Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 80: Chương 80




Trong đại sảnh hội nghị giả lập của toàn quân bộ tiến hành online trên mạng internet.

Bốn dãy bàn được kê thành một hình vuông, máy chục vị cao tầng của quân bộ đang ngồi trong đại sảnh hội nghị, không khí của toàn phòng họp đều ngưng trọng.

“Tiêu Định Khôn, các người kéo thời gian bao nhiêu đó đủ rồi. Tiêu Thần đã mất tích hơn hai tháng còn chưa tìm được, chuyện chọn lựa ra một nguyên soái mới phải nhanh chóng quyết định đi thôi! Nếu vị trí nguyên soái số một vẫn luôn trống, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến ổn định trong và ngoài đế quốc!” Một ông lão đầu đã bạc trắng một nửa, mặc bộ quân trang màu đen, ngồi trên một góc cạnh bàn tứ giác, khí thế hồn hậu nghiêng đầu đầy mặt nghiêm túc nói.

“Huống hồ, suốt hơn hai tháng nay, mấy trăm vạn binh lính của quân bộ đồng thời hành động cũng chưa thể tìm được tung tích của Tiêu Thần. Chỉ sợ khả năng sống sót của hắn chỉ là con số 0, huống chi trong tình huống đó, cứ cho là Tiêu Thần may mắn sống sót, chỉ sợ cũng không còn đủ năng lực để đảm nhận vị trí nguyên soái này nữa đâu.”

Lúc trước, video Tiêu Thần bị Trùng tộc vây công đã được thiết bị theo dõi thông minh ghi lại, phát đến cho quân bộ.

Tuy rằng đoạn video gần như không đến một phút, nhưng số lượng Trùng tộc khổng lồ trong cái đoạn video kia, còn có tình hình vô cùng nguy kịch lúc đó, chỉ cần là người có đầu óc đều có thể tưởng tượng được kết cục của Tiêu Thần.

Cho dù hắn có điều khiển cơ giáp, năng lực cá nhân của mạnh mẽ đi nữa, thật sự cũng không có cách nào ngăn chặn được đợt tập kích liều chết của hàng ngàn vạn Trùng tộc đến như vậy.

“Đúng vậy, Tiêu lão nguyên soái, đã đến lúc nên vì quân đoàn đệ nhất cùng đệ nhị chọn lựa nguyên soái mới rồi.” sườn phía đông của phòng hội nghị, một người phụ nữ trung niên cũng mặc quân trang màu đen, mặt mày mỉm cười trung niên khoanh tay trước ngực nói.

“Đế quốc cũng cần phải tiếp tục hoạt động, thiếu một nguyên soái chúng ta phải ngừng lại rất nhiều công việc, không thể triển khai được, vì ổn định quân tâm, cũng nên chọn ra nguyên soái mới đi thôi. Tôi biết chuyện này làm người rất là tiếc hận, nhưng mà chúng ta cũng đã kéo dài hơn hai tháng, không thể tiếp tục kéo dài nữa.” Ngồi dãy bàn ngay phía trước, một người đàn ông đầu trọc từ đầu buổi vẫn luôn im lặng cũng đã mở miệng.

Mọi người ở đây tức khắc nhất trí quăng ánh mắt đặt đến dãy bàn ở sườn phía Bắc, một ông lão mặc quân trang màu đen đầu tóc đã hoa râm, tay còn chống gậy đang ngồi thẳng tắp trên ghế của mình.

Ông lão uy nghiêm túc mục, đôi mắt vẩn đục càng là khí thế kinh người. Ánh mắt ông ta sáng quắc đảo một vòng trên khuôn mặt những người chung quanh, phảng phất như có thể nhìn thấu nhân tâm, cất giọng uy nghiêm nói: “Đế quốc mấy ngàn năm nay đã có quy củ, tứ đại nguyên soái chỉ được phép tuyển ra từ chính quân đoàn của mình. Hiện tại ở quân đoàn đệ nhất và đệ nhị của chúng ta nhân tâm hoảng sợ, tạm thời không thể tiến hành tuyển cử. Tất cả mọi việc đều do tiền nguyên soái là ta đây tạm thời đại lý. Cho dù là Tiêu Thần ngoài ý muốn bỏ mình, cũng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến quân tâm của quân đoàn đệ nhất và đệ nhị. Còn chuyện tuyển cử như thế nào, đó lại là chuyện nội bộ của quân đoàn chúng ta, không có quan hệ gì với các người.”

“Tiêu lão nguyên soái, chúng ta cũng không phải buộc ngài từ bỏ tìm kiếm Tiêu nguyên soái, một hai phải đề cử người khác thượng vị, nhưng ngài cũng không thể luôn nắm quyền không bỏ! Nói câu khó nghe, ngài năm nay đã hơn 300 tuổi, cho dù ngài đã từng là chường giả thể chất cấp bậc SS đi chăng nữa, nhưng anh hùng xế bóng, nếu đại nạn buông xuống ai cũng không thể bảo đảm ngài còn có thể sống bao lâu, đặc biệt chức vị nguyên soái cần xử lý các loại nhiệm vụ của cả hai quân đoàn, có đôi khi thậm chí còn cần phải dẫn quân ra chiến trường chiến đấu. Vạn nhất ngài lại rớt dây xích vào thời khắc mấu chốt, vậy không phải là đẩy tánh mạng của tất cả con dân đế quốc vào nguy hiểm sao?” Người phụ nữ nhẹ nhàng móc từ trong túi ra một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn, ngữ khí nói không chút để ý, lại giống như đang hung hăng gõ một thứ binh khí lên người Tiêu Định Khôn cùng với mấy vị cao tầng của quân đoạn đệ nhất, quân đoàn đệ nhị ở chung quanh.

Không ít các vị cao tầng của hai đại quân đoàn tức khắc dùng ánh mắt phẫn hận nhìn về phía bà ta.

“Tiêu Định Khôn, ông lớn tuổi rồi, nên trở về hưởng phúc, nhường lại vị trí cho người trẻ tuổi khác đi. Tôi thấy mấy người ông mang đến đây cũng không phải không tồi sao, vậy cứ chọn đại ra một người trong số đó, có khi cũng đủ để đảm đương vị trí nguyên soái mới, chẳng lẽ ông lại nhất định phải chọn con cháu Tiêu gia nhà ông mới bằng lòng buông tay?”

Các quân đoàn khác bắt đầu ta một câu, ngươi một câu, sôi nổi châm ngòi mối quan hệ của Tiêu Định Khôn cùng với các vị cao tầng của quân đoàn đệ nhất và đệ nhị.

Nghe thấy lời này, trong đám người thật sự có vài người buông lỏng ánh mắt.

Tiêu Định Khôn thu hết tất cả phản ứng vào vào trong đáy mắt, ánh mắt thâm trầm.

Nhóm người này thật sự đáng giận, hận không thể trực tiếp chia cắt hết thế lực của quân đoàn đệ nhất và đệ nhị bọn họ!

Sau khi Tiêu Thần biến mất mấy ngày, Tiêu Định Khôn không phải chưa từng nghĩ đến chuyện lựa chọn một người lãnh đạo mới cho quân đoàn, tốt cuộc cũng đúng như lời đối phương nói, tuổi tác của ông cũng lớn rồi, thời gian còn lại không phải nhiêu, phải suy nghĩ cho quân đoàn, nghĩ cho đế quốc.

Nhưng trong khoảng thời gian điều tra này, ông lại phát hiện trong số những vị cao tầng của quân đoàn có một số người dám lén lút phát tin tức ra bên ngoài trước khi Tiêu Thần xảy ra chuyện trước.

Dưới tình huống bình thường, quân đoàn có người lén hướng phát tin tức ra bên ngoài, nhiều lắm ông cũng chỉ nghĩ là đó là gián điệp của quân đoàn khác phái tới, muốn thăm dò tình hình, hướng đi của quân đoàn đệ nhất và đệ nhị mà thôi.

Nhưng mà sau khi đối phương phát ra tin tức không bao lâu, Tiêu Thần liền xảy ra chuyện ngay sau đó! Chuyện này thật khiến cho Tiêu Định Khôn không thể không nghĩ nhiều.

Có phải trong đế quốc lại có người cấu kết cùng Trùng tộc, phản bội đế quốc?

Rất nhiều năm trước đây, bọn họ đã xác định được cũng không phải tất cả Trùng tộc đều chỉ biết giết chóc khát máu, chỉ là dã thú không có lý tính, không hiểu lẫn nhau, chỉ hành sự theo bản năng. Trong số Trùng tộc đều có một số con khá đặc biệt, đó là những sinh vật có trí tuệ, có năng lực suy xét, mà đặc biệt mạnh mẽ nhất chính là nữ hoàng Trùng tộc, trí tuệ của nó không kém gì một vị trí giả của đế quốc.

Chúng nó không chỉ có thể có được ký ức truyền thừa từ nữ hoàng Trùng tộc của đời trước, lại còn có tinh thần lực cường đại, có thể so với cường giả tinh thần lực cấp SS.

Thậm chí trong lịch sử đã từng có trường hợp Trùng tộc có trí tuệ đến mức mua chuộc được thú nhân làm gián điệp, trực tiếp hủy diệt toàn bộ một hành tinh!

Nói không chừng lần này đối phương còn mưu đồ lớn hơn nữa, có thể là muốn trực tiếp hủy diệt toàn bộ đế quốc!

Trong tình trạng chưa điều ra hoàn toàn rõ ràng tất cả mọi chuyện, Tiêu Định Khôn tuyệt đối không cho phép có bất cứ người nào trong toàn bộ đám cao tầng của quân bộ đang có hiềm nghi này đảm nhiệm chức nguyên soái mới của quân đoàn! Thậm chí ngay cả những vị cao tầng của quân đoàn này hiện đang ngồi kế bên, ông cũng không thể tín nhiệm, ông thật sự hoài nghi, chuyện cháu trai ruột của mình bỏ mạng có phải có quan hệ với ba tên nguyên soái còn lại hay không? Nếu không thì ai có thể có được lực lượng mạnh mẽ như vậy, dàn xếp gián điệp vào quân đoàn của bọn họ làm gián điệp?

Tiêu Định Khôn sắc mặt lãnh lệ, đáy mắt hiện lên một tia sáng u ám, cho dù lần phải náo loạn một trận với ba tên nguyên soái còn lại, thì quân đoàn đệ nhất cùng đệ nhị cũng tuyệt đối không thỏa hiệp!

Ngay khi Tiêu Định Khôn đầy mặt nghiêm túc, muốn mở miệng trực tiếp cự tuyệt đề nghị của những người chung quanh, thì thiết bị thông minh trên tay lại keng keng keng vang lên.

Một cuộc gọi nhỡ, nháy mắt làm đồng tử của Tiêu Định Khôn co chặt!

Tiếng điện thoại phát lên từ thiết bị thông minh vang vọng trong cả căn phòng họp giả lập, ánh mắt mọi người vốn đang tập trung trên người Tiêu Định Khôn liền theo bản năng chuyển xuống cổ tay ông.

Lần này......

Không chỉ là có Tiêu Định Khôn, ngay cả đồng tử của những người ngồi bên cạnh cũng theo bản năng hơi co chặt lại!

—— Tiêu Thần!

Một cái tên mà mọi người vô cùng quen thuộc nhưng trong những ngày này bắt đầu trở nên xa lạ.

“Đây đây đây...... Đây là điện thoại từ nguyên soái?! Nguyên soái còn sống?! Hắn còn sống?!”

Một thanh âm kích động chói tai đại biểu cho tiếng lòng của tất cả mọi người!

“Không nghĩ tới tiểu Tiêu nguyên soái còn sống, nếu đã như vậy...... Cuộc hội nghị này tạm thời không còn ý nghĩa gì rồi...... Tôi liền ở lại hành tinh Đế Đô chờ lễ ăn mừng Tiêu nguyên soái trở về.” Người phụ nữ trung niên là người đầu tiên đứng dậy, thu thập mấy cái hộp thuốc đang đặt trên bàn, hướng về phía phía mấy cao tầng ở sau đưa mắt ra hiệu, trực tiếp cất bước ra khỏi đại sảnh phòng họp giả lập.

Cao tầng của hai quân đoàn phía Đông ngồi sau lưng bà ta cũng động tác nhất trí đứng dậy, đi theo phía sau bà.

Ngay sau đó, người của hai bên khác cũng như thế, bọn họ bốn mắt nhìn nhau, xong lại gật gật đầu lễ phép với Tiêu Định Khôn, rời khỏi đại sảnh hội nghị giả lập.

“Tiêu lão nguyên soái, chúng tôi cũng cáo từ.”

Mặc kệ Tiêu Thần lần này trở về có bị thương nặng hay không, còn có thể đủ khả năng tiếp tục dẫn dắt quân đoàn đệ nhất cùng đệ nhị hay không, hôm nay bọn họ chắc chắn không thể đạt được kế hoạch vốn có của mình —— chọn ra nguyên soái tân nhiệm.

Vậy còn không bằng cứ quay về xem tình huống thế nào.

Nếu Tiêu Thần đã trở về, nói như vậy không bao lâu nữa, tin tức của hắn sẽ truyền tới trên bàn làm việc của mình, không cần ngồi đây đắc tội Tiêu lão nguyên soái cùng mấy người khác trong quân đoàn đệ nhất và đệ nhị!

Bàn tính trong lòng mọi người gõ đến vang dội, sôi nổi rời khỏi đại sảnh hội nghị.

Lúc này......

Không có bất cứ ai sẽ ngốc nghếch hoài nghi cú điện thoại gọi đến thiết bị thông minh của Tiêu Định Khôn là do ông sắp đặt người giả vờ gọi đến.

Bởi vì cái loại lừa gạt cấp thấp này, trong giây lát sẽ bị người chọc thủng, mất hết thể diện của Tiêu gia.

......

Nhưng mà một bên khác.

Trong một toà cung điện bằng vàng nạm ngọc ở hoàng cung Đế Đô, người đàn ông cũng vừa mới nhận được thông tin này từ thuộc hạ mị đôi mắt xinh đẹp xanh thẳm như không trung thành một sợi nhỏ.

Hơi thở ôn hoà trên toàn thân trong khoảnh khắc trở nên nguy hiểm, giống như ma quỷ dưới địa ngục, nguy hiểm và tràn ngập sát khí.

“Điện hạ, theo tin tình báo biểu hiện, Tiêu nguyên soái đã thuận lợi trở lại Tiêu gia, hiện tại đang ở tại Đế Đô. Nghe nói khoảng thời gian trước Tiêu nguyên soái bị thương nặng, vẫn luôn ẩn nấp trên hành tinh Đế Đô để dưỡng thương, mãi đến hôm qua mới được khôi phục lại, trở lại Tiêu gia.”

“Chuyện đầu tiên sau khi hắn trở lại nhà lớn Tiêu gia chính là sa thải lão quản gia công tác lại Tiêu gia cả trăm năm...... Ngài nói chúng ta có cần đi tìm vị quản gia kia đến đây hay không?”

Một thanh niên mặc chế phục của đội hộ vệ hoàng gia hướng về phía thanh biên tóc vàng mắt xanh ngồi trên vương tọa, cung kính nói.

“Tìm lão già đó tới có ích lợi gì? Bất quá chỉ lãng phí lương thực thôi, không cần thiết tốn tâm huyết gì trên người của lão.” Lôi Trạch thưởng thức rượu vang đỏ đang sóng sánh trong ly rượu chân cao trong tay, khẽ lắc lắc cái ly, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía thanh niên bên dưới.

“Lại nói tiếp...... Trong khoảng thời gian này, đến tột cùng ngươi đang làm gì? Tốn nhiều công phu, tốn nhiều thời gian, phái ra nhiều nhân mã như vậy, thế mà ngay cả một tên thương hoạn cũng tìm không thấy, còn để hắn nấp ngay dưới mí mắt ta, nghênh ngang dưỡng thương...... Cho nên, người giống như ngươi vậy...... Lưu tại trên đời này còn có ích lợi gì?” Thanh niên tóc vàng lạnh mắt, thanh âm lại chậm rãi trở nên ôn hòa.

Nhưng thanh niên mặc chế phục lại sắc mặt trắng bệch, toàn thân toát ra mồ hôi, há mồm muốn giải thích, nhưng còn không chờ hắn mở miệng, lại bỗng nhiên hai mắt trợn trắng, gân xanh nổi lên, đôi tay gắt gao moi moi yết hầu của chính mình, quỳ rạp xuống đất, một chút thanh âm cũng không thể phát ra.

Ước chừng qua hai phút, cả người liền tê liệt ngã xuống trên mặt đất, nhắm hai mắt lại, thống khổ chết đi.

Một con sâu to chừng một ngón tay dài khoảng năm sáu centimet nửa trong suốt, giơ đôi mắt nhỏ xíu như hột đậu, bò ra từ trong cổ họng của người thanh niên này. Nó chậm rãi bò về phía ống quần thanh niên tóc vàng, bò lên đầu ngón tay hắn, cuối cùng ẩn mình vào trong ống tay áo hoa lệ rộng thùng thình của hắn, lặng yên không một tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.