Đích Trưởng Công Chúa

Chương 70: Chương 70




Hai người Tiêu Nguyên Mẫn là do Mộ Dung Chiếu dẫn người tìm được, Mộ Dung chiếu mang theo người hướng dãy núi Tiêu Ngọc Tộ nói chạy cả đêm, chỉ là trên núi sớm đã không có tung tích bọn Tiêu Nguyên Mẫn, lần này đi theo Mộ Dung Chiếu ra tới, có không ít người kinh nghiệm phong phú, thực mau liền tìm được dấu vết bọn họ lưu lại, một đường tìm đến bờ sông.

Xuôi dòng mà xuống, thực mau liền phát hiện ký hiệu Mộ Dung Hi lưu lại, đó là lúc chàng tỉnh lại, đến bờ sông lưu lại, vì không cho người quấy rầy cái thôn kia.

Không nói Tiêu Ngọc Tộ lòng nóng như lửa đốt, Mộ Dung Chiếu cũng là nôn nóng vạn phần, thực mau mang theo người theo những đánh dấu đuổi theo bọn Tiêu Nguyên Mẫn.

Mộ Dung Hi cõng Tiêu Nguyên Mẫn vừa đến nhà trọ ở trấn nhỏ không bao lâu, đã bị Mộ Dung Chiếu dẫn người tìm được, cái này cũng giải quyết vấn đề hai người không xu dính túi điểm, nếu không phải xem ở thân khí của Mộ Dung Hi và Tiêu Nguyên Mẫn, khách điếm cũng sẽ không cho hai người bọn họ phòng cao cấp.

Ông chủ nhà trọ nhìn thấy những người này, trong lòng cũng may mắn lúc ấy chính mình không có mắt chó xem thấp người, đắc tội quý nhân, đem người đưa đến liền vội lui ra ngoài.

Tiêu Ngọc Tộ nhìn thấy chị, tức khắc cũng không rảnh lo hình tượng, khóc thành tiếng, “Tỷ tỷ……”

Tiêu Nguyên Mẫn duỗi tay ôm Tiêu Ngọc Tộ, cũng khóc lên, Mộ Dung Chiếu nhìn thấy cháu nội, chỉ là vỗ vỗ bả vai, binh lính sớm đã đem khách điếm người đều đuổi ra ngoài, toàn bộ khách điếm đều bị vây quanh lên.

Nước mắt củaTiêu Ngọc Tộ bởi vì một đường lo lắng hãi hùng, nhìn thấy chị sau vui mừng kinh ngạc. Nước mắt của Tiêu Nguyên Mẫn vui sướng thoát hiểm, còn có tình yêu không thể với Mộ Dung Hi…… Bọn họ là không thể ở bên nhau.

Mộ Dung Chiếu mang theo Mộ Dung Hi lui ra, cái nhìn khi quay đầu của Mộ Dung Hi thấy cô gái ôm lấy em trai khóc nức nở, cằm của Tiêu Nguyên Mẫn đè trên vai em trai, vừa lúc ngước mắt nhìn Mộ Dung Hi, bốn mắt nhìn nhau, bên trong có cảm tình, áp lực và rơi lệ giống nhau.

Mộ Dung Hi thì thầm, “Nguyên Mẫn.”

Tiêu Nguyên Mẫn không có nghe được giọng của chàng, chính là thấy được khẩu hình của chàng, nước mắt không ngừng rơi, gắt gao ôm em trai, nhìn cửa bị Mộ Dung Hi khép lại, Mộ Dung Hi mặt dần dần biến mất sau cửa.

Ngoài cửa Mộ Dung Chiếu nhìn bộ dáng cháu nôi, khẽ cau mày, trong lòng thở dài, lần đầu tiên ôm bả vai cháu nội, mang chàng đi ra ngoài, “Nhưng bị thương?”

“Cũng không lo ngại.” Giọng Mộ Dung Hi hơi nghẹn ngào.

“Chờ thái y xem bệnh cho trưởng công chúa, cũng xem cho con một lượt.” Mộ Dung Chiếu như không có phát hiện, quan tâm mà nói.

“Dạ vâng.”

“Bệ hạ đã chọn được phò mã cho trưởng công chúa.” Mộ Dung Chiếu nói, việc này tuy rằng Tuyên Hoà đế không nói rõ, chính là ông là lão thần, lại kết hợp thái độ Phụ Quốc công phủ, có thể tưởng tượng ra.

Đây cũng là Tuyên Hoà đế cùng Phụ Quốc công phủ cố ý, liền sợ có người không biết, tới cửa xin cưới, ngược lại không hay.

Mộ Dung Hi chân dừng một chút, “Là ai?” Thanh âm này như là mang chút không vừa ý giống nhau, thật sự khô khan.

||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||

“Con trai thứ dòng chính của thế tử phủ Phụ quốc công.” Mộ Dung Chiếu nói, “Ngụy Thuần An.”

“Ngụy Thuần An……” Mộ Dung Hi biết người này, tuy không có tài hoa như cháu trưởng phụ quốc công, nhưng bộ dạng tuấn tú, thi họa nhưng thật ra nhiều có thành tựu, tính cách cũng coi như tao nhã.

Chỉ là Mộ Dung Hi chưa bao giờ chán ghét một người giống bây giờ, Ngụy Thuần An…… “Hắn không xứng với trưởng công chúa.”

“Vậy ai có thể xứng đôi?” Mộ Dung Chiếu lạnh giọng nói, “Quên điều ta cùng cháu nói trước kia sao?”

“Không có.” Mộ Dung Hi cúi đầu, “Không có quên, không dám quên.”

Mộ Dung Chiếu rốt cuộc đau lòng cháu nội, thở dài, duỗi tay vỗ vỗ đầu Mộ Dung Hi, “Chờ ngươi hoàn toàn khỏe lại, ta liền hướng bệ hạ xin lệnh, làm con tới bên này đi theo Định Viễn tướng quân, sợ là cũng muốn cùng Trịnh quốc khai chiến.”

“Vâng.” Mộ Dung Hi ngẩng đầu, muốn cười làm ông nội yên tâm, chính là lại cười không nổi, ngược lại mang theo mấy phần dữ tợn.

“Bộ dạng cháu hiện tại giống gì.” Mộ Dung Chiếu lạnh giọng, “Nam nhi chí tại bốn phương, làm việc lớn cho đất nước, là người dẫn đầu còn cháu thì sao? Hiện tại giống con chó sắp chết.” Hạ giọng, “Ngươi muốn làm thất vọng tâm ý của trưởng công chúa một phen sao?”

Mộ Dung Chiếu là thấy rõ ràng, cũng không phải cháu mình ngốc thích đơn phương, mà là tình cảm từ đôi bên, nếu trưởng công chúa không đủ bình tĩnh, trực tiếp nói cùng Tuyên Hoà đế hoặc Thái Tử, nàng muốn gả Mộ Dung Hi, như vậy chỉ là một câu nói, Mộ Dung gia nơi nào có quyền nói không.

Như vậy Mộ Dung Hi liền xong rồi, nói không chừng Mộ Dung gia cũng xong rồi.

Cho nên trưởng công chúa khắc chế chính mình, không cho bất luận kẻ nào chú ý tới điểm này.

Không phải không yêu, là bởi vì quá yêu, quá mức vì đối phương suy xét mới nguyện ý như thế.

Mộ Dung Hi như thế nào không biết, chính là biết mới càng khó buông, chàng cắn chặt răng, thế nhưng có máu từ khóe miệng chảy ra, Mộ Dung Chiếu duỗi tay nắm cằm chàng, nói ngang ngược, “Liền tính ngươi muốn chết muốn sống, hồi kinh về phủ cho ta, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ.”

“Sẽ không.” Mộ Dung Hi dùng mu bàn tay lau máu nơi khóe miệng, nhưng có mấy phần kiên nghị, “Con còn có chuyện không có làm xong, ông nội yên tâm đi…… Ta chỉ là nhất thời không tiếp thu được thôi.”

Mộ Dung Chiếu lại thở dài một hơi, ông cảm thấy hôm nay than thở so với cả đời nhiều hơn

Cảm xúc Tiêu Ngọc Tộ mất khống chế chỉ là một lát, chỉ là chờ cậu khóc xong rồi, Tiêu Nguyên Mẫn còn đang khóc, nếu người thường xuyên khóc, rơi lệ tuy rằng sẽ làm người cảm thấy nhu nhược, lại sẽ không quá mức kinh ngạc. Chính là người vẫn luôn thực kiên cường người, khi rơi lệ liền sẽ có một loại đem tim đều móc ra tới.

“Tỷ tỷ……” Tiêu Ngọc Tộ trong giọng nói mang theo mấy phần sợ hãi, cậu hiện tại hận thấu xương người Trịnh quốc và bản thân… Nếu không phải cậu vô dụng, chị sao phải chịu khổ như vậy.

“Là đệ không tốt, tỷ tỷ…… Đệ bảo hộ tỷ, không bao giờ làm tỷ khổ sở.” Tiêu Ngọc Tộ trong thanh âm mang theo mấy phần cường ngạnh, “Đệ bảo hộ tỷ, tỷ tỷ……”

Tiêu Nguyên Mẫn rõ ràng nghe thấy được, chỉ cảm thấy càng khó chịu, “Ân…… Tỷ tỷ còn có đệ, ta còn có đệ…… Chỉ còn lại có đệ……” Mở mắt ra, nhìn cái cửa đóng chặt, Mộ Dung Hi…… Sẽ không còn được gặp lại đi, liền tính gặp mặt lần nữa, hết thảy cũng đều đã khác

Khi đó chàng đã cưới vợ, nàng cũng gả làm vợ người khác, Mộ Dung Hi…… Tạm biệt.

Giọng nàng đứt quãng, có chút hàm hồ, Tiêu Ngọc Tộ chỉ có thể nghe đại khái, chỉ nghĩ lần này bị dọa sợ. Trong lòng càng thêm áy náy, gắt gao ôm Tiêu Nguyên Mẫn, tựa như trước kia còn nhỏ vô số lần sợ hãi, bọn họ chỉ có thể dựa vào nhau.

“Còn có đệ…… Tỷ tỷ đệ sẽ vĩnh viễn chiếu cố tỷ…… Tỷ sẽ là trưởng công chúa tôn quý nhất Cẩn Triều …… Tỷ tỷ…… tỷ sẽ hạnh phúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.