Điền Duyên

Chương 176: Chương 176: Hỉ triệu




Cửu Nhi căn bản không có tâm tư đánh cá. Hắn đi theo là vì muốn nói chuyện với Đỗ Quyên.

Quế Hương chỉ cần đi theo biểu ca Cửu Nhi là vui vẻ. Lúc thì hỏi hắn tình hình săn thú trên núi, một hồi nói cho hắn biết chuyện lý thú trong nhà, khỉ thì bỏ lại giỏ cá đi hái nhành liễu dọc bờ sông, nói là bện cái mũ cho Cửu Nhi ca ca đội.

Cửu Nhi không yên lòng trả lời, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Đỗ Quyên bên kia.

Lúc đi dọc lên thượng nguồn, Quế Hương lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

Cửu Nhi nhanh tay, từ phía sau đỡ lấy nàng, nhíu mày quát: “Đi đường cũng không vững! Đã nói ngươi đừng đi, ngươi nhất định muốn theo tới. Nếu ngã thì sao?”

Quế Hương nương vào cánh tay mạnh mẽ của hắn đứng vững, bị mắng cũng không tức giận, bởi vì biết hắn quan tâm nàng, làm mặt quỷ phản đối hắn, nói: “Cũng không té ngã mà!”

Cửu Nhi bất đắc dĩ, sợ nàng té thật, đơn giản kéo giỏ cá trên tay nàng qua tay mình, cho nàng đi tay không.

Quế Hương càng vui vẻ, cười tủm tỉm chạy ở phía trước.

Cửu Nhi thấy nàng xoay xoay, cố ý hỏi: “Có muốn ta cõng ngươi hay không?”

Quế Hương ngượng ngùng sẵng giọng: “Ta vô dụng như vậy sao?”

Cửu Nhi vai khiêng lưới đánh cá, tay xách giỏ cá, nghe xong lời này, cúi đầu nhìn giỏ cá kinh ngạc hỏi: “Ngươi rất hữu dụng sao? Ngươi có ích lợi gì?”

Quế Hương làm bộ như không phát hiện động tác của hắn, đắc ý nói: “Đợi ngươi kéo lưới cá lên, ta giúp ngươi nhặt cá a!”

Cửu Nhi hừ một tiếng, không có biện pháp gì với nàng.

Từ lúc đại tỷ Thủy Tú xuất giá, trong nhà hắn còn lại mấy huynh đệ. Không dễ dàng đại ca cưới đại tẩu về, thai đầu đại tẩu sinh con trai, nương liền coi đứa cháu bên ngoại làm người thích này như khuê nữ. Hắn cũng rất thương yêu người biểu muội này, sẽ không chọc giận nàng thương tâm.

Hai huynh muội ngươi tới ta đi đấu võ mồm, lại đổi một khúc sông khác thả lưới.

Thả được mấy lần, Cửu Nhi đích thực nhịn không được, nói với Quế Hương: “Đi, đi qua bên Đỗ Quyên. Trong hồ cũng có cá.”

Quế Hương cũng nguyện ý, bởi vì nàng cảm thấy không có Đỗ Quyên, Cửu Nhi không hăng hái lắm.

Tận đáy lòng nàng thầm cảm thấy Cửu Nhi thích Đỗ Quyên, lại không muốn nhìn thẳng vào sự thật. Dù sao Đỗ Quyên gả cho Lâm Xuân là nhất định. Nàng không cần thiết đoán mò.

Hai người đi tới bờ hồ nơi Đỗ Quyên túi tôm. Đỗ Quyên đang kéo một lợp tôm lên bờ để Hoàng Ly nhặt. Nàng chất vấn: “Sao các ngươi lại tới đây?”

Cửu Nhi không giải thích được, hỏi ngược lại: “Chúng ta không thể lại đây?”

Đỗ Quyên nói: “Dĩ nhiên rồi. Lưới cá lớn của ngươi tung ra một cái, lại 'rầm rầm' trong nước đảo vài cái, tôm đều bị sợ chạy hết, ta còn túi tôm gì nữa, ở không coi ngươi đánh cá sao? Lúc trước ta không chịu cùng ngươi túi tôm bên bờ sông cũng là lý do này.”

Quế Hương lập tức phủi sạch nói: “Là Cửu Nhi ca ca muốn đến.”

Cửu Nhi vội cười nói: “Vậy ta để ngươi ở phía trước, ta đi theo phía sau.”

Đỗ Quyên buồn bực nói: “Sao các ngươi nhất định phải giành chỗ với ta?”

Cửu Nhi ngượng ngùng nói: “Không phải ta đoạt chỗ với ngươi. Chúng ta ở chung một chỗ, cười nói náo nhiệt chút. Ta và Quế Hương ở bên kia không hứng thú chút nào!”

Hoàng Ly nhặt sạch sẽ tôm trong lợp, ở bên mép nước rửa tay, nói: “Nhị tỷ, đừng nói nữa, đường không phải của chúng ta. Quế Hương tỷ, chúng ta đổi người đi. Ta và Cửu Nhi ca ca đánh cá, ngươi cùng nhị tỷ ta túi tôm.”

Nàng đang muốn xem đánh cá đâu.

Quế Hương cũng ngại trễ, muốn cùng Đỗ Quyên trò chuyện, cầu còn không được, vội đáp ứng.

Vì thế, hai nhóm người lại bận rộn.

Đỗ Quyên vừa kéo tôm, vừa thầm oán, nói Cửu Nhi làm tôm nàng sợ chạy mất.

Cửu Nhi hắc hắc cười, không để ý nàng.

Khi nói chuyện, hắn kéo một lưới lên, bên trong là một con hồng lý lớn, nhất thời mừng rỡ, kêu lên: “Thế nào? Nếu ta không tới đây thì không bắt được cá rồi.”

Quế Hương và Đỗ Quyên lập tức chạy qua xem.

Hoàng Ly nhìn chằm chằm con cá chép kia, hai mắt tỏa sáng, thất thanh nói: “Cá sốt chua ngọt!”

Ba người khác nhất thời cười ngửa tới ngửa lui.

Quế Hương thở gấp nói: “Cá sốt chua ngọt lớn lên trong hồ nước!”

Hoàng Ly chu môi nói: “Ngươi lại chơi chữ!”, rồi tiếc hận nói: “Chỉ có một con à! Nếu là nhiều, ta còn có thể mặt dày xin Cửu Nhi ca ca một con về nhà nấu cá sốt chua ngọt.”

Đỗ Quyên cười nói: “Ngươi mau bỏ tâm tư này. Cửu Nhi đánh cá phải hiếu kính thái gia cùng thái nãi nãi trước, rồi gia gia nãi nãi, còn có cha và nương. Lo trong nhà xong còn Quế Hương muội muội nữa, khẳng định phải đưa cho Quế Hương muội muội, không thể khuỷu tay cong ra ngoài, cho người bên ngoài trước. Tính như vậy, ít nhất phải bắt được bốn năm con cá chép mới có thể đến tay người muội muội kết nghĩa này.”

Nói một lúc, Quế Hương nghe trong lòng rất hưởng thụ.

Khó được nhất là, Cửu Nhi không phản đối, không giải thích, mà chấp nhận cách nói của Đỗ Quyên. Cũng có nghĩa là trong lòng Cửu Nhi, nàng xếp hạng trước Đỗ Quyên, với nàng mà nói, Đỗ Quyên xem như “người ngoài“.

Nàng liếc mắt nhìn Cửu Nhi, vừa vui lại sẵng giọng: “Hắn mới không cho ta đâu.”

Hoàng Ly làm cái biểu tình thất vọng, thúc Cửu Nhi nói: “Cửu Nhi ca ca, vậy ngươi mau mau thả lưới, bắt thêm mấy con cá chép, tỷ ta đang xếp hàng đó!”

Đỗ Quyên và Quế Hương nở nụ cười.

Cửu Nhi cũng cười. Hắn không suy nghĩ nhiều như vậy, lại càng không phân thân sơ.

Hắn đem lưới cá xoay qua, giũ sạch tạp vật bám trong lưới, sau đó hướng Đỗ Quyên chớp chớp mắt, lại cười nói với Quế Hương: “Ta nào dám! Dù không hiếu kính lão thái gia lão thái thái, cũng phải cho ngươi trước. Bằng không, ngươi khóc lên, cô cô còn không về nhà mẹ đẻ tìm ta tính sổ. Nương ta khẳng định sẽ đánh ta.”

Nói xong dùng sức ném lưới vào hồ nước, đợi nó chậm rãi chìm xuống, mới nhẹ nhàng lay động cành trúc, xua cá về phía lưới.

Quế Hương dậm chân không thuận theo, nói mình là người không phân rõ phải trái sao!

Ánh mắt nhìn về phía Cửu Nhi long lanh, hờn dỗi giận quay đi, rất đáng yêu.

Đỗ Quyên cũng cười nói: “Cửu Nhi, ngươi thật oan uổng Quế Hương. Tính tình Quế Hương thẳng chút, kỳ thật rất thông tình đạt lý, nói tới có chút giống tính tình của mẹ nuôi, cũng giống Thủy Tú tỷ tỷ. Ân, cô nương nhà các ngươi đều lanh lẹ chân thành tha thiết.”

Quế Hương nghe xong càng thích.

Đây cũng là lý dó nàng và Đỗ Quyên tốt, không ghen tị Đỗ Quyên: Đỗ Quyên đối với nàng rất tốt, dạy nàng rất nhiều thứ. Nàng làm không đúng, Đỗ Quyên sẽ trực tiếp chỉ ra, nhưng trước mặt người khác trước giờ đều khen nàng, bởi vậy nàng phá lệ thích nàng.

Đỗ Quyên là cô gái xuất sắc nhất trong thôn. Nàng đi theo Đỗ Quyên học, cũng rất xuất sắc. Tương lai, các nàng còn có thể là chị em dâu.

Cửu Nhi gật đầu, thực “công chính” bình luận: “Nha đầu kia coi như hiểu chuyện.”

Hắn cảm thấy lúc ở cùng với Đỗ Quyên mà dung sủng Quế Hương biểu muội, càng lộ vẻ thân cận hơn.

Chẳng phải là vậy hay sao, nếu ... Đỗ Quyên thành tẩu tử của Quế Hương!

Hắn nhịn không được nhếch miệng cười, trong lòng thập phần sung sướng, tay lay động cành trúc không ngừng, quậy đến bọt nước văng khắp nơi. Chờ lúc hắn lưới kéo lên, mấy cô gái kinh ngạc không thôi.

Hoàng Ly đầu tiên kêu lên: “Sao còn không thu lưới? Chần chờ, cá đều bị ngươi doạ chạy mất hết.”

Cửu Nhi có thế mới nhớ tới, không khỏi lúng túng cười, vội vàng đặt hai cấy trúc ở bên hông, hai tay dùng sức kéo lưới lên.

Có lẽ mẻ lưới thứ nhất cho mọi người một kinh hỉ, đối với mẻ lưới thứ hai, bọn họ đều có sự chờ mong lớn. Đỗ Quyên cũng bỏ mặc túi tôm, cùng Quế Hương, Hoàng Ly ba người sáu con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Cửu Nhi, hận không thể bắn vào nước.

Cũng không đợi lâu, lưới đánh cá rất nhanh rời mặt nước.

Bọt nước văng khắp nơi, cá rời khỏi nước bật lên không ngừng, chấn động đến mức lưới cá đung đưa lên xuống.

Hoàng Ly và Quế Hương vỗ tay kêu to: “Lại có một con Hồng Lý! Còn có cá lớn!”

Cửu Nhi nhanh chóng chuyển lưới đánh cá lên trên cỏ, vì thế mọi người thấy rõ ràng: mẻ lưới này vớt được một con Hồng Lý, còn có hai con cá trắm cỏ to, còn có mấy con cá trích. Cá chép và cá trắm cỏ đều đều trên 2 cân.

Đỗ Quyên trừng lớn mắt nói: “Hôm nay sao vận khí ngươi tốt như vậy chứ?”

Hồ nước này không ở trong núi, thường có người đến thả lưới, sao lại có cá lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ là cá lọt lưới đều để cho Cửu Nhi đụng phải!

Cửu Nhi kích động không kiềm chế được——

Đây là điềm tốt a!

Hắn một lòng nhớ thương muốn tới tìm Đỗ Quyên, tới rồi liên tục lưới được 2 con Hồng Lý. Điều này nói cái gì?

Thuyết minh là chuyện trong lòng hắn nghĩ nhất định có thể thành, đây là điềm hỉ!

Điềm hỉ a, hắn nhìn Đỗ Quyên ha hả cười.

Đỗ Quyên còn tưởng rằng hắn đang đắc ý, liền bẻ ngón tay nói: “Ta đếm rồi, tính cả cá trích cũng có 5 cá lớn, ta là muội muội kết nghĩa cũng nên được chia một con.”

Cửu Nhi gật đầu nói: “Chia, chia!”

Quế Hương cũng cảm thấy đây là điềm lành, bất quá là điềm hỉ của nàng.

Nàng vừa bỏ cá vào giỏ, vừa cười nói: “Đỗ Quyên, ngươi đừng vội, đợi Cửu Nhi ca ca lưới thêm vài mẻ, không chừng còn có thể lưới được Hồng Lý. Đến lúc đó chia cho ngươi một con cá chép. Không phải Hoàng Ly nói muốn làm cá sốt chua ngọt sao!”

Một lời nhắc nhở, Hoàng Ly lại bắt đầu thúc giục Cửu Nhi.

Đỗ Quyên nhìn tâm ngứa một chút, thầm oán Cửu Nhi nói: “Đều tại ngươi, làm chúng ta không còn tâm tình túi tôm. Ngươi tránh ra, để cho ta tới thả lưới. Ta ngứa tay rồi!”

Cửu Nhi nhìn Đỗ Quyên từ trên xuống dưới, không cách nào tưởng tượng ra được nàng có thể kẹp hai cây trúc dài ở bên hông dùng sức run run kéo. Hình ảnh kia quá quái dị đi, cho nên xoa dịu nói: “Lưới rất nặng, ngươi không đủ sức kéo lên đâu.”

Quế Hương dậm chân cười nói: “Ai yêu, Đỗ Quyên! Ngươi như vậy mà đi kéo lưới còn ra bộ dáng gì!” Nàng cũng tưởng tượng tình cảnh Đỗ Quyên kéo lưới, cười không ngừng.

Đỗ Quyên bĩu môi nói: “Không phải ta chưa từng bắt cá. Ngạc nhiên gì chứ!”

Quế Hương nói: “Không giống đâu. Khi đó ngươi xuống nước...”

Cửu Nhi vội nói: “Đừng nóng vội, ta thả lưới thêm vài lần, chia cá co ngươi là được.”

Nói xong, cảm giác bận rộn đến mức người khô nóng, liền cởi áo ngoài ném cho Quế Hương, bên trong chỉ mặc áo ngắn không có tay, lộ ra hai cánh tay rắn chắc hữu lực.

Hai tay hắn nâng cao thanh trúc, nhẹ nhàng vung, lưới đánh cá ướt sũng nặng nề trên tay hắn phảng phất nhẹ như không có gì, lập tức chìm trong ao nước.

Hắn vừa rung rung thanh trúc, vừa cười nói với Đỗ Quyên: “Để xem mẻ này thế nào.”

Đang bận, từ trong thôn một người vội vàng chạy đến.

Tới gần hơn mới nhìn rõ là Lâm Xuân.

Hắn đã cởi áo khoác mặc làm việc, chỉ mặc áo ngắn xám cùng quần, bên hông buộc đai lưng vải cùng màu, bước đi như bay xẹt đến.

Quế Hương thấy hắn đặc biệt cao hứng.

Lâm Xuân và Đỗ Quyên, Cửu Nhi và nàng, đúng là hai cặp.

Bởi vậy thật xa đã cười với hắn nói: “Xuân Sinh ca ca, ngươi mau đến xem, Cửu Nhi ca ca lưới được 2 con Hồng Lý nè!”

Lâm Xuân đi tới trước mặt mọi người, quan sát Đỗ Quyên trước, thấy nàng vẫn bình thường, mới kinh ngạc hỏi: “Sao ao này có cá chép lớn chứ?”

Nói xong thăm dò nhìn vào trong giỏ cá, quả nhiên có hai con Hồng Lý, đại khái hơn ba cân, nên nhìn Cửu Nhi cười nói: “Ngươi hên quá, 'cá lọt lưới' cũng để ngươi bắt được!”

Đỗ Quyên nói: “Ta cũng nói như vậy đó.”

Cửu Nhi cười ha ha, hết sức cao hứng.

Lại kéo lưới lên, chỉ có mấy con cá trích và cá chạch, mọi người đều nói hắn dùng hết vận khí tốt rồi.

Lâm Xuân chuyển hướng Đỗ Quyên hỏi: “Túi được bao nhiêu tôm?”

Đỗ Quyên nói còn chưa bao nhiêu, đều do Cửu Nhi, chạy tới đây đánh cá, làm hại nàng cũng không có tâm tư túi tôm.

Lâm Xuân khom lưng nhặt tôm, giúp nàng vớt lên.

Đỗ Quyên liền cầm gùi đi theo phía sau hắn nhặt tôm.

Hoàng Ly vẫn nhìn chằm chằm Cửu Nhi như cũ, chờ đợi có thể lấy được Hồng Lý.

Nhưng Cửu Nhi lại không lưới được Hồng Lý, ngay cả cá trắm cỏ cũng không lưới được, đều là một ít cá không dài quá nửa thước.

Hắn không thèm để ý chút nào, nghĩ rằng một đôi Hồng Lý vừa đủ ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.