Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 59: Chương 59: Vì sao nàng bình yên vô sự?




Theo một tiếng kêu khóc thật dài, hai mươi bản nặng nề rơi xuống, ma ma đánh người này thật sự là thiết diện vô tư (công chính nghiêm minh), mỗi một người đều là hạ lực rất hung ác, từ lúc Dung Huệ Kiều được người dìu vào đây, phía sau xiêm áo đã tràn đầy vết máu, hai chân không thể tự đứng, cả người cũng chật vật không chịu nổi, nửa chết nửa sống.

Nhị phu nhân đương nhiên là đau lòng không được, lại cũng chỉ có thể gạt nước mắt âm thầm khóc, này phạt cũng phạt, mình gây nữa cũng không có ý nghĩa.

“Dẫn đi đi!” Dung Định Viễn không nhịn được trợn mắt nhìn Nhị phu nhân một cái, hắn luôn luôn phiền lòng dáng vẻ phụ nhân khóc ở trước mặt hắn nhất.

Nhị phu nhân vén áo thi lễ, đang chuẩn bị dẫn Dung Huệ Kiều đi, lại thấy ngoài cửa chạy vào một người.

“Dung Noãn Tâm, nữ nhân ác độc ngươi, ta nhất định xé mặt của ngươi!”

Người này chính là Dung Huệ Như bị đưa về phủ trước thời gian, hồng chẩn trên mặt nàng đã tản đi hơn phân nửa, lúc này cũng không dùng sa che mặt, vẫn có thể thấy được dấu vết hồng chẩn chưa lui hết trên mặt, ả tức giận gấp gáp vọt vào, mắt quét một vòng ở trong sảnh, cuối cùng ổn định ở trên người của Dung Noãn Tâm, không nói hai lời, lập tức nhào tới.

Dung Huệ Như lúc này, nơi nào còn có một chút phong phạm đại gia khuê tú, quả thật có thể so với người đàn bà chanh chua trên phố phường.

Vẻ mặt Đại phu nhân trầm xuống, đang muốn ngăn cản, cũng là đã muộn, ả quơ tay múa chân lập tức đánh tới Dung Noãn Tâm, bởi vì ả tới quá mức đột ngột, nên tất cả mọi người chưa kịp phục hồi tinh thần lại.

Cho dù phục hồi tinh thần lại, chắc hẳn cũng không có ai sẽ đứng ra che chở cho Dung Noãn Tâm.

Hai mắt Dung Noãn Tâm nhíu lại, ngay từ lúc trên đường trở về phủ nàng cũng đã đoán chừng Dung Huệ Như sẽ ra tay phản kích, vì vậy, trong lòng đã sớm làm xong đề phòng, ở lúc Dung Huệ Như sắp nhào tới, nàng cố ý tỏ vẻ kinh ngạc khác thường, rồi sau đó lại bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy tránh sang bên cạnh, Dung Huệ Như lập tức thẳng tắp đụng vào ghế làm từ gỗ cây lê đằng trước, cái trán lập tức trầy trụa một mảng da lớn, máu tươi chảy ròng.

“Huệ Như muội muội làm cái gì vậy? Ta nơi nào đắc tội muội muội sao?” Dung Noãn Tâm ‘quái lạ’ một tiếng, làm bộ muốn đi tới đỡ Dung Huệ Như, lại bị Đại phu nhân đã chạy tới đẩy ra.

“Nghiệt chướng ngươi, ngày hôm nay làm hại Huệ Như còn chưa đủ sao? Trở lại trong phủ còn muốn hại nàng!” Đại phu nhân đau lòng ôm Dung Huệ Như vào trong ngực, một ngón tay chỉ Dung Noãn Tâm ác độc mắng.

Xem ra, ả là đổ tất cả chuyện Dung Huệ Như bêu xấu ở trên đại điện ngày hôm nay lên người Dung Noãn Tâm, mà quên ả mang nàng vào cung vốn chính là muốn nàng bêu xấu, phạm phải gia quy, chịu đủ sự phỉ nhổ của Dung Định Viễn, khiến cho Tần thị và Dung Noãn Tâm không cách nào lật người.

“Mẫu thân này là nói lời nói gì? Làm sao con lại hại Huệ Như muội muội? Con. . . . . . Con. . . . . . Con thật sự là không biết chuyện gì cả!” Dung Noãn Tâm uất ức nén lệ, đôi tay che mặt, gầy yếu nửa té xuống đất.

“Dung Noãn Tâm, ngươi còn giả bộ. . . . . . Chính là ngươi thả phấn hoa lài vào trong ly rượu của Huệ Như tỷ tỷ, mới có thể tới khiến da của nàng bị dị ứng, mất hết mặt mũi ở trên đại điện!”

Dung Huệ Kiều vốn muốn đi, thấy Dung Huệ Như xông vào, thì tính toán ở lại xem chút náo nhiệt.

Nàng nhìn thấy Dung Noãn Tâm làm ra vẻ đáng thương, lập tức nhịn không được, chỉ về phía nàng hô to ra.

Trong lòng Dung Noãn Tâm cười thầm, nha đầu không có đầu óc này, nàng vừa nói như thế, chuyện này lập tức có dính dấp lớn, nhưng Dung Noãn Tâm nàng chính là muốn dính dấp lớn.

Mặc dù trong lòng cười, nhưng trên mặt Dung Noãn Tâm lại giả vờ vô cùng không hiểu.

“Lão phu nhân, phụ thân, mẫu thân, phấn hoa lài này là cô cô đưa cho ta, có vấn đề gì sao? Vì sao Noãn Tâm nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì?”

Dung Noãn Tâm cực kỳ nghi ngờ nhìn về phía Dung Định Viễn, trong mắt lại tràn ngập cứng cỏi, hình như ngày hôm nay không cho nàng một câu trả lời hài lòng chắc chắn, nàng tuyệt không bỏ qua.

Bị Dung Noãn Tâm hỏi như vậy, lão phu nhân lại kinh ngạc lên, thế nào chuyện này lại có quan hệ tới Dung Tú Mai.

Đầu óc của bà rối một nùi, nhanh chóng sai người mời một nhà Dung Tú Mai tới đây.

Lúc này Dung Định Viễn mới biết, Chu Phú Quý này vậy mà lại thừa dịp hắn không ở nhà, lợi dụng lão phu nhân lòng dạ từ bi, dám chen vào Dung gia.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Phú Quý cúi đầu không dám nói lời nào, đang muốn nói gì đó, lại nghe Đại phu nhân dịu dàng nói: “Lão gia, Tú Mai lại không hiểu y thuật, làm sao sẽ biết được phấn hoa lài này sẽ tương khắc với rượu? Là một cuộc hiểu lầm mà thôi!”

Dung Noãn Tâm lập tức nói tiếp: “Đúng vậy, nhất định là một cuộc hiểu lầm, con cũng là hôm nay mới biết việc tương khắc này, lần tới nhất định phải chú ý, nếu gặp phải chuyện cười gì sẽ không tốt!”

Nàng nhìn Dung Huệ Như, giả vờ quan tâm lại nói: “Huệ Như muội muội, chắc là hôm nay ta bôi phấn qua nhiều, lúc nói chuyện với ngươi không chừng đã phủi xuống một chút, đều tại ta. . . . . .”

Dung Huệ Như nghe xong lời này, lửa giận vốn bị Đại phu nhân đè xuống lại ‘phụt’ một tiếng dâng lên, nàng kích động tránh khỏi lồng ngực của Đại phu nhân, chỉ vào Dung Noãn Tâm lập tức hô lớn: “Ngươi nói láo, ngươi cố ý, nếu không, vì sao ngươi không có bị hồng chẩn, vì sao ngươi bình yên vô sự.”

Quả nhiên, ánh mắt của mọi người lại chuyển tới trên người của Dung Noãn Tâm, Đúng vậy, ở phía trên tòa thánh điện, rượu trăm năm, nàng cũng uống, vì sao không có xuất hiện tương khắc đây?

Dung Noãn Tâm cũng là đầy mặt uất ức nói: “Huệ Như muội muội, ngươi cũng biết ta từ nông thôn tới, nơi nào biết uống rượu, lại sợ uống say làm xấu mặt, nên lặng lẽ đổ rượu vào trong tay áo, chuyện này ta thật cũng không muốn nói ra ngoài, đây chính là tội lớn khi quân, bị Hoàng thượng biết được, cả nhà chúng ta đều gặp tao ương đấy!”

Nàng cố làm ra vẻ khó xử, nói xong lời cuối cùng, còn cảnh giác nhìn bốn phía một chút, thật giống như đang xác định không có người ngoài đang nghe trộm.

Khóe miệng Dung Định Viễn co giật, ngẩng đầu lên, tỉ mỉ quan sát Dung Noãn Tâm, hình như đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát nữ nhi này như vậy, vừa nhìn, chỉ cảm thấy nàng dung mạo xuất sắc, dáng vẻ đoan trang, phong cách xuất chúng, trên người không có một chút dáng vẻ của nha đầu hương dã, rõ ràng chính là một thiên kim tiểu thư thứ thiệt.

Một suy nghĩ to gan, ở trong đầu Dung Định Viễn nảy sinh ra ngoài.

Nếu Dung Huệ Như thật bị hủy như vậy, như vậy. . . . . . Có phải Dung Noãn Tâm có thể thế thân vị trí vốn là của nàng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.