Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 53: Chương 53: Hoàng thúc muốn ôm một cái《7》




Editor: Nha Đam

Về phần ám vệ, chỉ sợ Phù Sơ còn không rõ ràng, Thừa tướng đại nhân đã sớm âm thầm đổi ám vệ ban đầu của hoàng đế.

Hiện tại đi theo tiểu hoàng đế, chẳng qua là Tư Đồ Diễm phái người tới giám thị nàng mà thôi.

Song đó là điều hiển nhiên, Tư Đồ Diễm xem thường tiểu hoàng đế, Phong Thiển hai ba quãng liền ném xa đám người âm thầm đi theo nàng.

Phỏng chừng đám người giám thị nàng cũng hoàn toàn không nhiều.

Rốt cuộc, một hoàng đế mềm yếu ăn hại tàn phế, cũng không cần giám thị nhiều làm gì.

Phong Thiển hướng tới gần tiếng đánh nhau.

Khi đến gần, có thể mơ hồ thấy có thân ảnh đánh nhau.

Tiểu hoàng đế đi đến một góc, chậm rì rì mà gỡ miện lưu* vướng bận trên đầu xuống, tùy ý ném đến một bên.

*miện lưu: chuỗi ngọc trên mũ miện

Ba nghìn tóc đen trên đỉnh đầu, chỉ dùng một cây ngọc trâm cố định.

Phong Thiển nhẹ nhàng mà tới gần.

Ánh trăng thanh thanh lãnh lãnh mà chiếu xuống dưới.

Mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh huyền sắc cùng mấy chục cái hắc ảnh cùng đánh nhau.

Phong Thiển mị mị mắt, an tĩnh mà nhìn chiến cuộc trước mắt.

Hiển nhiên, sát thủ này đều đã được huấn luyện, võ công cao cường, ngay cả chiến thần Vương gia Phượng Quyết ứng phó đều có vẻ có chút cố hết sức.

Tiểu hoàng đế lười biếng duỗi eo, thoải mái hào phóng đi qua.

“Xem ra, tựa hồ thực náo nhiệt nha.”

Thanh âm tiểu hoàng đế mềm mềm mại mại lúc này có vẻ dị thường đột ngột.

Mọi người gần như cùng thời khắc đó ngừng lại, ánh mắt sắc bén mà bắn về phía Phong Thiển.

Tiểu hoàng đế không nhanh không chậm mà đi đến bên người Phượng Quyết, ngửa đầu xem hắn: “Hoàng thúc có thể ứng phó đám người được không?”

Phượng Quyết hơi giật mình, cúi đầu nhìn về phía đối phương.

Ánh trăng thanh lãnh dừng ở trong mắt tiểu hoàng đế, thế nhưng cực kỳ xinh đẹp.

Đối phương không còn mũ miện hoa lệ trên đầu, giờ phút này bộ dáng càng thêm vài phần tính trẻ con.

“Bệ hạ tại sao lại ở đây?” Thanh âm hắn đạm mạc.

Tầm mắt Phượng Quyết nhìn về phía tiểu hoàng đế nhiều vài phần xem kỹ, mắt phượng hẹp dài nguy hiểm mà mị mị.

Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, tránh đi tầm mắt Phượng Quyết.

Phong Thiển không để ý đến hắn, chỉ là tiến lên một bước che ở trước mặt Phượng Quyết.

Tiểu hoàng đế mở miệng: “Là ai phái các ngươi tới? Mưu sát hoàng thân quốc thích chính là tử tội.”

Sát thủ đối diện hiển nhiên thập phần ngoài ý muốn, không nghĩ tới tiểu hoàng đế tại sao lại tiến vào đây.

Nhóm sát thủ hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời lưỡng lự.

Phượng Quyết không nói gì, tầm mắt thanh lãnh dừng ở trên con người trước mặt, không biết suy nghĩ cái gì.

Tiểu hoàng đế nghiêng đầu, “Nhưng mà, các ngươi đêm nay một người đều đừng hòng đi được nha.”

Rõ ràng là thanh âm ngọt mềm, giờ phút này lại là tuyên án tử hình bọn họ.

Ám sát Phượng Quyết, phỏng chừng chỉ có Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Diễm làm được.

Trước mắt, Tư Đồ Diễm tưởng mưu quyền soán vị, chướng ngại lớn nhất không phải con rối hoàng đế nàng đây, mà là chiến công hiển hách, bá tánh tín ngưỡng Phượng Quyết.

Tiên hoàng tự mình phong Trấn Bắc vương Phượng Quyết.

Cho nên, không khó đoán ra, những người này là Tư Đồ Diễm phái tới.

Hiện giờ, tiểu hoàng đế bại lộ ở trước mặt mấy người này, bọn họ nếu toàn thân mà lui, Phong Thiển tỏ vẻ sẽ thực phiền toái.

Ít nhất hiện tại, ở không nghĩ tới biện pháp vặn ngã Tư Đồ Diễm trước, còn không thể rút dây động rừng.

Phượng Quyết có chút ngoài ý muốn nhìn về tiểu hoàng đế phía trước mặt lùn hơn hắn một cái đầu.

Lời nói của đối phương đều nằm ngoài dự liệu của hắn.

Mà đúng lúc vào lúc này, không biết là ai đột nhiên động thủ, mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng Phượng Quyết.

Cảm thấy được nguy hiểm, Phượng Quyết mắt phượng hơi rùng mình, nhanh chóng tránh đi. Nhưng mà, tiểu hoàng đế động tác lại so với hắn càng nhanh hơn.

Giây tiếp theo, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Tiểu hoàng đế thoạt nhìn ngoan ngoãn mềm mại giơ tay nhẹ nhàng nắm mũi kiếm đối phương đâm tới.

Thời gian ở đây phảng phất một khắc yên lặng.

Kiếm bị kẹp lấy, sát thủ lại hoàn toàn không nhúc nhích được, đôi mắt phía trên khăn che mặt của đối phương trừng lớn, không thể tưởng tượng mà nhìn tiểu hoàng đế vân đạm phong khinh trước mặt.

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi (Theo Vườn hoa của Bạch Trà)

Tiểu hoàng đế trừng lớn con người, giống như người hiện tại tay không kẹp lấy mũi kiếm đối phương không phải là nàng giống

*********************

Lời tác giả: Nhược nhược mà cầu năm sao khen ngợi một chút, ta quá khó khăn

Lời editor: Thời gian rảnh để tớ đăng chương mới thường là 12 đến 1 giờ trưa hoặc 10 đến 12 giờ đêm nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.