Đến Lượt Em Yêu Anh

Chương 33: Chương 33: Sự thật dần xuất hiện




Bị bạn tốt phản bội, Hà Tử Nghiệp cũng không biểu hiện có gì tức giận, cũng không đi tìm Hàn Mộ Vân chất vấn, anh vẫn như trước, nên làm gì vẫn cứ làm, cho dù bên ngoài lời đồn về Hàn Mộ Vân và Lâm Cảnh Nguyệt đã truyền đi long trời lở đất, anh vẫn không biến sắc, một vẻ rất an tĩnh điềm nhiên, dường như tất cả mọi chuyện đều được nắm trong tay, một chút hốt hoảng cũng không có. Trên thực tế, anh cũng không cần phải khẩn trương, bởi vì Lâm Cảnh Nguyệt chân chính là bạn gái của anh. Nhưng cũng không thể không thừa nhận anh là người rất tỉnh táo cùng với têm kế không phải ai cũng có thể so sánh được.

Anh là một người đàn ông đáng sợ, anh đem mọi chuyện đều chôn giấu trong lòng, không để cho ai biết được một nửa phần, mọi chuyện đều thong dong, giống như đều đã được tính kỹ, phong cách cao cao tại thượng chân chính là một người đứng cao trên đỉnh của thế giới.

Tất cả đều phát triển rất tốt, trải qua chuyện lần này, điểm chướng ngại duy nhất giữa Hà Tử Nghiệp và Lâm Cảnh Nguyệt đã bị đánh vỡ, lại hiểu nhau thêm một phần, có thể xem như trong họa lại được phúc.

Trong khi Hà Tử Nghiệp cùng Lâm Cảnh Nguyệt quay về ngọt ngọt ngào ngào thì Hàn Mộ Vân lại trải qua những ngày giãy giụa trong vòng xoáy, ngày ấy, sau khi bị Lâm Cảnh Nguyệt thêm một lần, trong lòng hắn âm thầm thề sẽ không bao giờ đến tìm cô nữa, đàn bà mà thôi, thiếu gì người xinh đẹp, hắn đâu phải không có cô là không sống được.

Nhưng mà, bản thân con người thật lạ, càng muốn quên lại càng nhớ rõ ràng, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt của hai người kia đều hiện rõ mồn một trước mắt hắn, đem tâm trí của hắn càng trở nên rối loạn.

Công việc liên tiếp phạm sai lầm, ngay trong lĩnh vực am hiểu nhất của mình lại phạm phải sai lầm của người mới học việc, khiến cho hắn trở nên buồn bực không chịu nổi, cố tình lúc này Trần Mtạ Lỵ lại gọi điện thoại muốn hắn quay trở về.

Mặc dù không muốn nghĩ đến nguwoif vợ trên danh nghĩa này, nhưng nghĩ đến ánh mắt áy náy và mong đợi của cha già. Hàn Mộ Vân không thể không kìm nén lửa giận ở trong lòng mà xin nghỉ phép bay về thành phố S.

Vừa vào nhà, Hàn Mộ Vân liền bị mùi khói thuốc hun thẳng vào mặt đến ho khan. Hắn nắm chặt quả đấm lạnh lùng nhìn thẳng vào Trần Mạt Lỵ đang hút thuốc trên sofa: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi, không được hút thuốc trong nhà, đầu óc của cô bị nước vào sao?”

Trần Mạt Lỵ ngẩng đầu, không để ý đến hắn, dập tắt tàn thuốc, sắc mặt cô vàng vọt, hốc mắt trũng sâu, tầm mắt có một vòng xanh tím, tóc cũng có chút rối loạn, giống như mấy tuần lễ không hề được ngủ ngon, rõ ràng là một cô gái đang trẻ tuổi, vào lúc này lại tiều tụy đến mức khó nhận ra tuổi thật của mình.

Hàn Mộ Vân chán ghét liếc cô một cái, ngay sau đó xoay mặt, dường như nhìn cô lâu một chút sẽ cảm thấy ghê tởm: “Có chuyện gì cô nói đi, bên kia tôi còn có việc.”

Trần Mạt Lỵ không thèm để ý đến thái độ ác liệt của hắn, chỉ đưa tay lên sofa lục lọi một hồi, từ dưới gối rút ra một phần tài liệu đưa cho Hàn Mộ Vân: “giúp tôi giải quyết”

Trong lòng Hàn Mộ Vân lộp bộp một tiếng, nhưng vẫn đưa tay nhận được, đọc nhanh qua, càng xem càng nổi giận, cuối cùng ngay cả thở cũng trở nên nặng nề.

Chợt, hắn vứt tài liệu xuống đất, nhào qua bóp lấy cổ Trần Mạt Lỵ, dùng sức ép cô trên sofa, trên mắt toát ra ánh sáng tàn nhẫn: “Con mẹ nó, tôi đã nói qua mấy lần không được chạm qua thứ đồ kia, cô nghe không hiểu sao? À? Cô muốn chết thì tự mình đi mà chết, cắt tay, uống thuốc độc, muốn chết ra sao cũng không có ai đến cản, chớ con mẹ nó liên lụy đến chúng tôi!” Hàn Mộ Vân thật sự rất tức giận, bao nhiêu lời nói tục cũng liên tiếp văng ra ngoài.

Trần Mạt lỵ không có vẻ gì bị hắn hù, hình như đối với thái độ này của Hàn Mộ Vân đã nhìn quen, trên mặt cô chứa đựng nụ cười châm chọc, âm thanh khàn khàn khó nghe, giống như rất nhiều ngày không uống nước, nghe vào khiến cho người khác nổi da gà: “Hàn Mộ Vân, có bản lãnh anh liền bóp chết tôi, giả làm người chồng tốt trước mặt người khác đã đủ chưa? Anh chẳng lẽ không biết, mỗi lần nhìn thấy gương mặt giả nhân giả nghĩa của anh tôi thật sự ghê tởm muốn chết!”

Sắc mặt Hàn Mộ Vân thay đổi âm trầm, hàm răng cắn lộp độp vang dội, sức phát ra càng lớn, nhìn thấy sắc mặt Trần Mạt Lỵ càng ngày càng trắng, miệng cũng há thật to, hắn rốt cuộc vẫn phải thả tay, mệt mỏi tựa vào ghế salon: “Cô nghe đây, Trần Mạt Lỵ, một lần cuối cùng, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng.”

Thân thể Trần Mạt Lỵ run lên, giọng điệu như vậy cô chưa từng nghe qua, ngay cả khi cô chật vật nhất cũng chưa từng, cô sợ, sợ mất đi một chút ấm áp vất vả mới có được. Không nhịn được, có chút nghẹn ngào, đứng lên gào lớn: “Không thể, anh không thể như vậy! Cha tôi đới với cha anh…”

“Đó là cha tôi!” Hàn Mộ Vân lạnh lùng cắt đứt lời cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trần Mạt Lỵ, mơ hồ mang theo một tia tàn nhẫn: “Cô không nên ỷ vào điểm này mà có thể không kiêng kỵ gì, bằng lương tâm mà nói, nhà chúng tôi cũng coi như đã hết lòng giúp đỡ rồi, cha tôi đã đem hôn nhân của đứa con trai duy nhất hi sinh, như vậy còn chưa đủ sao? Hả? Cô còn muốn như thế nào nữa?”

Trần Mạt Lỵ ngơ ngác nghe hắn tức giận gào thét, trong lòng có chút đau nhỏi, hắn nói hi sinh, trong lòng hắn việc kết hôn với cô là hi sinh! Trần Mạt Lỵ chợt che mặt cười, trong tiếng cười lộ ra vẻ điên cuồng tuyệt vọng.

Ban đầu, khi cùng hắn kết hôn đúng là đã sử dụng một chút thủ đoạn, cô ỷ vào ân tình của cha đối với cha Hàn mà gả cho hắn, mặc dù việc hôn nhân này người lớn hai nhà đem thành một cách thức để cứu vớt cô, Hàn Mộ Vân chỉ cần trông coi cô, không để cho cô tiếp tục phạm sai lầm là được, cũng không cần thực hiện trách nhiệm người chồng, nhưng cô tưởng thật a! Cho dù như thế nào, cô đều là vợ của hắn, nhưng tại sao chỉ mỗi mình cô cho là thật chứ?

“Kẻ điên!” Hàn Mộ Vân ngồi dậy, khinh bỉ nhìn Trần Mạt Lỵ một cái muốn ra khỏi cửa, cái nhà này cho dù như thế nào cũng không ở nổi. Nhưng còn chưa tới cửa, thanh âm khó nghe của Trần Mạt Lỵ liền truyền đến: “Hàn Mộ Vân, anh dám đi! Anh quên bàn đầu anh đáp ứng cha tôi cùng Bác Hàn việc gì sao? Anh nếu không làm được tôi liền dây dưa với anh cả đời!”

Bước chân Hàn Mộ Vân ngưng lại, dây dưa cả đời…Trong đầu hắn chợt thoáng qua hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lâm Cảnh Nguyệt, giống như không hề vướng bụi hồng trần, nhìn lại dáng vẻ điên cuồng của Trần Mạt Lỵ. Chân mày hắn cau lại, hắn cũng nên có cuộc sống của chính mình, việc cấp bách bây giờ là phải giải quyết xong đám lộn xộn này. Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên xoay người, nhìn vào ánh mắt của Trần Mạt Lỵ nói: “Bắt đầu từ hôm nay, cô liền dàng hoàng ở nhà, có muốn cũng không được đi!”

“Không! Anh không có quyền làm như vậy!” Trần Mạt Lỵ dùng sức hét lớn, nhào tới ra sức cắn xé Hàn Mộ Vân, đúng thật là tinh thần hỗn loạn. Hàn Mộ Vân mặc kệ động tác của cô, kéo cô đến phòng ngủ, mở ngăn tủ đầu giường lấy ra một sợi dây thừng cùng một tấm vải, động tác nhanh chóng đem Trần Mạt Lỵ vững vàng cột vào trên giường, dùng vải nhét chặt miệng cô. Trần Mạt Lỵ đã điên cuồng, lại bị sợi dây trói buộc, lại càng không ngừng giãy giụa trên giường, Hàn Mộ Vân vẫn mặc kệ cô, mở ra một ngăn kéo khác lấy ra thuốc an thần cũng ống chích, thuần thục tiêm cho cô, nhìn mí mắt Trần Mtạ Lỵ dần dần gục xuống mởi thở phào nhẹ nhõm, chán ghét cởi bỏ quần áo, thật ghê tởm, người đàn bà này thật quá lắm rồi.

Tắm rửa qua rồi ra ngoài, Hàn Mộ Vân cảm thấy cái loai cảm giác buồn nôn dần dần biến mât, móc ra điện thoại, bấm một dãy số: “Alo, thật xin lỗi, chuyện vợ tôi…được, làm phiền anh…Hôm nào tôi lại đến nhà chào hỏi.”

Bên kia điện thoại lại nói cái gì, có vẻ rất khó xử. Chân mày Hàn Mộ Vân chau chặt chân mày: “Đây là lần cuối cùng, được, không cần triệt tiêu án…nơi nào, cô ấy đã tốt hơn rồi, cũng đã giống người bifnht hường. Được, cám ơn anh, hẹn gặp lại.”

Cúp điện thoại, Hàn Mộ Vân đột nhiên có chút kỳ quái, trước kia khi tìm cục trưởng An làm việc đều rất nhanh nhẹn, lần này tại sao lại liên tục do dự không chịu đồng ý, không nên ép hắn nói thẳng không cần triệt tiêu án mới chịu giúp một tay? Trong việc này xó chuyện gì? Hàn Mộ Vân ngồi suy tư trên ghế salon, cả nửa ngày cũng không hiểu được, không thể làm gì khác là thở dài gọi điện thoại đặt thức ăn ở ngoài. Người vợ trên danh nghĩa của hắn, đời nào sẽ nấu cơm, cho dù trong nhà xuống dốc cũng là một thiên kim đại tiểu thư.

Tâm tình Lâm Cảnh Nguyệt rất tốt, giờ tan sở cô liền gõ cửa kiếng gấy sự chú ý với Hà Tử Nghiệp, sau đó chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo anh là muốn đi chợ mua thức ăn, muốn anh lái xe đến chợ đón cô. Hà Tử Nghiệp gật đầu mộ cái, tỏ ý đã hiểu, mấy ngày này bọn họ càng trở nên ăn ý, loại quan hệ mật thiết khiến không ai có thể chen vào khiến Hà Tử Nghiệp lần đầu tiên có cảm giác muốn thời gian dừng mãi đừng trôi qua. Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy nhỏ của cô biến mất ở cuối phòng làm việc mới cúi đầu tiếp tục làm việc, tuy nói đã hết giờ, nhưng bây giờ làm việc nhiều một chút, buổi tối sẽ có nhiều thời gian hơn với cô.

Lâm Cảnh Nguyệt vừa mới bước ra khỏi công ty đã gặp phải chị Lưu, nhìn thấy cô, chị Lưu lập tức cong mắt, không có chút nào dáng vẻ của một nữ cường nhân, chị đi tới vỗ bả vai Lâm Cảnh Nguyệt nói: “Sáng mai tám giờ, gặp ở Noãn Các, đừng quên.”

Nét mặt Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời cứng lại, cô sao lại quên việc này rồi? Cô lại muốn đi xem mắt với cháu của chị Lưu! Nghĩ tới đây cô thấp thỏm nhìn lên lầu một cái, mặc dù biết anh không nhìn thấy, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ, làm sao bây giờ? Cái bình dấm chua trên đó mà bị đánh đổ thì không xong rồi, nhưng chuyện đến bây giờ cô làm sao mở miệng nói với chị Lưu rằng cô đã có bạn trai?

Ngày đó, cô một mực chắc chắn mình không có bạn trai, mới hai ba ngày lại nhảy ra mọt người, nhất định sẽ khiến chị Lưu sinh nghi, cũng sẽ đắc tội với người quản lý tài vụ. Tiến lùi đều khó, trên mặt Lâm Cảnh Nguyệt có chút khó xử.

Không hổ là người đã lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, chị Lưu rất có bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện, vẻ mặt khó xử trên mặt Lâm Cảnh Nguyệt cũng không có lừa được chị, nhưng chị chỉ cho rằng cô bé này đang xấu hổ, âm thanh mềm mại trấn an: “Không sao, không cần xấu hổ, chỉ là nhìn một chút, nhất định phải đi nha, không đi là không cho chị mặt mũi rồi. Như vậy sáng mai tám giờ hai người liền gặp tại Noãn Các nhé, yên tâm, chị Lưu sẽ không đi, chị sẽ để thời gian cho người trẻ tuổi bọn em.”

Nói xong, chị Lưu liền nẹn bước nhẹ nhàng bước đi, để lại Lâm Cảnh Nguyệt đứng nguyên tại chỗ chần chừ lo lắng, cô bây giờ nên làm gì? Có đi hay không đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.