Dear Doctor (Quãng Đời Còn Lại Xin Chỉ Giáo Nhiều Hơn)

Chương 66: Chương 66: Cậu em trai từ trên trời rơi xuống




Là người đầu tiên chứng kiến tôi và Cố Ngụy ở bên nhau. Đỗ Văn Tuấn đã bán đứng Cố Ngụy ngay từ khoảnh khắc đầu tiên: “Bác sĩ Cố mặc dù trông rất trong sáng nhưng em vẫn luôn cảm thấy anh ấy có một mặt đen tối, hoặc là có lẽ vì đầu óc anh ấy quá thông minh.”

Vì thế, lúc nào cậu ta cũng nhắc nhở tôi: “Chị, chị phải chú ý đấy. Đừng để bị bán rồi còn giúp người ta đến tiền.” Thường ngày cậu ta vẫn hay đề nghị: “Chị, chị mau giải quyết anh ấy đi.” Thực sự khiến tôi cảm thấy hiếu kì, trước đây Cố Ngụy phải giày vò cậu ta tới mức nào chứ?

Có một lần Tiểu Đỗ tới trường thăm tôi. Trên đường đi ăn Tiểu Thảo liền kéo tay cậu ta, hất cằm về một người nào đó ở đằng xa: “Dạo này người đó đang theo đuổi chị cậu đấy.”

Tiểu Đỗ híp mắt nhìn chằm chằm người đó hồi lâu: “Không có cửa đâu. Không cao bằng anh rể em, không đẹp trai bằng anh rể em, còn không có khí chất bằng anh rể em nữa.”

Thực ra với người ngoài, cậu ta vẫn rất che chở bảo vệ cho Cố Ngụy.

Mỗi lần Tiểu Đỗ gọi điện cho chúng tôi, đa phần đều là đang ở kí túc. Mỗi lần trước khi cúp máy, tôi luôn nghe thấy tiếng loạt xoạt ở xung quanh: “Chị, anh rể, tạm biệt.”

Tiểu Đỗ nói: “Chị không biết đâu, ở lớp em anh chị nổi tiếng lắm.”

Chúng tôi mới tới trường cậu ta có ha, ba lần, sao đã từ phạm vi kí túc xông thẳng tới đơn vị lớp rồi?

Sau này tôi mới biết, tên nhóc này lưu một tấm ảnh chụp chung của tôi và Cố Ngụy trong điện thoại: “Đây là chị và anh rể của tao. Trai tài gái sắc đúng không? Nữ tài trai đẹp đúng không? Ngưỡng mộ chưa?”

__________________

Nhị thiếu gia nhà họ Cố. Truyện Ngôn Tình

Câu hỏi này hay lắm: “Sự khác biệt giữa hai con người sao có thể lớn đến như thế?”

Cùng là em trai, mà sao Cố Tiêu không học được một phần mười điểm đáng yêu của Lâm Chi Nhân và Đỗ Văn Tuấn nhỉ?

Nhị thiếu gia nhà họ Cố và tôi luôn chống đối nhau, còn về nguyên nhân, cũng chỉ bởi vì tôi “muốn không mặt liền không có khuôn mặt, muốn vóc dáng liền không có vóc dáng“.

Tôi khinh thường cậu ta: “Thảo nào mà cậu luôn gặp phải mấy cô em tuy có mặt mũi, có chút vóc dáng, nhưng mà không tim không phổi, còn không có não.”

Đây chính là điều cấm kị đối với Cố Tiêu, vừa bị đâm trúng nỗi đau, cậu ta liền nổi khùng lên: “Chết tiệt! Cũng chỉ có Cố Ngụy đầu óc bị úng nước rồi mới nhìn trúng chị!”

Cố Ngụy đã quá quen với cảnh tượng hai chúng tôi vừa nhìn thấy nhau đã bắt đầu chí chóe đấu khẩu.

Sau khi bà nội qua đời, Cố Tiêu quyết định về nước. Công ty cậu ta vừa hay lại gần trường tôi, vì thế chúng tôi thường xuyên chạm mặt. Thật ra con người của nhị thiếu nhà họ Cố không hề xấu, trong công việc thuộc diện năng động trẻ trung, trong học tập thì thuộc diện anh tài, trong cuộc sống chỉ hay giận dỗi đơn thuần mà thôi. Giải thích theo góc độ tâm lí học thì cậu ta chỉ đang mong sự quan tâm của mọi người. Trong con mắt cậu ta, từ trước tới nay, Cố Ngụy đều là một hình ảnh hoàn mĩ, vô dục vô cầu, không gần nữ sắc, là một tấm gương mẫu mực, bây giờ lại bị tôi cuỗm đi mất, ít nhiều trong tâm lí cậu ta cũng sẽ mất đi sự cân bằng, vì thế trút hết lên đầu tôi.

Sau khi nhận rõ vấn đề, tôi lập tức bày tỏ: “Tình cảm anh em giữa cậu và Cố Ngụy tôi không thể xen vào được, tôi cũng sẽ không xen vào. Tình cảm nam nữ giữa tôi và Cố Ngụy, cậu không thể can dự được, vì thế cậu cũng đừng can dự vào nữa.”

Cố Ngụy còn đâm thêm một dao: “Thôi em cứ sửa miệng gọi chị dâu trước đi. Hiệu Hiệu coi như em cho nó phí thay đổi xưng hô.”

Tôi đưa cho cậu ta một chiếc phong bì đỏ, bên trong có 222 tệ: “Nào, chị dâu trưởng như mẹ, có gì khó khăn cứ nói với chị dâu.”

Về sau, Cố Tiêu bất ngờ phát hiện ra, chị dâu họ tương lai bên nhà ngoại của cậu ta, Tiêu San, và chị dâu họ đằng nội, Lâm Chi Hiệu, lại là hai người bạn thân thiết chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Dưới sự đả kích nặng nề ấy, nhị thiếu gia đã hoàn toàn bỏ cuộc. Mặc dù mình mẩy vẫn đầy gai góc, nhưng cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi.

Có một lần, tôi từ nhà bố mẹ Bác sĩ quay về, mang theo cả điểm tâm mẹ Cố làm cho nhị thiếu gia. Lúc gửi tới cơ quan cho cậu ta vừa đúng lúc đang ngjỉ trưa. Tôi đưa hộp đồ ăn cho cậu ta, dặn dò vài câu rồi rời đi. Lúc ra ngoài, tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện từ phía sau.

“Cố thiếu, mĩ nữ ở đâu ra thế? Có còn độc thân không?”

“Cút! Vợ của anh trai tao đấy.” Còn đập bốp cái thìa lên đầu đối phương.

Cố Tiêu về nước, không bao lâu đã yêu đương, liền gọi điện thoại cho tôi: “Mau tới tham mưu cho em.”

Tôi: “Chị thu phí cao lắm đấy!”

Cố Tiêu tức giận: “Có ai không thèm lấy lòng em chồng như chị không?!”

Tôi: “Lấy lòng cậu chẳng được tích sự gì cả.”

Cố Tiêu bùng nổ: “Sao Cố Ngụy lại nhìn trúng chị nhỉ?”

Tôi: “Chứng tỏ gu thẩm mĩ của anh ấy còn tốt, không có vấn đề gì.”

Cố Tiêu đã vượt khỏi mức tức giận: “Có tin em phá bĩnh chuyện của hai người không?”

Tôi: “Cậu cảm thấy chị phá bĩnh chuyện của hai người dễ dàng hơn hay là cậu phá chuyện của chị dễ dàng hơn?”

Cố Tiêu đã bị nội thương mà không biết tố cáo với ai …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.