Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 89: Chương 89: Chương 6.1: Có tính toán gì?




“Huyện chủ, Bổn vương nhưng là chờ ngươi đã lâu!” Thiên Mộ Diêu cười đứng dậy chào đón.

Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, thấy lễ, lập tức ngồi xuống đối diện Thiên Mộ Diêu.

“Thời tiết, thật đúng là rất lạnh.” Khi nói chuyện,  Thiên Mộ Diêu nâng nâng tay, lập tức có người dâng lên lò lửa Ngân Mộc đang cháy hừng hực.

Hắn là một người tập võ, nơi nào sẽ sợ lạnh, chỉ là sợ Dung Noãn Tâm lạnh thôi.

“Vương Gia tìm ta có chuyện gì sao?” Dung Noãn Tâm nhấp một ngụm nước trà trên bàn trà, ngước mắt nhìn Thiên Mộ Diêu, trong lòng đã đoán được mục đích ngày hôm nay hắn mời mình tới.

Ánh mắt của Thiên Mộ Diêu rơi vào trên người của Lương Thần Mỹ Cảnh, nhàn nhạt đảo qua.

“Tất cả các ngươi đi xuống đi.”

Hai người đều vâng theo lui xuống, đóng cửa lại, lúc này Thiên Mộ Diêu mới nói ra tin tức mình dò thăm được: “Bình Tây Vương Thế tử, tên là Thiên Dận Huyền, năm nay 26 tuổi, chưa lấy vợ, mấy năm này nghe nói du học khắp nơi, mấy ngày trước đó tới Kinh Thành, l^q'đ nương hắn đã qua đời, coi như là nhi tử độc nhất của Bình Tây Vương, nhưng ta nghe nói lúc Bình Tây Vương rời kinh, là có một tử một nữ, nhưng người của ta lại tra không ra tin tức nữ nhi của Bình Tây Vương, không biết là chết sớm, hay là đã lập gia đình, theo lý thuyết đường đường Quận chúa, cho dù đã gả cho người, cũng là phong phong quang quang, bên trong này có lẽ là có ẩn tình gì đó!”

Thiên Mộ Diêu một năm một mười nói tin tức mình dò thăm được cho Dung Noãn Tâm.

Trừ chuyện về nữ nhi của Bình Tây Vương, những thứ khác đều là tin tức bình thường, vừa hỏi là biết.

“Hả? Bình Tây Vương lại còn có một nữ nhi?” Dung Noãn Tâm nhíu mày, mang theo một chút hứng thú hỏi.

“Thật là, nghe nói là lớn hơn Thiên Dận Huyền năm tuổi, năm nay hẳn là 31 tuổi rồi, lúc trước khi rời kinh, là rất được Thái hậu yêu thích đấy! Lại không biết vì sao, sau này lại không duyên cớ mà biến mất rồi, người trong cung đều không chịu nhắc lại, ta có thể dò xét cũng chỉ có những thứ này!”

Thiên Mộ Diêu nhún vai một cái, nhưng trong lòng thì không hiểu sao Dung Noãn Tâm lại có hứng thú đối với Bình Tây Vương Thế tử như vậy, chẳng lẽ nha đầu này coi trọng Thiên Dận Huyền rồi.

Theo bản năng hắn so sánh mình và Thiên Dận Huyền.

Bàn về tướng mạo, hai người không phân cao thấp, luận tài tình, có lẽ Thiên Dận Huyền thắng hắn một bậc; nhưng mà, nếu luận chiến tích, sao Thiên Dận Huyền có thể so với hắn?

Nghĩ tới đây, Thiên Mộ Diêu hiểu rõ khẽ giương khóe miệng, hắn không tin mình sẽ bại bởi Thế tử cả ngày ngu si đần độn kia.

Cặp mắt của Dung Noãn Tâm hơi híp lại, nàng nhớ tới nửa khối ngọc Thiên Dận Huyền luôn coi như bảo bối giắt ở bên hông kia ngón tay, mảnh khảnh nhẹ nhàng gõ ở cái bàn, l.q.đ như cố ý, lại như vô ý: “Vương Gia có biết chuyện xưa về nửa khối ngọc trên người Thế tử kia không?”

“Nửa khối ngọc?” Thiên Mộ Diêu có chút mờ mịt, cúi đầu đau khổ suy nghĩ, nhưng lại thế nào cũng nhớ không nổi nửa khối ngọc nào.

Dung Noãn Tâm lắc đầu một cái: “Ta thuận miệng nói bậy, Vương Gia đừng trách móc.”

Nàng vốn tưởng rằng Thiên Dận Huyền thấy ai cũng cầm nửa khối ngọc này hỏi một câu, lúc này thấy vẻ mặt của Thiên Mộ Diêu, sợ là không biết, vì vậy có thể thấy được, hắn giấu nửa khối ngọc vô cùng kỹ.

Nếu Thiên Mộ Diêu làm một chuyện cho nàng, như vậy, giao dịch ngang hàng, nàng cũng tiết lộ một chút bí mật kiếp trước cho Thiên Mộ Diêu biết là được.

Những việc này, vào lúc này đều là bí mật động trời, cho dù nói ra, cũng sẽ làm cho người ta khó có thể tin.

Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng dính chút nước trà, ở trước bàn màu trầm viết một chữ ‘Hữu’.

Thiên Mộ Diêu ghé đầu nhìn, lập tức hiểu được, hắn là chỉ Hữu Tướng ‘Triệu Quyền’.

“Hắn là người của Thái tử?” Thiên Mộ Diêu thấp giọng hỏi.

Chuyện này, hắn vẫn có chút phát hiện, cũng từng âm thầm điều tra qua Triệu Quyền, cũng không có phát hiện hắn có lui tới gì với Thái tử.

Dung Noãn Tâm lắc đầu một cái, lại viết một chữ ‘Thất’ ở trên bàn.

Thiên Mộ Diêu trợn tròn hai mắt, nhìn đi nhìn lại cái chữ kia, hình như thế nào cũng không dám tin tưởng, Hữu Tướng đương triều là người của Thiên Mộ Ly?

Điều này sao có thể? Thiên Mộ Ly luôn luôn không hỏi chuyện trong triều, mấy năm này mới đi theo mình đi ra ngoài kiến thức một, hai, sớm mấy năm càng là bởi vì thân thể yếu đuối mà quanh năm triền miên giường bệnh, chưa từng ra khỏi cung.

Hắn không thể tin ngẩng đầu lên, trong mắt hoài nghi nhiều hơn tin tưởng.

Dung Noãn Tâm sớm đoán được hắn sẽ không tin tưởng, vì vậy, lại ở trên bàn viết xuống một chữ: “Thử“.

‘Thử. . . . . . ’? Lần này Thiên Mộ Diêu cũng là suy tư thật lâu, mới lĩnh ngộ ý tứ trong đó, Dung Noãn Tâm là chỉ, nơi này là chỗ của Thất Hoàng tử Thiên Mộ Ly. . . . . .

Trong đầu của hắn giống như là bị người thả quả bom, sau khi vang lên, cũng là vô tận khói vòng quanh.

Nếu những chuyện Dung Noãn Tâm nói là thật? Như vậy, Thiên Mộ Ly đi theo bên cạnh hắn rốt cuộc có dụng ý gì? Chuyện bị ám sát trên hồ Lạc Dương lúc trước, hắn đã từng âm thầm điều tra một thời gian, tuy nhiên cũng chưa từng tra ra là người phương nào gây nên.

Sau lại nhận được mật hàm của Hình bộ, có người tố cáo Thái tử kết bè kết cánh, Hoàng thượng lập tức ở trong lòng suy đoán là Thái tử nóng lòng trừ đi nhi tử mến yêu của mình. . . . . . Vì chuyện này, Hoàng thượng giận dữ, thất vọng chí cực đối với Thái tử.

Đến nay còn bảo tạm lưu lại đầu của hắn, chỉ là để ổn định triều cương mà thôi.

Hắn không biết một tiểu thư trong khuê các như Dung Noãn Tâm như thế nào biết những chuyện này? Nhưng Thiên Mộ Diêu cũng không nhịn được muốn tin tưởng nàng, trực giác làm cho hắn sinh ra cảm giác tín nhiệm đối với nàng, chỉ cảm thấy Dung Noãn Tâm tuyệt sẽ không đơn giản như mặt ngoài.

Chữ ‘Thử’ trên bàn, từ từ biến thành vệt nước mờ mờ không thấy rõ, cả người Thiên Mộ Diêu run lên, hắn vẫn cho rằng chỗ này là của phú thương đệ nhất thiên hạ Thường gia, nơi nào từng liên tưởng đến Thiên Mộ Ly.

Nếu những chuyện Dung Noãn Tâm nói đều là thật, như vậy, từng cử động ở nơi này của hắn, chẳng phải là bị Thiên Mộ Ly nắm rõ trong lòng bàn tay à, nghĩ tới đây, Thiên Mộ Diêu rùng mình một cái, sắc mặt khẽ phát xanh, nửa cảnh giác, nửa nghi ngờ nhìn bốn phía một phen.

“Đêm đã khuya, ngày hôm nay đa tạ thịnh tình của Viêm Thân vương, ngày khác có rãnh rỗi lại tụ họp!” Dung Noãn Tâm cũng không lo lắng, cô nam quả nữ, dù sao cũng chỉ bị người nói xấu một chút mà thôi, danh tiếng đối với nàng mà nói, chính là thứ không quan trọng nhất.

Từ Vọng Nguyệt Lâu ra ngoài, trời đã có chút tối, Dung Noãn Tâm nhìn ven hồ Lạc Dương kia, tượng đá trên mặt hồ đã chế thành rồi, hình dáng khác nhau, từng chiếc từng chiếc đèn lồng đủ loại màu sắc giắt bốn phía tượng đá kia, nổi bật lên những tượng băng trong suốt giống như cũng có màu sắc.

Thủ pháp quả thật là vô cùng kỳ lạ.

“Tiểu thư, bên kia thật đẹp!” Lương Thần không nhịn được thở dài nói.

Nhưng đều là nữ tử, mọi người đều có lòng thích cái đẹp, Mỹ Cảnh cũng là nghiêng mặt nhìn qua, cắn môi dưới không ngừng nhìn vẻ mặt của Dung Noãn Tâm, mong đợi nàng có thể đi tới nhìn một chút.

Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, hứng thú của mình cũng không lớn, nhưng không muốn làm mất hăng hái của hai nha đầu, l.q.đ trở lại trong phủ nhưng cũng là ngồi chơi, còn không bằng ở chỗ này phí một ít thời gian.

“Tới xem chút đi!” Rốt cuộc Dung Noãn Tâm cũng lên tiếng, hai nha đầu hưng phấn huơ tay múa chân, vội đỡ lấy Dung Noãn Tâm cùng đi về phía ven hồ chật ních đám người kia.

“Tránh ra. . . . . . Tất cả đều tránh ra cho ta!”

Đột nhiên, một giọng nam cực kỳ phách lối vang dội quát to lên, ngay sau đó lập tức có một chiếc xe ngựa vô cùng đắt tiền lái tới.

Bờ hồ này vốn bu đầy người, sao có thể lái xe ngựa qua được, thế nhưng người điều khiển xe ngựa cũng không cố kỵ chút nào, tay giơ lên roi ngựa lập tức vung lê đánh xuống.

Con ngựa bị roi khiển trách, tự nhiên nâng vó trước lên xông về phía trước, không ít người xem đèn phía trước bị xe ngựa này đụng ngã trái ngã phải, thế nhưng người kia lại hoàn toàn không có ý tứ dừng lại.

“Đứa bé của ta, đứa bé của ta. . . . . .” Một phụ nhân đột nhiên thét lên, phát hiện đứa bé vẫn đi theo bên cạnh mình không thấy bóng dáng, nàng vừa quay đầu lại, lại thấy đứa bé kia tò mò xe ngựa đắt tiền như vậy, ngây thơ chạy đến đằng trước con ngựa kia. . . . . .

Phụ nhân gấp đến độ hô to lên, mắt thấy xe ngựa kia sắp nghiến qua thân thể mềm mại của đứa bé.

“A. . . . . .” Không ít người chung quanh cũng bị sợ đến mức sợ hãi kêu lên.

Lương Thần Mỹ Cảnh bưng kín cặp mắt, lòng của Dung Noãn Tâm cũng nhéo lên, vội bước đi, muốn nhào qua ôm lấy đứa bé. . . . . .

“Tiểu thư. . . . . .” Lương Thần Mỹ Cảnh bị sợ đến trái tim gần như nhảy ra ngoài.

Họ vẫn biết Dung Noãn Tâm là một người thanh thanh lãnh lãnh, nếu không phải là chuyện mình thật lòng để ý, nàng sẽ không có một chút mềm lòng, nhưng lúc này, Dung Noãn Tâm lại muốn xả thân cứu giúp vì một đứa bé vốn không quen biết.

Trong mắt Lương Thần hiện nước mắt nhàn nhạt, trong lòng vô cùng khổ sở, giờ khắc này, nếu không phải mình bị sợ đến không thể nhúc nhích, nàng chỉ mong có thể đi thay tiểu thư.

“Không sao!”

Bên tai vang lên giọng trầm thấp của một nam tử, Dung Noãn Tâm chậm rãi mở hai mắt ra, lần nữa hít thở.

Là hắn! Lại là hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.