Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 24: Chương 24




Đến lúc dự án bàn bạc không xong, nhẹ thì liệt nửa người, nặng thì chết thê thảm, không phải chuyện đùa đâu.

Những người có mặt nhất thời không lên tiếng, vì thế, gương mặt của Lâm Danh Sơn hiện vẻ tức giận.

“Ông nội, cháu cảm thấy dự án này, nên giao Lâm Ngọc Ngân đi bàn bạc.”

Chính vào lúc này, Lâm Tú Minh đứng dậy, thẳng thừng chĩa mũi dùi về phía Lâm Ngọc Ngân.

Sắc mặt Lâm Ngọc Ngân chợt trầm xuống, cô nói: “Tôi làm ở phòng thiết kế, còn cô mới là người của phòng nghiệp vụ, cô không đi, tại sao bắt tôi đi?”

Lâm Tú Minh hừ lạnh một tiếng, châm biếm: “Lâm Ngọc Ngân, những bộ quần áo mà chị thiết kế, vừa xấu xí, vừa quê mùa.”

“Mấy năm qua doanh nghiệp Hiển Lâm của chúng ta không phát triển được, là vì quần áo mà chị thiết kế quá giống rác rưởi.”

“Vì vậy, đây là cơ hội để chị lấy công bù đắp, đừng hòng cả ngày sống tạm bợ ở công ty, chị không biết xấu hổ sao?”

Lâm Ngọc Ngân vô cùng tức giận, những năm gần đây lợi nhuận của công ty không được tốt, rõ ràng là nhóm của Lâm Tú Minh mơ ước viển vông, hơn nữa còn ăn hoa hồng quá nhiều, chất lượng sản phẩm nhập vào cũng không cao.

Vì vậy mà tập đoàn Hiển Lâm sản xuất quần áo chất lượng kém, ảnh hưởng đến doanh thu.

Trái lại kiểu dáng quần áo mà đội nhóm của Lâm Ngọc Ngân thiết kế vừa bắt kịp trào lưu lại đẹp mắt, mới bù đắp được khuyết điểm của sản phẩm công ty nhiều nhất có thể, nếu không tập đoàn Hiển Lâm đã đóng cửa từ lâu rồi.

Bây giờ, Lâm Tú Minh lại mang chuyện này ra nói, đổi lại là ai cũng sẽ vô cùng tức giận.

“Lâm Ngọc Ngân, làm người phải biết cảm kích, những năm qua nếu không phải nhà họ Lâm chúng tôi nuôi chị, cả nhà chị đã thành ăn mày giống người đàn ông kia từ lâu, phải đi nhặt rác rồi.”

“Thế nào, bây giờ bắt chị bỏ ra chút công sức, chị cũng không đồng ý?”

Nói xong, Lâm Tú Minh lập tức giơ tay: “Tôi tuyên bố, để Lâm Ngọc Ngân đến Hồng Vân bàn bạc dự án này, ai đồng ý giơ tay.”

“Tôi cảm thấy Tú Minh nói có lý, tôi đồng ý.”

“Phải, tôi cũng đồng ý, làm sâu mọt trong nhà họ Lâm lâu như thế, dĩ nhiên phải bỏ ra chút công sức.”

“Ừ, tôi cũng đồng ý!”

Phút chốc, hơn một nửa nhân viên cấp cao của nhà họ Lâm đều giơ tay lên.

Lâm Ngọc Ngân hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên nhà họ Lâm người nào người nấy đều như thế, hận không thể đẩy cô xuống vực sâu muốn trượng.

Sau cùng, Lâm Ngọc Ngân chỉ có thể nhìn Lâm Danh Sơn bằng ánh mắt bất lực.

Những chuyện như thế này, vốn dĩ chính là công việc của phòng nghiệp vụ phía Lâm Tú Minh, tại sao lại bắt cô đi?

Cô tin ông nội của mình, có thể đưa ra một quyết định công bằng.

Thế nhưng, cuối cùng Lâm Ngọc Ngân vẫn nhận về nỗi thất vọng to lớn.

“Ông cảm thấy Tú Minh nói có lý, Ngọc Ngân, tuy lần trước cháu đã giúp công ty ký được thỏa thuận thuê mặt bằng của Đại Hưng Thịnh, nhưng cháu thăng chức trưởng phòng thiết kế nhanh như vậy, trong công ty vẫn có rất nhiều người không phục.”

“Nếu lần này cháu bàn bạc thành công với tập đoàn Hồng Vân, thì công ty sẽ không còn ai dám nói này nói nọ nữa.

“Việc hợp tác trong dự án này, để cho cháu đi bàn bạc.”

“Ông nội..”

Lâm Ngọc Ngân cảm thấy vô cùng ấm ức. Ông nội thiên vị có thể nói thẳng, việc gì phải tìm những lý do thiếu thực tế? “Lâm Ngọc Ngân, ông nội có thể giao việc quan trọng như vậy cho chị, là vì tín nhiệm chị, chị phải biết cảm kích.”

“Dự án này, sẽ do chị đi bàn bạc, chị đừng hòng làm biếng đấy.”

“Nếu bàn bạc thất bại, chị hãy cút khỏi công ty đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.