Dì Giả Mạo Của Đỉnh Lưu Là Tiểu Tham Ăn

Chương 9: Chương 9: Đào Đào không phải Trư bát giới (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng mà mọi chuyện không như mong muốn, tháng trước, khi anh đang chuẩn bị biểu diễn cho một khách sạn, cảnh sát đột nhiên đến, nói có người tố cáo anh ở trong phòng dùng ma túy, và thực sự tìm được cần sa trong vali của anh.

Mặc dù kết quả cuối cùng là âm tính, nhưng là anh cũng không cách nào giải thích được cần sa ở đâu ra.

Không xét nghiệm ra là dùng ma túy, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, Thương Vấn Thanh cuối cùng bị phạt hành chính, tạm giam hai ngày.

Ở trong vòng giải trí, dính vào “Khiêu dâm, cờ bạc, ma túy”, thì có nghĩa là sự nghiệp kết thúc, nhất là “ma túy“.

Mặc dù anh đã phủ nhận việc dùng ma túy cùng với xét nghiệm âm tính, nhưng miệng người như gươm, lời gièm pha làm tan xương nát thịt, rất nhanh, các loại “Thương Vấn Thanh nghiện ma túy” “Thương Vấn Thanh làm giả kết quả xét nghiệm” đăng khắp các diễn đàn trên Internet.

Trong nháy mắt, những nhãn hàng hợp tác với anh liền vội vàng hủy hợp đồng, hợp đồng dù đã kí nhưng lại ngang ngược nói anh làm tổn hại hình tượng, yêu cầu bồi thường một số tiền lớn.

Thương Vấn Thanh cũng mới ra mắt chưa bao lâu, phần lớn thu nhập đều bị công ty quản lý chi phối, lần này đối với việc bồi thường, lấy tiền gửi ngân hàng của anh trả cũng không hết, còn phải thiếu nợ công ty một số tiền lớn.

Tiếu Khải là một thiếu gia nhà giàu mà trong một lần hoạt động anh quen được, mặc dù chỉ nói chuyện vài lần, lại không nghĩ rằng lần tình cờ gặp gỡ đó lại là rất hợp nhau, khó hiểu mà tin tưởng anh. Công việc ở quán bar cũng là do Tiếu Khải giới thiệu, chỉ là Thương Vấn Thanh để tránh phiền toái, sẽ đeo mặt na ra sân khấu.

“Cháu ngoại lớn“.

Hoắc Đào Đào giọng nhẹ nhàng kéo suy nghĩ đang bay xa của anh trở lại.

“Không ăn nữa?” Thương Vấn Thanh thấy cô đột nhiên ngừng lại, cho là cô no, phần ăn này đối với một đứa trẻ thì có phần hơi nhiều, “Không ăn hết cũng được.”

“Không phải, dì có thể ăn được.” Hoắc Đào Đào lắc đầu một cái, chỉ phần cánh gà trên dĩa hỏi: “Đây là cánh của động vật gì, là chim nhỏ sao?”

Thương Vấn Thanh thờ ơ nói: “Là chim nhỏ thì sao, có thể ăn được.”

Hoắc Đào Đào nhăn mũi: “Là chim nhỏ, dì không ăn, cháu ăn đi.”

Thương Vấn Thanh cho là trẻ con thấy chim nhỏ đều rất dễ thương, không đành lòng ăn.

Nhưng mà Hoắc Đào Đào nghiêm túc nói: “Chim biết bay, dì không ăn.”

“Tại sao?” Thương Vấn Thanh tò mò.

Hoắc Đào Đào nghiêm túc nói: “Bởi vì mẹ dì là một Bách Điểu Chi Vương, cho nên dì không thể ăn chim nhỏ.”

Thương Vấn Thanh: “...”

Câu trả lời này thật sự là ngoài sức tưởng tượng.

“Thế ba dì đâu?”

“Ba là một Đại Thao Thiết, chỉ là dì chưa gặp qua ba.” Hoắc Đào Đào ánh mắt ảm đạm.

Cái gì “Bách Điểu Chi Vương”, “Đại Thao Thiết”, Thương Vấn Thanh chỉ xem như đó là bất đồng ngôn ngữ, nhưng cũng nghe lời cô, hiển nhiên sau khi bà dì cũng không có đi tìm người đàn ông kia.

Một người đàn ông vứt bỏ vợ và con gái của mình, thật sự cũng không phải tốt đẹp gì.

Thương Vấn Thanh an ủi cô: “Đây là cánh gà, yên tâm đi.”

Vừa nghe là cánh gà, Hoắc Đào Đào ánh mắt sáng lên, gà không bay nổi, có thể ăn, vì thế nên lấy cánh gà bắt đầu gặm.

Nha đầu này đoán chừng quá đói bụng, Thương Vấn Thanh nghĩ như vậy, sau đó nhìn Hoắc Đào Đào ăn một phần hamburger lớn, một phần cánh gà, một ly coca lớn, liếm môi một cái, dáng vẻ còn chưa đủ.

Anh thuận miệng hỏi: “Ăn no chưa?”

Hoắc Đào Đào thật thà lắc đầu một cái.

Thương Vấn Thanh nhìn ánh mắt đáng thương của cô, lại gọi cho cô thêm một phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.