Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 70: Chương 70: Chương 1.4




Dung Định Viễn cũng sẽ không ngu đến mức cho rằng Tử Đàn thật là muốn leo lên giường của Chu Phú Quý, này rõ ràng chính là một âm mưu, nếu không có Tử Đàn thế thân, chỉ sợ ngày hôm nay chết ở chỗ này chính là Tần thị.

Lão phu nhân thở dài một hơi, mệt mỏi trở về viện.

Đi một đường, bà than thở một đường: “Gia đình không yên, gia đình không yên. . . . . .”

Cả người Đại phu nhân run lên, trong lòng đã sớm tức đến mức toát ra khói xanh, ả vạn vạn không có tính đến chính là, trải qua chuyện phấn độc lần trước, Dung Noãn Tâm vẫn còn không tin tưởng Tử Đàn.

Lúc trước, Tử Đàn cũng tính là hy sinh không nhỏ vì nàng, có thể thấy được lòng của Dung Noãn Tâm này làm bằng sắt.

Chỉ là, cũng may trước đó ả đã hạ độc Tử Đàn, nếu không, không chừng nha đầu này sẽ ăn cây táo rào cây sung, nói hết ra chuyện của ả.

Ả lạnh lùng nhìn Chu Phú Quý phát run trên mặt đất, xài nhiều bạc như vậy ở trên người của hắn, vậy mà lại một chuyện cũng không có hoàn thành, thật sự là ngu xuẩn, cần hắn có ích lợi gì? Trong mắt lóe lên một chút sát cơ.

“Người tới, giao người này cho phủ Tông Nhân điều tra.” Dung Định Viễn hạ quyết định sau cùng.

Nếu Chu Phú Quý hắn là một người biết điều, cũng sẽ không vì mấy lượng bạc đã chạy đến hậu viện này, đáng đời bị người lợi dụng, xảy ra chuyện như vậy, lão phu nhân cũng không có che chở hắn nữa, Dung Định Viễn càng không thể nào lưu hắn ở trong phủ.

Ngày hôm nay, nhiều quan viên đang nhìn thế này, ngày khác chắc chắn trở thành trò cười.

Mọi người tản đi, lúc này Dung Noãn Tâm mới đỡ Tần thị vào trắc phòng cách vách.

Lúc lại đi ra, lại phát hiện Thiên Mộ Ly đứng ở chỗ cũ không có có rời đi, thì ra là, mới vừa rồi hắn cũng theo mọi người cùng nhau đến xem náo nhiệt.

Nhìn thấy Dung Noãn Tâm đi ra, khóe miệng Thiên Mộ Ly ngoắc ngoắc, phong thanh vân đạm nói: “Lần trước không phải là Dung tiểu thư sẽ ghen chứ?”

“Thần nữ không hiểu lời nói của Thất điện hạ.” Dung Noãn Tâm híp nửa cặp mắt, che giấu chán ghét trong tròng mắt, vén áo thi lễ, lập tức muốn rời đi viện.

Thân thể vừa động, lại bị cánh tay của Thiên Mộ Ly kéo lại, hai người gần trong gang tấc, trên người của hắn vẫn mang theo nồng nặc mùi thuốc như cũ, ngửi vào có loại ảo giác làm cho người ta choáng váng, thứ mùi này, khắc vào trong lòng của Dung Noãn Tâm, giống như là mọc rể, nẩy mầm, đời trước, mỗi lần ngửi thấy được loại mùi thuốc này, Dung Noãn Tâm sẽ cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc, nhưng mà giờ phút này, nàng lại một lần nữa ngửi thấy, lại chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.

Cúi đầu, Thiên Mộ Ly giảm thấp âm thanh nói: “Ngân châm kia, là của ngươi?”

Dung Noãn Tâm cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu, trong con ngươi sắc bén cất giấu quá nhiều chán ghét: “Thất điện hạ không cần oan uổng lương dân, thần nữ là tiểu thư khuê các, nơi nào hiểu được thuật ngân châm gì?”

Dứt lời, nàng dùng sức tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Thiên Mộ Ly, nhanh chóng rời đi viện.

Nhìn bóng lưng rời đi của Dung Noãn Tâm, vội vã thật giống như thấy lệ quỷ địa ngục, Thiên Mộ Ly cũng là nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhếch miệng lên thành một nụ cười khổ sở.

Nàng. . . . . . Nói mình là lương dân! Lại không biết một đêm đó, nàng bố trí cục diện, ám độ trận thương, muốn cho đám người áo đen kia đẩy hắn vào chỗ chết, hắn biết rõ, nữ nhân này tuyệt không phải là một nhân vật đơn giản.

Nhưng chẳng biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy nàng cười đến thanh đạm vô tà như vậy, trong tim của hắn đều sẽ tràn lên một tình cảm khác thường, qua nhiều năm như vậy, chưa từng có người nào làm cho hắn có cảm giác như vậy!

Thiên Mộ Ly buồn cười nhìn bóng lưng rời đi vội vã của nàng, hắn thật sự làm cho người ta ghét như vậy sao?

Bữa tiệc cuối cùng tản đi thật sớm, xảy ra chuyện như thế, còn có người nào có thể uống rượu xem diễn nữa?

Đợi mọi người rời đi, Dung Định Viễn lập tức hạ lệnh phong tỏa tất cả viện, hắn tuyệt không cho phép có người chơi thủ đoạn ở phía dưới mí mắt của hắn.

Những cái vật bẩn này rốt cuộc là từ đâu tới, hắn cũng không phải là kẻ ngu, tự nhiên biết một nô tỳ hạ tiện là lấy không được những thứ đó.

Vừa rồi hắn không có truy xét tới cùng, chính là không muốn làm cho người nhìn chê cười.

Lúc này, đã đóng kín cửa lại, hắn tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.

Lão phu nhân đã sớm ngồi ở thượng vị, chờ Dung Định Viễn tra ra chân tướng mọi chuyện.

“Lục soát, tất cả các viện đều lục soát cẩn thận cho ta!”

Dung Định Viễn ra lệnh một tiếng, người của hắn lập tức tràn đầy phủ đi lục soát, tất cả nô tài và chủ tử trong phủ đều bị mời đến tiền thính, nô tài quỳ gối ở bên ngoài, chủ tử ngồi ở bên trong.

Tất cả mọi người nín thở, thời gian ước chừng một nén hương trôi qua, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, là người lục soát trở lại.

“Báo lão gia, có thuộc hạ lục ra được cái này ở trong phòng của Tần di nương!” Dứt lời, người tới giao một cái hộp đến trên tay Dung Định Viễn, cái hộp vừa mở ra, lập tức có một mùi thơm tràn ra ngoài, là mùi vị hỗn loạn của mấy loại thảo dược và mùi hoa, đại khái tương tự với mùi vị mới vừa ngửi qua ở trong phòng Tần thị.

Sắc mặt của Dung Định Viễn biến đổi, hung hăng ném cái hộp đến dưới chân của Tần thị, quát to: “Đây là chuyện gì xảy ra?”

Vừa nghĩ tới trong phòng Tần thị thật cất giấu loại vật bẩn này, trong đầu của Dung Định Viễn lập tức dâng lên một cổ chán ghét.

Hắn vẫn cho rằng nàng là một người hiền huệ tri lễ , lại không biết, vậy mà lại không biết xấu hổ như vậy.

Tôn nghiêm của nam nhân của Dung Định Viễn thật giống như bị vô số người dầy xéo, nhớ tới mới vừa rồi có nhiều đôi mắt nhìn như vậy, nếu có người truyền ra ngoài, chẳng phải là bị người chê cười Dung Định Viễn hắn ngay cả một nữ nhân đều quản giáo không tốt? Lão phu nhân đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, đương nhiên là nhận được vật kia, là thủ đoạn bẩn thỉu mà một số nữ nhân hạ tiện vì lưu lại nam nhân, đặc biệt dùng, tương đối thường gặp ở một số thương hộ (gia đình thương nhân).

Nhưng trong quan viên này nhất định là không dám tùy ý dùng, nếu truyền ra ngoài, cực kỳ không tốt đối với danh tiếng.

“Tần thị, ta nhìn lầm ngươi.” Lão phu nhân thương xót cười một tiếng, cúi đầu, không nhìn Tần thị nữa.

Trong mắt Đại phu nhân lóe lên một chút ác độc, dư quang khóe mắt nhàn nhạt liếc về phía Trương mụ đang vỗ lưng vì lão phu nhân.

Trương mụ cũng đúng lúc nhìn tới, tầm mắt của hai người gia nhau trên không trung, nhìn liếc qua một cái, giống như đang truyền lại cái gì.

Dung Noãn Tâm không biến sắc quan sát hai người này, nàng vẫn cảm thấy Trương mụ không đơn giản, lại không nghĩ rằng, bà ta lại âm thầm cấu kết với Đại phu nhân.

“Lão phu nhân, ngài chớ nổi giận, thân thể quan trọng hơn.” Trương mụ ngược lại là một người thông minh, đầu tiên là trấn an lão phu nhân một phen thật tốt, thấy lão phu nhân bớt tức một chút, lúc này mới nhìn như lơ đãng nói: “Tần thị nhất định sẽ không hồ đồ như vậy, nếu thật phạm vào loại lỗi nghiêm trọng này, theo như điều lệ tổ tiên, cho dù là tao khang chi thê, cũng bị hưu, Tần thị là người biết chuyện, có khi là bị người hiểu lầm rồi.”

Những lời này, đối với Tần thị mà nói, quả thực là nặng hơn Thái Sơn, nàng trong sạch một đời, vừa mới trở về phủ, đã nhiều lần bị người uổng oan, hôm nay, lại bị một nô tài nói lên muốn hắn hưu nàng.

Tính tình của Tần thị vốn là cố chấp, nghe lời nói của Trương mụ, nàng hận không thể lập tức đụng chết ở trên cây cột lấy chứng minh sự trong sạch của mình.

Dung Noãn Tâm thấy trong mắt nàng lóe lên vẻ tuyệt vọng, lập tức tiến lên ôm lấy Tần thị.

“Nương, chỉ cần có con ở đây, có người dám động người một sợi lông, con lập tức đi Kim Loan điện cáo ngự trạng, sự tích quang vinh đường đường Định Bắc Hậu vứt bỏ tao khang chi thê, Thái hậu nương nương nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú!”

Dung Noãn Tâm nói rất rõ ràng, nói năng có khí phách.

Làm cho Dung Định Viễn chấn động trong lòng, kiên quyết như vậy, có mấy phần phong phạm lúc mình còn trẻ.

Khóe miệng Đại phu nhân nhếch lên, trong mắt chợt lóe qua tính toán: “Được, ngươi đi kiện đi, xem một chút có ai có thể chứng minh Tần thị chính là thê tử chính thức của lão gia, chứng minh lão gia bội tình bạc nghĩa?”

Lời của ả mới vừa nói ra khỏi miệng, Dung Noãn Tâm lập tức ngây ngẩn cả người, không sai, mấy trăm miệng ăn trong thôn đều chết hết, quan viên địa phương vì che giấu khuyết điểm của mình, chắc chắn sẽ xóa sạch một phần tên ở trên sách hộ tạ (sổ hộ khẩu), đến lúc đó, cho dù nói nương con Dung Noãn Tâm chưa bao giờ sinh sống qua ở cái thôn đó, cũng có người tin.

Dung Noãn Tâm lạnh lùng nhìn Đại phu nhân, ả lại có thể biết cái thôn kia đã không còn tồn tại? Chẳng lẽ, mấy trăm người này đều là bị ả hại chết sao?

Mục đích chỉ vì hôm nay, tranh đoạt chính thất với Tần thị?

Mấy trăm cái mạng đó, nói mất là mất, Dung Noãn Tâm không nhịn được cười lạnh, thì ra là, so tàn nhẫn, nàng còn xa xa không bằng Đại phu nhân.

Dung Định Viễn vừa nghe Dung Noãn Tâm muốn đi cáo ngự trạng, cũng tức, hắn hung hăng ném ly trà cầm trong tay xuống đất, ‘bịch’ một âm thanh vang lên, bọt nước văng khắp nơi, chén nhỏ bể tan tành.

“Dung Noãn Tâm, ngươi muốn tạo phản sao?” Hắn ‘vọt’ một cái đứng lên, uy nghiêm hách dịch, có cường thế Thái Sơn áp đỉnh.

Đường đường Hộ Quốc Tướng Quân, Chiến thần Đại Tề, hắn không cho phép người khác nắm tương lai của hắn trong tay.

Có thể bò đến bước này, Dung Định Viễn quả thật hao hết khổ tâm, đã trải qua đau khổ sống chết.

Hôm nay, Dung Noãn Tâm tuyên bố muốn hủy tương lai của hắn, cái này so với bất cứ chuyện gì đều làm cho Dung Định Viễn tức giận hơn, cũng làm cho hắn sợ, vì giữ được cái địa vị này, hắn có thể hy sinh tất cả.

Trên mặt nương con Đại phu nhân hiện ra vẻ đắc ý cười, hình như trước mắt chính là tình cảnh nương con Tần thị bị trục xuất khỏi Dung phủ, rơi vào kết cục thanh bại danh liệt.

Tạo phản? Dung Noãn Tâm khẽ ‘hừ’ một tiếng, nếu muốn tạo phản, nàng cũng không cần đợi đến hôm nay, chỉ là nể tình lão phu nhân, nể tình giữa bọn họ vẫn tồn tại một chút liên hệ máu mủ mà thôi.

Dung Noãn Tâm đè nén thất vọng dâng lên trong trái tim, đối với người phụ thân này, nàng lặp đi lặp lại nhẫn nhịn nhiều lần, lại đổi lấy hắn một câu ‘tạo phản’, thật sự là buồn cười chí cực.

“Lão gia, Noãn Tâm còn bé, nói sai, kính xin lão gia không so đo với nàng!” Tần thị chắc hẳn là cũng hiểu Dung Định Viễn, nàng thấy mi tâm của hắn nhíu một cái, lập tức biết hắn nổi lên lòng hung ác đối với Dung Noãn Tâm, nếu còn tiếp tục giằng co, không chừng Dung Định Viễn sẽ làm gì đó đối với Dung Noãn Tâm.

Tần thị ‘bùm’ một tiếng lập tức quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu khẩn nói.

Nàng cả kinh nước mắt rơi xuống, hận không được ôm tất cả sai lầm vào trên người của mình, đổi nửa đời sau an nhàn cho Dung Noãn Tâm.

Chính là nhìn trúng tâm tư này của Tần thị, Đại phu nhân cố làm ra vẻ đồng tình tiến lên đỡ Tần thị, mềm mỏng nói: “Lão gia chỉ là muốn biết rõ chân tướng việc này, chỉ cần ngươi nói ra sự thật, lão gia nhất định sẽ không trách phạt Noãn Tâm.”

Dứt lời, Đại phu nhân mong đợi nhìn Tần thị.

Ả tự cho nàng ám hiệu, chỉ cần nàng gánh chịu cái tội danh này, tự động xuất phủ, như vậy, Noãn Tâm vẫn là thiên kim Hậu phủ tôn quý.

Tần thị cắn răng, đang muốn trái lương tâm thừa nhận, lại bị Dung Noãn Tâm kéo một cái, bên tai cũng cùng lúc vang lên âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Dung Noãn Tâm, hình như còn mang theo ý cười nhè nhẹ: “Người muốn tạo phản là ai, rất nhanh sẽ biết được, mẫu thân cần gì phải dội nước đục này đến trên người người khác đây?”

Đại phu nhân cắn răng một cái, hung hăng trợn mắt nhìn Dung Noãn Tâm một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.