Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 85: Chương 85: Chương 5.1: Người nào đang tính toán người nào?




“Mẫu thân, tin vui!” Nương con Dung Noãn Tâm đang nói chuyện với lão phu nhân, đúng lúc này, giọng nói vui mừng của Dung Định Viễn xa xa truyền vào.

“Có chuyện vui gì?” Lão phu nhân cũng hăng hái, cười khẽ hỏi.

Dung Định Viễn kéo Tam di nương đến trước mặt lão phu nhân, trên mặt là hưng phấn không che giấu được: “Mẫu thân, Tú Quyên có máu mủ của Dung gia chúng ta rồi!”

Đây đúng là việc vui lớn, nghĩ mà xem, tự tử (con nối dòng) của Dung Định Viễn thật là ít ỏi, chỉ có một trưởng tử, nữ nhi cũng mới có ba, đối với một Hậu gia chức vị cao mà nói, đúng là ít chút.

Lão phu nhân nghe vậy, lập tức trên mặt cười nở hoa, Dung gia đã bao nhiêu năm không có chuyện vui, bà vội vã kéo Tam di nương ngồi xuống, khẩn trương nói: “Ngươi cực khổ, về sau có chuyện gì thì sai hạ nhân đi làm, cần cái gì cứ việc nói, lão thái bà ta sẽ tận hết khả năng của ta thỏa mãn ngươi!”

Tam di nương có vẻ có chút thẹn thùng, che môi cảm kích nắm tay của lão phu nhân, trong mắt còn ngậm nước mắt nhàn nhạt: “Lão phu nhân ưu ái, tiện thiếp tâm lĩnh, chỉ là sợ. . . . . . Người khác biết lại sinh ra hiểu lầm, cứ giống như bình thường như vậy là được rồi!”

“Như vậy sao được, nếu người nào còn dám làm khó ngươi, ta nhất định không buông tha cho nàng!”

Con ngươi của Dung Định Viễn căng thẳng, lập tức đoán được Tam di nương đang ngại cái gì, ở trong lòng của hắn, Tam di nương vẫn chiếm vị trí quan trọng, bất luận là mười năm trước, hay là mười năm sau như hôm nay.

Tam di nương săn sóc, khiến Dung Định Viễn càng thêm mê luyến nàng, chính là một vị khả nhân nhi (động lòng người) săn sóc hiểu lễ như vậy mỗi ngày hầu ở bên cạnh mình, làm nam nhân, tâm hư vinh trong lòng của hắn được thỏa mãn thật to.

Nghe lời này của Dung Định Viễn, trong mắt Tam di nương lóe lên một chút tính toán, rồi lại lập tức biến mất, đắm đuối đưa tình nhìn Dung Định Viễn.

Tần thị đứng lên, khẽ vén áo thi lễ với Dung Định Viễn, trong mắt lại chứa chút cô đơn, sau khi hắn vào cửa, vẫn chưa từng nhìn qua Tần thị một cái, ở bên trong lòng của Tần thị vừa khổ sở vừa không biết làm thế nào.

Nàng hâm mộ tuổi thanh xuân của Tam di nương, hai mươi mấy tuổi, chính là hoa đang nở rừng rực thì không giống mình, đã là hoa tàn ít bướm (*), nơi nào còn có một chút lực hút?

(*) hoa tàn ít bướm: ví với người phụ nữ đã có tuổi, không còn xinh đẹp, như viên ngọc không còn đáng giá

“Miễn lễ!” Dung Định Viễn vẫn cẩn thận che chở Tam di nương như cũ, hình như lúc này mới phát hiện nương con Tần thị cũng ở đây, chân mày khẽ nhíu lại, nhàn nhạt giơ giơ tay lên.

“Ta biết rõ hôm nay là ngày tốt, đến đây, đều ngồi xuống!” Trong lòng Lão phu nhân vui mừng, nên cũng không nữa nhớ thương chuyện Dung Huệ Như mấy ngày trước đây.

Cả đám đang muốn ngồi xuống, lúc này Nhị phu nhân mới dẫn Dung Huệ Kiều vội vội vàng vàng chạy tới.

“Thế nào lúc này mới đến?” Lão phu nhân ý bảo hạ nhân tăng thêm cho nương con Nhị phu nhân cái ghế, người một nhà lập tức hòa hòa thuận thuận ngồi xuống, từng món từng món ăn tinh xảo trình lên, bữa cơm này, lão phu nhân là tồn chút tâm tư, đều là món ăn cực tốt.

“Đến đây, tất cả mọi người động đũa đi.” Trong lòng lão phu nhân vui mừng, chính là chủ động bưng chén lên, uống một ngụm rượu đế trước.

Nhị phu nhân cũng phát hiện sắc mặt của mọi người không đúng, lập tức châu đầu lại, nở nụ cười hỏi: “Lão phu nhân, ngày hôm nay có chuyện vui gì?”

“Chính là Tam di nương muốn cho chúng ta thêm đệ đệ!” Dung Noãn Tâm nhíu mày, vui mừng nói.

Nghe hai chữ ‘đệ đệ’, Dung Huệ Kiều vẫn có vẻ tâm sự nặng nề lại mang theo mấy phần kinh hoảng nhìn sang, Dung Noãn Tâm làm bộ lơ đãng lại làm ả ngột ngạt, phát hiện sắc mặt của ả trắng bệch dọa người.

Nàng âm thầm tính toán ở trong lòng, chẳng lẽ mấy ngày trước đây Thái tử thật làm cái gì với Dung Huệ Kiều?

Vả lại nhìn Dung Huệ Kiều, tuy nói tuổi còn quá nhỏ, cũng là đã sớm trổ mã, tư thái còn thành thục hơn Dung Noãn Tâm một chút.

Mọi người đều cười.

Vốn là, nữ nhi gia chưa lập gia đình không được nghị luận những chuyện này, nhưng ngày hôm nay trong lòng của mọi người đều vui mừng, Dung Định Viễn cũng không có chỉ trích nàng nhiều hơn.

Sắc mặt của Tần thị đổi một cái, theo mọi người cùng nhau giơ ly rượu lên, trong lòng nào có không chua?

Tay đặt trên bàn của Dung Noãn Tâm đã hạ xuống, nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay của Tần thị, Tần thị quay đầu, lại thấy mắt hạnh xinh đẹp của nữ như đang lườm mình, hàm chứa nụ cười ấm áp nhìn nàng.

Sắc mặt nàng căng thẳng, vội vàng dấu đi chua xót trong tim của mình, cùng mọi người cùng nhau uống vào một ly rượu.

“Ôi. . . . . . Đây chính là chuyện vui to lớn đó, chúc mừng Tam di nương.” Nhị phu nhân kinh ngạc đứng lên, giữa vui vẻ cố ý khoa trương trên mặt mơ hồ ẩn giấu mấy phần ghen tỵ, nữ nhân nào không muốn mình có thể một lần được nhi tử? (L: sinh lần đầu được con trai luôn)

Nhưng cố tình bụng của Nhị phu nhân chính là không có tiền đồ, đi theo Dung Định Nam nhiều năm như vậy, cũng chỉ sinh được một nữ nhi.

Hôm nay, Tam di nương đại phòng mới vừa trở về phủ, đã có máu mủ của Dung gia, chỉ bằng vào một điểm này, lão phu nhân sẽ coi trọng đại phòng bên này hơn.

Trong lòng nàng giận gần chết, nhưng nhưng mà trên mặt lại vẫn treo nụ cười như cũ, cúi đầu hung hăng trợn mắt nhìn Dung Huệ Kiều một cái,  sinh một nha đầu lại là một không có tiền đồ, hôm nay bị người bắt nạt, còn không thể tìm người đòi công đạo đi.

“Không xong, không xong, Đại phu nhân té bất tỉnh. . . . . .”

Lúc tất cả mọi người đang ăn vui vẻ, nha đầu Hương Thiền bên cạnh Đại phu nhân đột nhiên vội vã xông vào viện của lão phu nhân.

Cũng không biết tại sao hạ nhân bên ngoài hoàn toàn không ngăn nàng lại, mà mặc cho nàng chạy vào, kêu khóc quỳ gối bên ngoài viện.

Trên mặt Dung Định Viễn có chút không vui, đôi đũa trong tay nặng nề ném ở trên bàn, phát ra một tiếng va chạm cực kỳ chói tai.

Nụ cười trên mặt lão phu nhân cũng thu lại, thở dài, thầm nghĩ, thật là ăn bữa cơm cũng không làm cho người ta tiết kiệm tâm: “Đi xem một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Cả đám người theo bà đứng dậy, chỉ thấy bên ngoài viện Hương Thiền khóc đến chết đi sống lại, thê thảm không thể tả.

Dung Noãn Tâm ngoắc ngoắc môi, chỉ nói, xem ra là Đại phu nhân thật bị bệnh.

“Hương Thiền, Đại phu nhân bị bệnh, ngươi không đi mời Đại phu, ở chỗ này náo cái gì?” Dung Định Viễn không vui nhíu lông mày, nhìn về phía Hương Thiền nha đầu ác độc trách mắng.

Vốn là ăn bữa cơm ngon, nhưng không nghĩ tới, lại bị nha đầu này cắt đứt.

“Bẩm lão gia, đã mời Đại phu rồi, Đại phu lại nói bó tay hết cách, kính xin lão gia mau mau đi xem Đại phu nhân một chút đi!” Hương Thiền nặng nề dập đầu, lòng như lửa đốt nói.

“Vậy thì đi xem một chút.” Trong lòng lão phu nhân co rút một cái, chỉ cảm thấy đầu lại mơ hồ bị đau, bà đỡ tay của Trương mụ, dẫn mọi người đi viện của Đại phu nhân.

Vừa vào viện, mọi người chỉ cảm thấy trái tim nặng nề níu chặt, thật giống như ở trong viện này có vật bẩn một số người không nhận ra đang giương nanh múa vuốt âm thầm thi triển yêu thuật.

Trước đó vài ngày Dung Huệ Kiều bị chút kinh sợ, ngày hôm nay cũng chưa từng mở miệng nói chuyện nhiều,  nàng mới vừa vào viện, đã bị không khí quỷ dị này dọa sợ đến mức “A. . . . . .” một tiếng kêu ra ngoài.

“Kinh hô làm cái gì? Cũng không sợ nháo đến Đại phu nhân à?” Nhị phu nhân lập tức quay đầu nghiêm nghị trách cứ nàng.

Dù sao cũng là đứng trên đầu song ngọn gió, nếu không cẩn thận một cái, nói không chừng lại bị người khác bố trí một đường, hai nương con bọn họ vốn đã đủ xui xẻo, hôm nay vẫn là an phận tốt hơn.

“Mẫu thân, con thật sự là sợ. . . . . .” Thân thể của Dung Huệ Kiều co rút, con ngươi không ngừng nhìn loạn ở chung quanh.

Lúc mấy người vào phòng của Đại phu nhân, Đại phu nhân đang nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, khóe môi và cái trán đã hiện ra màu đen, nhìn dáng vẻ là thật bệnh không nhẹ.

Dung Huệ Như ngồi ở bên giường gạt nước mắt, thấy cả đám tới, nàng vội vàng ‘bùm’ một tiếng quỳ trên mặt đất, ôm chân của Dung Định Viễn đau khổ cầu khẩn nói: “Phụ thân, van cầu người cứu mẫu thân.”

Lão phu nhân nhìn tình hình này, chỉ cảm thấy đầu đau lợi hại, dưới chân cũng đứng không vững.

“Mẫu thân, ngài như thế nào?” Dung Định Viễn vội vàng sai người đỡ lão phu nhân ngồi xuống, đang muốn sai Đại phu tới khám cho lão phu nhân một chút, lão phu nhân lại phất phất tay, mệt mỏi nói: “Không có gì đáng ngại, ta đây là bị giận, trong phủ ngay cả một ngày cũng không được an bình, sớm muộn gì lão bà ta đây cũng đi, ngươi chính là nói một chút Mạc thị ra sao rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.