Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 69: Chương 69: Chương69




Edit: tiểu an nhi (LQD)

Lần này ra cửa Triệu Đoan Trạch dẫn theo mấy người hộ vệ, tất cả đều được chính cậu tuyển chọn từ trong võ quán ra. Bình thường cậu đi ra ngoài một mình không quá chú ý đến vấn đề này, vì dù gì nếu cậu thực sự đánh nhau với người khác thì ai là người phải chịu thiệt thòi còn chưa biết được đâu. Nhưng dẫn theo em gái cùng đi thì có rất nhiều vấn đề cậu phải suy tính cân nhắc.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân mà từ nhỏ đến lớn, đối với em gái Triệu Đoan Trạch gần như luôn có một loại căng thẳng quá mức về các mối nguy hiểm, thời thời khắc khắc đều lo lắng em gái gặp phải bất trắc gì. Kỳ thật cậu luôn muốn mãi mãi giấu em gái ở trong nhà, bảo đảm cho cô trải qua một cuộc sống bình an khỏe mạnh. Nhưng đôi khi ra bên ngoài nhìn thấy vô số cảnh đẹp, cậu lại thấy thương em gái không có cơ hội được ngắm những phong cảnh đó. Rõ ràng là em gái cũng rất thích những thứ kia cơ mà.

Cho nên lần này đi ra ngoài, Triệu Đoan Trạch lên kế hoạch chuẩn bị thật lâu.

Cậu chọn thời gian rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết cuối thu thanh mát, nhiệt độ không cao không thấp, rất thích hợp cho việc xuất hành. Địa điểm được chọn là dòng sông Lạc Nhật, có phong cảnh đẹp nhất ở gần đây. Chuẩn bị một con thuyền lớn thoái mái, thuận tiện ngắm cảnh, cậu có thể đưa em gái đi một mạch từ thượng du cho đến hạ du con sông.

Đúng vào mùa của lá phong đỏ, bọn họ có thể thưởng thức phong cảnh hai bên sông, lại ngắm cảnh hoàng hôn đẹp đẽ trên sông Lạc Nhật. Khi nào tới hạ du sẽ lên bờ, ở đó đã chọn sẵn một quán rượu chuyên làm các món từ tôm cá tươi. Tối nay đúng là lúc mấy cửa hàng trong thành kết hợp với nhau mời người về múa sư tử. Lúc về nhà hai anh em có thể thuận tiện đi xem cho vui.

Tất cả đã sắp xếp cẩn thận xong hết rồi, vậy mà ngay lúc ra cửa lại gặp phải chuyện bực mình kia. Triệu Đoan Trạch ngồi trên xe mà thấy ảo não, nhìn sang em gái vẫn thấy cô bình thản không thèm để ý. Lúc này cậu mới thấy có chút an ủi.

Khi hai anh em đi tới bờ sông chuẩn bị lên thuyền, Thủy Ngân mới phát hiện ra ông anh trai giàu có phô trương Triệu Đoan Trạch này mua hẳn một con thuyền thật lớn. Thuyền có ba tầng, muốn đi từ đầu thuyền đến đuôi thuyền cũng phải mất một lúc. Trước khi hai người bước lên thuyền có gặp một ông chủ trong thương hội cũng dẫn người nhà chuẩn bị lên thuyền đi du ngoạn. Chỉ là thuyền của bọn họ không khoa trương như của Triệu Đoan Trạch, chỉ là một chiếc thuyền nhỏ.

Ông chủ Hoàng cười cười hàn huyên hai câu, kéo con gái tiến lại gần, nói bóng nói gió ý muốn để Triệu Đoan Trạch chủ động mời cả nhà mình cùng lên thuyền lớn du ngoạn. Tất nhiên là Triệu Đoan Trạch hiểu được ẩn ý đấy nhưng cậu vẫn cứ giả ngu, còn Thủy Ngân thì trưng ra dáng vẻ của một người câm điếc không tranh sự đời, vô tội mỉm cười.

Hai anh em thoát khỏi gia đình nhà kia lên thuyền, Triệu Đoan Trạch vừa đưa được em gái lên thuyền lập tức hô: “Mau lái thuyền đi!”

Cậu chuẩn bị lâu như vậy, làm sao có thể để mấy người xa lạ tới quấy rầy được.

Sau khi thuyền của Triệu Đoan Trạch rời đi, ông chủ Hoàng còn tiếc nuối phát ra một tiếng thở dài, quay qua hỏi con gái của mình, “Thế nào, đó chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Triệu đấy. Tuổi trẻ tài cao, không chỉ có gia thế tốt mà dáng dấp cũng rất tuấn tú lịch sự.”

Cô con gái kia của ông thu lại ánh mắt ngẩn ngơ nhìn theo thuyền lớn, thật lòng thật dạ trả lời: “Em gái của anh ấy đẹp quá, da trắng như ngọc vậy, thật quá mức xinh đẹp.”

Ông chủ Hoàng: “. . . Bảo con nhìn Triệu Đoan Trạch cơ mà, lại đi nhìn em gái của người ta làm gì?”

Ngụy Tử Mộ kêu người đánh xe ngựa đuổi theo tới bờ sông, thấy anh họ đã lên thuyền lớn, không hề có ý muốn chờ bọn họ, không khỏi lại muốn rơi lệ, cảm giác vô cùng tủi thân ấm ức. Lâm Lang yên tĩnh đứng bên cạnh cô ta, tinh thần cũng chán nản, thật hy vọng cô có thể quay đầu nhìn mình một chút.

“Tử Mộ, anh ta đã tuyệt tình như vậy, chi bằng hãy quên đi thôi.” Lâm Lang khuyên nhủ.

“Không, tôi nhất định sẽ làm cho anh họ hồi tâm chuyển ý.” Cô ta lấy tay quệt mắt, quay người lên xe, ra lệnh: “Mau đuổi kịp bọn họ!”

Thủy Ngân đứng trên boong thuyền ngắm cảnh một lát, Triệu Đoan Trạch đi lấy cho cô cái áo choàng, sau đó cùng cô lòng vòng quanh boong tàu hai lượt.

Món ăn trong bữa trưa được làm từ số cá mà người chèo thuyền trực tiếp vớt từ dưới sông lên, làm sạch và chế biến ở ngay trên thuyền. Hương vị hết sức tươi mới, ngay cả người ốm yếu liên tục đến mức ăn không thấy vị gì như Thủy Ngân cũng uống nhiều hơn một bát canh.

Bệnh tật của cô vẫn luôn là tâm bệnh của Triệu Đoan Trạch, mỗi khi thấy sức khoẻ của cô khá hơn một chút, cậu lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Vậy nên bây giờ nhìn em gái ăn ngon như vậy cậu càng nghĩ càng thấy hôm nay đi ra ngoài chơi quả thật là không tệ. Cậu bắt đầu nghĩ xem lần sau nên đưa em gái ra ngoài chơi vào lúc nào thì thích hợp.

Thuyền đi trên sông, Triệu Đoan Trạch bỗng nghe thấy một loạt âm thanh kỳ quái. Đi hỏi xem như thế nào thì nhóm chèo thuyền bên dưới cười nói: “Đó là một loại cá trong sông, gọi là cá lặc.”

Triệu Đoan Trạch nghe thấy thật lạ, nhanh chóng quay đầu muốn nói cho em gái biết. Nhưng thấy cô an tĩnh ngồi kia ngắm nhìn núi non xa xa cùng lá phong hai bên bờ, tiếng gọi sắp thốt ra khỏi miệng lại được nuốt ngược trở lại. Nụ cười trên mặt cậu cũng chậm rãi cứng ngắc, trong miệng giống như đang ngậm một viên đá lạnh thật lớn, vừa lạnh vừa khó chịu.

Em gái không thể nghe thấy gì mà.

Thủy Ngân thả lỏng tinh thần nhìn ngắm sông núi cây cỏ một hồi mới phát giác được ánh mắt ở sau lưng. Cô quay đầu lại nhìn, thấy ông anh trai không biết vì sao lại đang dùng ánh mắt kiểu cố gắng kìm nén tới mức khó chịu mà nhìn cô. Mỗi lần Triệu Đoan Trạch nhìn cô như vậy, tức là đang hận không thể vì cô làm vài việc gì đó.

Quả nhiên, cả một buổi trưa, cậu hết hỏi cô có muốn lên thuyền ngủ trưa nghỉ ngơi một lát hay không, lại hỏi cô có khát nước hay đói bụng gì không, rồi lại sợ cô ra gió nhiều quá nhỡ đâu sinh bệnh. Mỗi lần cậu dông dài tới mức nhàm chán thế này, Thủy Ngân đều nhìn xem sông núi cảnh vật, cảm thấy thật thanh tĩnh.

Không nghe được âm thanh là sự thật không có cách nào thay đổi. Cô luôn cho rằng việc nghe được không hẳn đã là việc tốt, mà việc không nghe được cũng hẳn hoàn toàn là việc xấu. Tuy vậy, ông anh trai bên cạnh hiển nhiên không nhìn nhận việc đó giống như cô, cảm giác áy náy của cậu trải qua nhiều năm không chỉ không có giảm đi mà còn càng ngày càng thêm trầm trọng.

Đến buổi chiều, thuyền của hai người đi hết một con sông dài, dừng tại bến tàu ở hạ du. Nơi đó đã có xe ngựa chờ sẵn, chở hai người dọc theo bờ sông đến một quán rượu cao mấy tầng.

Vị trí gần cửa sổ có thể nhìn thấy mặt trời lặn trên sông đã được Triệu Đoan Trạch bao trước. Đợi hai anh em lên lầu ngồi xuống, uống hết một chén trà xanh, từng loại món ăn được lần lượt bưng lên.

Bàn ăn ở chỗ này chỉ có hai người, còn nhóm hộ vệ thì ngồi một bàn ở lầu dưới. Ăn được một nửa, mấy ông chủ đang ăn ở phòng sát vách phát hiện ra Triệu Đoan Trạch cũng đang ăn ở đây, gọi qua mời cậu uống vài ly rượu. Việc xã giao trên thương trường là khó tránh khỏi, Triệu Đoan Trạch đã quá quen với chuyện này, kêu em gái cứ từ từ ăn, để mình qua đó ứng phó một chút.

Trong lúc ấy, ở trước mặt Thủy Ngân lại xuất hiện hai người. Không biết Ngụy Tử Mộ và Lâm Lang lên lầu vào lúc nào, chọn đúng thời điểm mà tìm tới.

Bọn họ đã có chuẩn bị sẵn, Ngụy Tử Mộ cầm giấy viết chữ trong tay. Hiển nhiên trải qua bài học bị làm lơ ở trước cổng chính nhà họ Triệu, cô ta đã biết được phương thức nói chuyện chính xác rồi. Chỉ có điều Thủy Ngân không muốn nói chuyện với cô ta, cho nên khi chồng giấy được đưa đến trước mặt gần như sắp đâm vào mắt cô kia, cô lập tức ném thẳng vào chậu nước rửa tay đặt bên cạnh.

Chữ viết bằng mực rất nhanh bị nhoè ở trong nước, không nhìn thấy rõ nữa. Hành động của cô làm Ngụy Tử Mộ tức giận không nhẹ, mặc kệ cô ta nói cái gì, kẻ điếc trước mặt cũng không nghe thấy được.

Đúng lúc này Triệu Đoan Trạch trở về, nhìn thấy hai người kia đang đứng ở trước mặt em gái, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Không phải tôi đã nói hai người cút đi rồi sao? Ai bảo các người tới quấy rối Đinh Chỉ?” Dáng vẻ giận tái mặt của Triệu Đoan Trạch đặc biệt đáng sợ, ở đây chỉ có Thủy Ngân là không sợ cậu, còn Ngụy Tử Mộ và Lâm Lang đều bị bộ dạng một giây sau chuẩn bị xông lên đánh người của cậu dọa cho phát sợ. Ngụy Tử Mộ còn đang lắp bắp gọi anh họ thì Lâm Lâm miễn cưỡng cố gắng kéo cô ta rời đi.

Chờ hai người đó đi rồi, vẻ hung hăng trên mặt Triệu Đoan Trạch biến mất trong nháy mắt, y hệt như nghệ nhân đang diễn kịch lật mặt.

Thủy Ngân bị cậu chọc cho bật cười, Triệu Đoan Trạch đột nhiên thấy em gái nhoẻn miệng cười, mặt không khống chế được đỏ lên, cảm thấy mình không quá ổn trọng, di chuyển về chỗ ngồi của mình.

“Anh chỉ hù doạ bọn họ một chút thôi. Ngụy Tử Mộ thật quá phiền phức, từ nhỏ đã thấy phiền. Nếu không phải là họ hàng thì anh đã trực tiếp ném ra ngoài từ lâu rồi. Còn có thằng nhóc Lâm Lang kia nữa, liên quan quái gì đến nó. Trước kia cha mẹ còn muốn gả em cho nó cơ đấy, ánh mắt nhìn người kiểu gì không biết nữa.”

Triệu Đoan Trạch nhìn em gái đang chuyên tâm ăn cá một chút, lại tiếp tục lải nhải: “Còn cả vừa rồi phòng bên cạnh có người hỏi anh chuyện chung thân đại sự của em, nói muốn giới thiệu con của ông ta cho em nữa. Đứa con trai kia của ông ta trông như ma ấy, còn lâu mới sánh nổi với anh, thế mà lại có ý định cướp em rời khỏi anh, có mà nằm mơ.”

Có đôi khi Triệu Đoan Trạch sẽ ỷ vào việc em gái không nghe thấy gì mà càu nhàu một chút, nhưng đáng tiếc cậu không hề biết em gái có thể đọc được khẩu hình miệng.Thủy Ngân làm bộ như không hiểu: . . . Sang phòng bên cạnh không biết đã uống vào bao nhiêu mà say đến mức này.

Ăn cơm xong, hai anh em bước ra ngoài, đúng lúc gặp phải nhóm ông chủ phòng bên cạnh cũng đi ra. Đôi cha con muốn làm mối với em gái cũng có mặt, thấy ánh mắt đăm đăm nhìn em gái mình của thằng nhóc kia, Triệu Đoan Trạch một bên chào hỏi, một bên kéo mũ choàng cho em gái, hướng người đứng trước che khuất cô.

Trên đường hai người ngồi xe ngựa trở về, Thủy Ngân tự hỏi có phải ông anh trai Triệu Đoan Trạch này yêu thương em gái có chút quá mức hay không. Cô biết rõ cậu không có tình cảm sai lệch gì đối với em gái giống như trong nguyên tác, nhưng biểu hiện của cậu bây giờ thậm chí còn cố chấp hơn rất nhiều so với tình cảm của Triệu Đoan Trạch dành cho Toả Nhi.

Không chỉ là yêu thương, mà sự tồn tại của cô còn giống như trụ cột tinh thần của cậu. Thủy Ngân thực sự không hiểu vì sao trải qua vài thế giới, những người sống ở bên cạnh cô lâu dài đều sẽ dễ sinh ra cảm giác ỷ lại đối với mình.

Cái này có chút khó giải quyết rồi.

Trong lúc đang âm thầm suy nghĩ thì Triệu Đoan Trạch kéo lấy tay cô, chỉ cho cô nhìn màn múa sư tử náo nhiệt bên ngoài. Không biết xe ngựa được dừng lại lúc nào, đỗ ở một chỗ tương đối rộng rãi trên phố, một đám người vây xung quanh.

Thủy Ngân đưa mắt nhìn qua cửa sổ, thấy bên ngoài có bắn pháo hoa, rất nhiều người đang bịt chặt tai. Cô không nghe thấy được cho nên chỉ lẳng lặng nhìn xem ánh sáng pháo hoa đang nở bung trên bầu trời, và cả những màn múa rồng múa sư tử giữa ánh lửa bập bùng.

Màn biểu diễn có chút hoàng tráng, có tất cả tám đầu rồng, sáu đầu sư tử, mấy chục người tham gia, nối đuôi nhau dài đến tận con phố khác, còn có một nhóm đánh trống thổi kèn rộn rã không ngừng.

Triệu Đoan Trạch hỏi cô có muốn xuống đường đi xem một chút hay không, Thủy Ngân thì sao cũng được nên gật đầu đồng ý, sau đó được Triệu Đoan Trạch dắt xuống xe. Mấy người hộ vệ đi sát bên cạnh, Triệu Đoan Trạch nắm chặt tay em gái dắt đi, nhưng cũng chỉ đứng xem ở bên ngoài chứ không chen vào giữa đám người.

Thủy Ngân không nghe được sự ồn ào náo nhiệt lúc này, chỉ có thể nhìn, cho nên đối với đám người đang reo hò cười đùa cùng tình cảnh rộn ràng kia, cô có một cảm giác xa cách đến kỳ lạ. Bởi vì không nghe thấy các loại âm thanh, ở trong thế giới này, cô thiếu mất khả năng chìm đắm, đặc biệt là khi xung quanh hết sức sôi nổi. Cô có cảm giác tình cảnh xung quanh mình hết thảy chỉ là giả dối.

Tay của cô đột nhiên bị nắm thật chặt, Triệu Đoan Trạch che chở dẫn cô đi tới một bên, có chút lo lắng lắc lắc tay cô, “Sao thế, có phải là mệt rồi hay không, làm sao trông em không có tinh thần gì vậy?”

Cậu lấy ra giấy và gậy than mang theo bên người, viết ra nghi vấn của mình.

“Nếu không muốn xem nữa thì chúng ta đi về nhé?”

Thủy Ngân lắc đầu ra hiệu không có chuyện gì, để cậu tiếp tục xem. Đúng lúc này, trên một con phố nhỏ ở gần chỗ bọn họ truyền đến một tiếng rít gào, “Cứu mạng!”

Thật trùng hợp, giọng nói kia Triệu Đoan Trạch có biết, là tiếng của Ngụy Tử Mộ. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đó, vừa hay bắt gặp Ngụy Tử Mộ đang chạy về phía trước, mà hai người đàn ông chạy theo phía sau đã đuổi kịp cô ta, một tay bịt miệng, một tay ôm người kéo vào một ngã rẽ. Bóng dáng cả ba người nhanh chóng biến mất.

Càng là những lúc náo nhiệt thì càng dễ gặp phải rắc rối. Thế cục hiện giờ hỗn loạn không có ai quản, phụ nữ độc thân và trẻ con ở bên ngoài rất dễ bị bọn buôn người bắt cóc. Nhìn Nguỵ Tử Mộ như vậy, đoán chừng là gặp phải bọn buôn người chuyện môn cướp bóc ở những chỗ hẻo lánh vào ban đêm rồi.

Tuy rằng thấy cô em họ Nguỵ Tử Mộ này rất phiền phức, nhưng Triệu Đoan Trạch cũng không thể cứ trơ mắt nhìn người bị bắt đi như thế. Cậu lập tức chỉ vào ba người hộ vệ ở bên cạnh, ra hiệu cho bọn họ đuổi theo trước tìm hiểu tình huống xem như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.