngồi ở trong xe tức giận.

Nàng tức giận Lưu Trưng, thế nhưng không hỏi nàng một tiếng đã ném hai chậu hoa đi. Sau lại bởi vì đương lúc ra khỏ thành không dễ đi, lắc đến mức cả người nàng đều đau, hơn nữa... chỗ có chút khó chạm lại vô cùng khó chịu. Nguyên do này không thể mở miệng phát tác, càng làm cho nàng buồn bực đến cực điểm.

Được rồi, một đương này, thật có hơn phân nửa thời gian nàng đều ở trong ấm ức.

Đêm đó các nàng ở một nhà nông.

Nam Cung Nhã duy trì cáu kỉnh lâu như vậy, rốt cuộc làm cho nàng phát lang (sói) tính, thấy Lưu Trưng bưng thức ăn đi vào, nàng liền nhìn chằm chằm cánh tay của Lưu Trưng trong chốc lát.

Cuối cùng...

Kéo lại một phen, căn đi xuống.

Lần này cắn thật sự ác, nhưng mà Lưu Trưng bị cắn lại vẫn không nhúc nhích, không rên một tiếng, tùy ý Nam Cung Nhã làm càn phát tiết. Chờ Nam Cung Nhã muốn nhả miệng, nguyên bản da thit trắng nõn, nhẵn nhụi có thêm hai dấu răng dính máu đến ghê người.

“Lưu... Trưng...”

Lưu Trưng kéo tay áo xuống, chỉ làm như không tồn tại.

“Còn tức giận sao?”

Nam Cung Nhã há miệng thở dốc, cuối cùng đành phải lắc đầu.

Lưu Trưng cũng không nói nhiều, ngồi xuống thay nàng xới cơm, gắp thức ăn, lại đem bát đưa đến trước mặt nàng. Trong lòng Nam Cung Nhã cảm thấy thật ấm, tuy rằng còn kèm theo chút không rõ chua xót.

Nàng đột nhiên hỏi ra vấn đề muốn hỏi.

“Lưu Trưng, ngươi có phải là... thích ta hay không?

“Ân.”

“Vậy... Vì cái gì... sẽ thích ta?” Nam Cung Nhã vừa hỏi ra liền trở nên khẩn trương. Lưu Trưng sẽ trả lời như thế nào? Đáp án kia có thể khiến nàng thất vọng hay không?

Nhưng mà Lưu Trưng chính là giương mắt nhìn nàng một cái, càn thật sự nghĩ ngợi, nói: “Không biết.”

Thế nhưng... Không biết.

Nhưng Nam Cung Nhã cẩn thận nghĩ lại, đáp án này so với đáp án nào cùng đều phải tốt. Nếu Lưu Trưng thật sự nói ra nguyên nhân gì đó, nàng ngược lại chỉ sợ lại lo lắng, sẽ trằn trọc đi suy tư. Lưu Trưng đối nàng tốt như vậy... Nếu nàng bởi vì nguyên do gì đó mới thích nàng. Như vậy, ngày sau có thể hay không bởi vì nguyên do khác lại chán ghét nàng?

Cũng may, Lưu Trưng nói rất đúng “Không biết“.

Nàng không biết chính mình vì sao lại thích nàng, lại vẫn đang thích nàng.

Tại sao?

... Cũng thế.

Nàng cũng không hiểu vì sao đối với nàng sinh ra tình ý. Từ này về sau khó có thể dứt bỏ.

Các nàng ngồi đối diện nhau, đang dũng bữa chiều.

Trời đã tối đen, ngọn đèn trong phòng thắp lên mơ hồ. Trong lòng Nam Cung Nhã nhớ tới vết thương trên tay Lưu trưng bị nàng cắn, nhưng nàng còn chưa mở miệng hỏi, Lưu trưng lại lên tiếng trước.

“Cởi quần áo ra.”

“...”

Lưu Trưng tựa hồ cũng cảm thấy cách nói của mình có chút không ổn, dừng lại một chút bổ xung thêm một câu: “Đau ở chỗ nào? Để cho ta xem một chút.”

Nguyên lại nàng đã nhìn ra.

“Không... Không cần! Ta chỗ nào cũng không đau!”

Lưu trưng nhăn mày, sắc mặt trầm xuống.

Nam Cung Nhã lại chỉ muốn phá cửa mà chạy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.