Diễm Phu Nhân

Chương 109: Chương 109: Mặc dù ta hận ta yêu ngươi.




Một gian trạm dịch, toàn bộ lầu ba, bị người bao trọn.

Bên ngoài một gian phòng, Lưu tri phủ lấy lòng nhỏ giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, ngoài cửa có một người cầu kiến.”

“Hả? Người nào.” Bên trong Hách Liên Tuyên Mẫn đang đứng ở trước bàn đọc sách, tay phải cầm bút, ở trên cái bàn lớn như vậy trên tất cả giấy Tuyên Thành đều vẽ tranh viết chữ, vừa nghe vừa vung bút như mưa, khóe miệng thủy chung chứa đựng một nụ cười không dễ dàng phát giác.

“Nói là họ Tư Đồ. . . . . .”

Hách Liên Tuyên Mẫn nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu lên, để bút xuống, quan sát cẩn thận kiệt tác mình làm cả một buổi sáng. Từ nhỏ Hách Liên Tuyên Mẫn học tập cầm kỳ thư họa, lại còn am hiểu nhất thư họa, mà giờ khắc này bày ở trước mặt hắn cũng chính là một bức vẽ.

Họa lên một cô gái rất sống động, một thân áo ngắn màu đỏ cầm roi ngựa, tóc đuôi ngựa từ sau rũ xuống bả vai, hiên ngang mạnh mẽ đứng ở dưới một thân cây. Nàng quật cường khẽ ngẩng đầu, đôi môi màu son trơn bóng mím chặt, mắt rất lớn giống như là ngôi sao thiện lương ban đêm, nhưng mà xen lẫn tức giận trong đó, giống như vừa lên tiếng thì sẽ thao thao bất tuyệt mắng chửi người.

Đây là ngày trước, sau khi Tư Đồ Tinh Nhi tỉnh lại cố gắng chạy trốn lại bị người của hắn chận đường bắt trở về, bộ dáng đứng dưới tàng cây, đôi tay nàng nắm thành quyền, trên gương mặt mệt mỏi mang tức giận và không cam lòng, nhưng mà hai bên cách xa quá lớn, nàng không thể không đầu hàng.

Mà bây giờ, Tư Đồ Tinh Nhi uống nước thuốc định thần thái y mở, đã ngủ được trầm tĩnh giống như là trẻ nít bình thường.

Khóe miệng hắn cười sâu hơn một chút, dịch bước đi tới bên giường, bước chân im ắng yên tĩnh hết sức nhẹ nhàng, mà một nữ tử đang nằm trên giường nhỏ kia, tròng mắt khép lại an tường ngủ say, hình như là gặp cơn ác mộng, mi tâm hơi hơi nhíu, trán còn có mồ hôi hơi rịn ra.

Hách Liên Tuyên Mẫn cười cười, móc khăn ra, rón rén lau mồ hôi trên trán cho nàng, sau đó nắm tay nàng lộ ở bên ngoài, nhẹ nhàng nắm, truyền nhiệt độ qua.

Tư Đồ Tinh Nhi gặp ác mộng, trong mộng, Bạch Nguyên Phong rơi xuống vách đá, nhưng mà nàng không cách nào ngăn cản cũng không có biện pháp kéo hắn đi lên. Nàng nhìn thấy mặt của Bạch Nguyên Phong hoàn toàn thay đổi, toàn thân tê liệt tàn phế, nằm ở trong bụi rậm dày đặc, toàn bộ trên người là khối lớn đá vụn đè ép đập vào. Mà nàng chỉ có thể nhìn từ xa xa, toàn thân giống như là bị điểm huyệt một bước cũng không đi được. Ngay vào lúc này, một hơi ấm áp nhàn nhạt theo lòng bàn tay truyền đến, kèm theo mùi Long Tiên Hương, thần trí của nàng từ trong cơn ác mộng kia kéo đi ra, an an ổn ổn lâm vào một mảnh tĩnh mịch trống không.

“Hoàng thượng. . . . . . ?” Lưu tri phủ ở ngoài cửa nhẹ giọng thử dò xét.

Hách Liên Tuyên Mẫn nhìn Tư Đồ Tinh Nhi an tường điềm tĩnh một cái, sau đó lưu luyến buông tay ra dịch tốt góc chăn cho nàng, sau đó sải bước đi ra khỏi phòng.

“Hoàng thượng.” Lưu tri phủ nịnh nọt khom người thi lễ.

Hách Liên Tuyên Mẫn đóng kín cửa, đôi tay chắp ở sau lưng cũng không nhìn hắn cái nào, hỏi: “Người ở đâu?”

“Ở đại sảnh.”

“Ừ, phái người canh kỹ Tư Đồ tiểu thư, nếu có nửa điểm sơ xuất, ta muốn đầu ngươi.” Hách Liên Tuyên mẫn nhàn nhạt nói xong, không đợi Lưu tri phủ phục hồi tinh thần lại đã cất bước đi ra ngoài.

Lưu tri phủ vội vàng khom lưng tiễn bước, cuống quýt nói: “Hoàng thượng yên tâm, hoàng thượng yên tâm!”

Tư Đồ Môn chủ đứng ở trong đại sảnh ương, bốn phía là cấm vệ quân, xem hắn như là thủ phạm vây quanh hắn ở chính giữa, lấy binh khí ra, nghiêm trang nghiêm cẩn. Mà Tư Đồ Môn chủ lo lắng trùng trùng đứng đó, bên cạnh còn có một đệ tử Tư Đồ gia đi theo, cũng khẩn trương duy trì cảnh giác.

Hách Liên Tuyên Mẫn đi xuống lầu, giày đạp ở trên bậc thang, ở trong không khí tĩnh mịch có vẻ rõ ràng chói tai khác thường. Tư Đồ Môn chủ chợt ngẩng đầu lên, phịch một tiếng quỳ xuống, đệ tử kia kinh ngạc một chút, sau đó cùng quỳ xuống theo.

Người trong võ lâm, không quỳ quan to hiển quý, không chịu hoàng mệnh quản lý, nhưng mà, Tư Đồ Môn chủ lại không nói hai lời đã quỳ.

“Tham kiến Ngô Hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Tư Đồ Môn chủ dập đỉnh đầu xuống, cúi đầu này, hết sức thấp kém.

Hách Liên Tuyên Mẫn đi xuống, đứng lại ở trước mặt hắn, sau đó ôn hòa cười một tiếng, cúi thân mình xuống đỡ hai cánh tay Tư Đồ môn chủ lên nói: “Lão tướng quân, tại sao lại làm đại lễ này?”

Tư Đồ Môn chủ run rẩy đứng dậy, lão lệ tung hoành, nói: “Hoàng thượng, thần. . . . . . thần có tội.”

“Hả? Tướng quân có tội gì? Tướng quân phụ tá tiên đế thủ vệ giang sơn thái bình loạn lạc, từ khi ta còn nhỏ vô cùng sùng bái người, đáng tiếc Tuyên Mẫn không có cái phúc phận có thể lưu Tướng quân lại. Nếu không hiện tại trẫm cũng sẽ không lo lắng trong triều đình ngươi lừa ta gạt ngươi tranh ta đoạt như thế rồi.”

“Ăn lộc vua gánh phiền cho vua. Cựu thần tuổi tác đã cao, có lòng không đủ lực. Năm đó hoàng thượng kế vị đã là quốc thái dân an mưa thuận gió hòa, trong triều bề tôi mới chẳng những mọi người đều là người tài có thể sử dụng. Cựu thần lại ở lại trong triều hưởng thụ bổng lộc triều đình nữa thật sự hổ thẹn, chỉ muốn mang theo thê quyến trở về quê cũ, an hưởng tuổi già, mong rằng hoàng thượng thương cảm, mong hoàng thượng tha tội. . . . . .” Tư Đồ Môn chủ lại một lần nữa lễ bái thật sâu.

Hách Liên Tuyên Mẫn dịu dàng cười một tiếng, nói: “Người tới, còn không đỡ Tư Đồ lão Tướng quân dậy, ban thưởng ghế ngồi.”

Sau khi Tư Đồ Môn chủ ngồi xuống, Hách Liên Tuyên Mẫn ở đối diện một chữ cũng không nói, chỉ là lấy tịnh chế động cùng đợi hắn đi mở đề tài. Tư Đồ Môn chủ bất đắc dĩ, chỉ đành phải từ trong ngực móc ra một mảnh vải màu vàng, thận trọng mở ra sau đó nâng lên cao tới đỉnh đầu nói: “Hoàng thượng, đây là một khối kim bài tiên hoàng ngự tứ, năm đó tiên hoàng nói, thần có thể dùng kim bài này đổi lấy một nguyện vọng.”

“Hả?” Ánh mắt Hách Liên Tuyên Mẫn như có như không liếc về khối kim bài kia, chuyện kim bài không phải là hắn không biết, đã sớm ngờ tới Tư Đồ Môn chủ tới tìm hắn trừ nguyện vọng đó ra không còn gì khác.

“Hoàng thượng, thần biết, bây giờ tiểu nữ Tư Đồ Tinh Nhi đang ở trong tay hoàng thượng, xin hoàng thượng, thả tiểu nữ.” Tư Đồ Môn chủ cúi thấp đầu, kiên định giơ khối Kim Bài Ngự Tứ kia, giọng nói vang vang có lực, hình như hạ quyết tâm thật lớn.

“Thật là phụ nữ tình thâm, Tư Đồ tiểu thư có phụ thân như ngài đây cũng là tu luyện phúc phận. Nếu như trẫm không có nhớ lầm, hôm nay là ngày đại hội võ lâm đi, Tư Đồ Môn chủ lại bỏ qua cơ hội thật tốt này?” Hắn cười, lại cảm giác chất vấn hết sức sắc bén.

Mặt Tư Đồ Môn chủ không đổi sắc, nói: “Ở trong lòng cựu thần, tiểu nữ là trân bảo nhất, danh lợi thế gian đều là phù vân lướt qua, thần chỉ mong một nhà già trẻ có thể an phận sống qua ngày, cầu xin hoàng thượng thành toàn.”

“Nhưng mà, cái kim bài này chỉ có thể dùng một lần thôi, nếu như lần này ta thả Tư Đồ Tinh Nhi, lần sau lại bắt nàng trở lại thì phải làm sao đây?” Hách Liên Tuyên Mẫn vuốt vuốt nhẫn trên tay, giống như vô tình nói qua.

Tư Đồ Môn chủ cả kinh, vội vàng nói: “Hoàng thượng, xin bỏ qua cho tiểu nữ, không biết tiểu nữ làm sao đắc tội với hoàng thượng, cựu thần nguyện ý bồi tội, cho dù là dùng tánh mạng đi theo, thần cũng nguyện ý!”

“Đừng!” Một tiếng gào thét bén nhọn vang lên. Lưu tri phủ đi theo ở phía sau lưng nữ tử áo đỏ không ngừng la lên, hắn huơ tay múa chân không ngừng. Thấy ánh mắt sắc bén của Hách Liên Tuyên Mẫn quét qua thiếu chút nữa từ trên cầu thang ngã xuống.

“Đừng! Phụ thân!” Tư Đồ Tinh Nhi, lại chân trần từ trong phòng chạy đi ra, chỉ mặc một cái áo đơn màu trắng, sắc mặt trắng bệch giống như là bệnh nhân vừa khỏi bệnh, nàng kêu lên, sau đó dậm chân trên cầu thang mà xuống, thời điểm sắp đến gần bị đao kiếm một đám thị vệ ngăn cản đường đi.

“Buông ta ra!” Tư Đồ Tinh Nhi gào thét .

Hách Liên Tuyên Mẫn nhíu nhíu lông mày, khoát khoát tay mà nói: “Buông nàng ra.”

Thị vệ lui ra, Tư Đồ Tinh Nhi vội vã chạy vội tới bên cạnh Tư Đồ Môn chủ, lập tức quỳ xuống ôm lấy cánh tay của hắn chui vào trong ngực của hắn.

“Phụ thân, Tinh nhi rất nhớ người.” Nước mắt nàng rơi như mưa, nhiều ngày cho tới nay sợ hãi và uất ức bộc phát, mà Tư Đồ Môn chủ chỉ đành phải dùng bàn tay nứt nẻ vuốt tóc con gái, nhẹ giọng than thở.

“Tốt lắm, Tư Đồ Tướng quân ngươi cũng thấy đấy, con gái ngươi hoàn hảo không chút tổn hại.” Hách Liên Tuyên Mẫn cười một cái nói.

Tư Đồ Tinh Nhi quay đầu lại, cặp mắt to rưng rưng giống như là không tiếng động tố cáo hắn, để cho hắn giật mình trong lòng.

Nữ tử này yêu hận, cũng biểu hiện rõ ràng như vậy. Rất dễ nhận thấy, hắn đã bị liệt vào ở trong danh sách người hận không được muốn nghiền xương thành tro rồi.

“Thả ta và cha ta rời đi!” Tư Đồ Tinh Nhi lạnh lùng nói.

Tư Đồ Môn chủ vội vàng cúi đầu nói: “Hoàng thượng, tiểu nữ bướng bỉnh. . . . . .”

Lời còn chưa dứt, Hách Liên Tuyên Mẫn liền đưa tay cắt đứt lời hắn, không sao cả nói: “Ta không muốn thả, thả cũng chỉ thả một người là cha ngươi, ngươi phải ở lại bên cạnh ta.”

“Tại sao?!”

“Bởi vì ta muốn ngươi làm hoàng hậu của ta.” Hách Liên Tuyên mẫn cười nói, tràn đầy tự tin, hình như bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ không cự tuyệt điều kiện phong phú như vậy. Nhưng mà hắn cũng biết, Tư Đồ Tinh Nhi trước mắt là một ngoại lệ, cũng là khiêu chiến hắn thích.

Tư Đồ Tinh Nhi cười nhạo một tiếng, hình như nàng càng thêm thành thục một chút so với ngày thường, đối với lời Hách Liên Tuyên Mẫn nói chỉ cho rằng giống như đang đùa giỡn hừ lạnh một tiếng nói: “Dẫu có chết, ta cũng sẽ không gả cho ngươi.”

Ánh mắt của Hách Liên Tuyên Mẫn khẽ nheo lại, lóe ra ánh sáng nguy hiểm, tay hắn chắp ở sau lưng đã nắm lại thật chặt.

Hắn hận loại lạnh nhạt này, tình nguyện nàng cuồng loạn gào thét với hắn, tình nguyện nàng mỗi đêm mỗi ngày đánh chửi, nhưng mà, loại vẻ mặt lạnh lùng này là hắn không muốn nhìn thấy nhất. Như vậy bày tỏ, vị trí của hắn ở trong lòng nàng ngay cả một chút chán ghét căm hận cũng đều chưa từng chiếm lĩnh!

“Tư Đồ Tinh Nhi, ngươi muốn chết, chẳng lẽ ngươi muốn cho Tư Đồ gia từ trên xuống dưới cũng chôn theo sao?”

“Ngươi đang uy hiếp ta?”

Hách Liên Tuyên Mẫn cười nhạo một tiếng, tà nghễ nàng hỏi: “Vậy thì như thế nào? Trẫm không có vốn liếng này sao?”

Tư Đồ Tinh Nhi quay đầu sang một bên, nói: “Đổi một điều kiện, mạng của ta giao cho ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi, nhưng mà không nên thương tổn người của Tư Đồ gia!”

“A, ta chỉ là muốn ngươi gả cho ta, cũng không có muốn tánh mạng của ngươi. Tư Đồ Tinh Nhi, đời này, ngươi nhất định làm nữ nhân của ta rồi, phải suy nghĩ kỹ một chút.” Hách Liên Tuyên Mẫn cười lớn một tiếng, sau đó xoay người đi lên lầu, từ trên bậc thang, hắn buông lời nói: “Tư Đồ Môn chủ, nhưng nếu ngươi thật dùng cái kim bài đó đổi Tư Đồ Tinh Nhi đi, trẫm vẫn sẽ đuổi theo bắt nàng trở về. Vật trẫm cần, cho tới bây giờ cũng chưa có cơ hội thất thủ. Còn nữa, Bạch Nguyên Phong, ngươi cũng không cần nhớ nhung, hắn đã chết. . . . . .”

Sấm sét giữa trời quang, giống như là thế giới của nàng lập tức mất đi một khoảng trời, áp suất thấp khổng lồ bao phủ nàng, chỉ là giống như trong phút chốc, nàng cũng cảm thấy giống như bị dìm xuống nước chật vật không thở được. Nàng siết tà áo trước ngực thật chặt, từ từ ngồi xổm người xuống, cảm giác ngực không chỉ có buồn bực, còn đau, đau tê tâm liệt phế, đánh tới cả một phiến không còn chút nào.

Bạch Nguyên Phong. . . . . . chết rồi. . . . . .

Nguyên Phong ca ca, sẽ chết sao. . . . . . Nàng cho là hắn sẽ còn sống, nàng vô điều kiện tin tưởng hắn, cho là hắn sẽ có bản lĩnh lên trời xuống đất có thể giải cứu bọn họ, nhưng mà, hắn đánh nàng ngất xỉu, mình lại rơi vào tuyệt cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.