Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 78: Chương 78




Thời gian ngâm mình trong thư viện trôi qua quá nhanh, nháy mắt liền tới ngày khai giảng rồi.

Buổi sáng hôm nay, Diệp Văn Nhã lục tục nghe thấy tiếng các bạn học ở phòng ký túc xá cách vách dọn đồ vào ký túc xá, trên hành lang, trên đường liên tiếp vang lên những tiếng cười nói của học sinh giống như chuông bạc, còn có từng tiếng cha mẹ ôn nhu dặn dò.

Đứng trên cửa sổ cúi đầu nhìn xuống phía dưới, những chiếc xe bay tới tới lui lui ngoài cổng ký túc xá đông nghịt.

Nơi này có một phần là học sinh cũ quay trở lại trường, cũng có một phần là học sinh mới nhập học của năm nay.

Nhìn chằm chằm vài đôi cha mẹ giúp con cái xách theo hành lý tiến vào ký túc xá dưới lầu, trong lòng Diệp Văn Nhã vắng vẻ, có loại cảm giác hiu quạnh nói không nên lời.

Loại ấm áp này đến từ gia đình thế này, ngay cả đời trước cô cũng tựa hồ như chưa từng thể nghiệm được.

Tâm tình cô gái có hơi tụt xuống, con mèo đen cơ hồ trong nháy mắt liền phát hiện ra.

Tiêu Thần đứng bên cửa sổ, nhìn thấy ánh mắt cô gái nhìn chằm chằm đám người phía dưới, lập tức liền nghĩ tới chuyện lúc trước Diệp Văn Nhã bị Diệp gia đuổi ra khỏi nhà, theo hắn biết, toàn bộ thời gian kỳ nghỉ dài như vậy, Diệp gia cũng không có bất cứ người nào gọi điện thoại quan tâm hỏi han cô, cũng khó trách cảm xúc của cô sẽ tụt xuống.

Mèo đen run run lỗ tai, lắc lắc cái đuôi, hai ba bước đi đến bên cạnh Diệp Văn Nhã, vươn móng vuốt nhỏ vỗ vỗ bả vai Diệp Văn Nhã an ủi.

Diệp Văn Nhã quay đầu nhìn thấy Tiểu Hắc, thấy bé mèo nhà mình đang bộ dáng nghiêm túc ra vẻ người lớn, xì một chút cười ra tiếng.

“Làm sao vậy? Chúng ta mới vừa vào cửa liền nghe được cưng cười vui vẻ như vậy...... Có chuyện tốt gì xảy ra sao?”

Răng rắc một tiếng, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra.

Chỉ thấy hai người Giản Giai Vi cùng Hoắc Tâm Duyệt từng người kéo cái rương hành lý nhỏ, một trước một sau đứng trước cửa phòng cô.

Diệp Văn Nhã quay đầu, cười nhạt lắc đầu nói, “Hai người quay về đây với ta, đó là chuyện tốt lớn nhất rồi.”

“Ha ha ha, không nghĩ tới miệng cưng lại ngọt như vậy! Tới đây, tới đây! Mau xem, ta từ trong nhà mang cái gì ngon nè! Trước khi đi mẹ ta đóng gói riêng cho ta thật nhiều thức ăn!” Hoắc Tâm Duyệt kéo rương hành lý ra, trực tiếp ngồi xuống kiếm đồ ăn vặt.

“Oa! Dì làm đồ ăn vặt là ngon nhất đó! Ta siêu siêu thích!” Giản Giai Vi lập tức nhào về hướng rương hành lý của Hoắc Tâm Duyệt, toàn bộ phòng đều ồn ào náo nhiệt lên.

Mèo đen vẫy vẫy đuôi, đầy mặt bất đắc dĩ nhìn ba người một cái, nhảy xuống cửa sổ, đi về hướng phòng khách.

Trường học có ba ngày để báo danh.

Buổi tối ngày thứ ba, toàn bộ học sinh trong lớp đều đi báo danh với văn phòng trường.

Học kỳ mới vô cùng náo nhiệt, Diệp Văn Nhã hơi hơi quét mắt một cái, rõ ràng phát hiện trong lớp có thêm bảy tám gương mặt mới, đây hiển nhiên là mấy học sinh của năm trước lưu ban lại.

Những người này ngồi trong phòng học, có người đã cùng với mấy học sinh trong lớp ồn ào trò chuyện vui vẻ, vừa nói vừa cười, có người lại rút vào một góc lớp, có vẻ không hợp lắm với những người chung quanh.

“Không tồi nha, ngày đầu tiên khai giảng mà mọi người đều tràn đầy sức sống như thế này, ban chúng ta lần này tổng cộng có 11 bạn học mới, quy tắc cũ nga, lát nữa mọi người tự giới thiệu một chút.”

Hoàng Học Dân vừa vào cửa, vui tươi hớn hở sờ sờ cái trán có chút hói của mình, cười tủm tỉm nhìn về phía mọi người dưới bục.

“Nếu hiện tại mọi người đều vui vẻ như vậy, thầy cũng nói cho các em một chuyện tốt, để cho các em càng thêm cao hứng.”

“Thầy ơi chuyện gì vậy?! Có phải trường học tính khai giảng mang chúng ta đi chơi ngoại thành hay không?! Hay là tính tổ chức cho chúng ta đi địa phương khác du ngoạn?!” Có chút học sinh lớn mật vừa nghe thấy có chuyện tốt, tức khắc hai mắt sáng ngời, ngồi dưới lớp hô lên.

“Dạo chơi ngoại thành? Trường chúng ta sao có thể tổ chức mấy chuyện này? Nếu các em muốn đi dạo chơi ngoại thành, tự chúng ta tổ chức là được.” Hoàng Học Dân cười tủm tỉm, lại phá lệ ý vị thâm trường mà quét mắt nhìn mọi người dưới đài.

“Tin tức tốt thầy muốn nói chính là...... Sáng ngày mai bắt đầu tiến hành khảo thí khai giảng nha, mọi người sáng 8:30 tập hợp ở trường thi số 3, hy vọng lần này mọi người có thể thi thật tốt, tranh thủ nâng thành tích của mình lên so với kỳ trước. Nếu không đừng trách thầy học kỳ này không khách khí đối với các em.”

Cho dù trong lòng mỗi người đều đã biết mỗi năm đều có cuộc thi đầu vào ngay khai giảng, nhưng tất cả học sinh trong phòng vẫn kêu rên một mảnh, có vài người càng là thiếu chút nữa khóc xì ra nước mũi luôn.

Khảo thí thì khảo thí, còn nói có chuyện tốt, đây không phải lừa bọn họ chơi sao?

Lần khảo thí này tổng cộng 19 môn, liên tục thi trong 5 này.

Vào lúc ban đêm liền có người tỏ vẻ hôm nay muốn thức xuyên đêm đọc sách, nhưng Diệp Văn Nhã thì lại không có cảm giác quá lớn, mấy ngày nay mỗi ngày cô đều ngâm mình ở thư viện, không chỉ mấy quyển sách giáo khoa của các năm đều ngâm qua hết một lần, lại còn dựa theo danh sách các quyển sách mở rộng của thầy Hoàng và thu thập thêm không ít kiến thức.

Bởi vậy, hiện giờ cô hoàn toàn không có nửa điểm chột dạ.

Cho dù nội dung của mấy quyển sách này cô chỉ mới tiếp xúc được có không đến hai tháng, nhưng cũng đã chuẩn bị xong sẵn rồi.

Rốt cuộc, việc học dựa vào tụng tới tụng lui để học thuộc lòng này, đối với người có năng lực đã gặp qua là không quên như cô mà nói, căn bản không cần thiết!

Còn nếu nói mấy môn thi thực hành luyện chế thuốc này nọ, thân là đại tông sư Y Dược, Diệp Văn Nhã càng thêm không suy xét chuyện này.

Đừng nói là mấy loại thuốc phổ thông cấp thấp được dạy trong trường, cho dù là thuốc cao cấp đi chăng nữa, chỉ cần cho cô xem phối phương, cô đều có thể luyện chế ra được!

Đây chính là sự tự tin của một đại tông sư Y Dược!

Hoắc Tâm Duyệt suốt một kỳ nghỉ cũng chưa sờ qua sách vở, giờ ngay cả đồ ăn vặt trong miệng đồ cũng không cảm thấy ngon, cô nàng run run rẩy rẩy lấy sách vở ra, chui vào phòng ngủ khêu đèn đọc đêm, chờ sáng ngày hôm sau lên thi.

Diệp Văn Nhã thiếu chút nữa bị hai con mắt thâm đen như gấu trúc của Hoắc Tâm Duyệt làm khiếp sợ, Tiểu Hắc ngồi xổm ở một bên chân Diệp Văn Nhã, ngửa đầu liếc mắt nhìn Hoắc Tâm Duyệt liếc mắt một cái, trong đôi mắt mèo đều là cảm thán cùng bất đắc dĩ, đầu năm nay thật là ở đâu cũng có thể nhìn thấy mấy học sinh lâm thời ôm chân Phật, cũng không biết mấy đứa học sinh này đến tột cùng là nghĩ như thế nào, 19 môn mà chỉ có một đêm cũng học xong được hả?

Trường thi số 3 diện tích rất lớn, toàn bộ trường thi ít nhất có thể ngồi xuống hơn một ngàn học sinh.

Giờ phút này, không chỉ có học sinh hệ Dược, còn có các học sinh khác của các hệ Cơ Giáp, Chỉ Huy, Tu Sửa, Hệ Thống...cũng ở chỗ này khảo thí.

Chẳng qua, học sinh của mỗi hệ đều ngồi cùng một khu với nhau, nên cũng không quấy rầy gì.

Diệp Văn Nhã thực mau tìm được chỗ ngồi của mình. Trước mặt mội học sinh trong trường thi đều hiện ra một màn hình ảo và bàn phím ảo, khi bọn học bắt đầu thi, sẽ trực tiếp đánh lên bàn phím ảo này tiến hành khảo hạch. Khi mọi người đang khảo thí, trên người không được phép mang theo bất kỳ một thiết bị điện tử nào, cho dù là cái vòng tay AI là vật bất ly thân đeo trên cánh tay mỗi người cũng phải gỡ xuống nộp lên trên, nếu không, một khi bị công cụ giám sát AI trong phòng học phát hiện bất luận cái hành vi gian lận nào, thí sinh sẽ trực tiếp bị trường học đuổi ra!

Giờ khảo thí đã đến, bàn phím ảo và màn hình ảo đồng loạt sáng lên, giữa các chỗ ngồi từ từ dâng lên ba miếng màn chắn màu trắng, phòng ngừa thí sinh này xem bài hay gian lận với thí sinh kia.

Bài thi xuất hiện trên màn hình ảo, ngón tay của Diệp Văn Nhã nhanh chóng múa may, đôi mắt trong trẻo không chớp mắt nhìn chằm chằm bài thi phía trước. Khóe miệng hơi hơi cong lên, từ đầu đến cuối đều chưa từng buông xuống.

Trên trường thi, vô số người nhìn xong đề thi liền vò đầu bứt tai, nhưng mà Diệp Văn Nhã lại càng viết càng nhanh.

Những thí sinh ngồi xung quanh Diệp Văn Nhã không có biện pháp thấy được tốc độ tay của Diệp Văn Nhã cho nên cũng không cần chịu áp lực tinh thần bi thảm, nhưng mà tình huống như vậy hiển nhiên không kéo dài bao lâu, gần như chỉ có 20 phút.

“Xoát! ——”

Diệp Văn Nhã nhanh chóng làm xong bài thi, ấn nút nộp bài xong, cũng mặc kệ phản ứng của mấy người chung quanh, trực tiếp nhấc tay, đứng dậy liền đi ra ngoài.

Toàn bộ mấy chục giáo viên đang ngồi trên trường thi số 3 còn không kịp phản ứng lại, thì học sinh trên trường thi của mình đã “đặng đặng đặng!” rời khỏi trường thi!

“Lão Hoàng à...... Học sinh kia là trong ban của ông đúng không? Sao nhanh như vậy đã nộp bài thi rồi? Chẳng lẽ không biết nên làm bậy làm bạ, mới nhanh như vậy? Có từ bỏ cũng chậm chậm một chút chứ.”

Hoàng Học Dân đứng trong khu vực quan sát trường thi của hệ Cơ Giáp, bị giáo viên giám thị bên cạnh dùng khuỷu tay đụng đụng một chút.

“Ông đoán xem, con bé có phải không biết nên làm đại không?” Hoàng Học Dân nhìn đồng sự của mình, cười đến vẻ mặt cao thâm khó đoán, thậm chí cao hứng sờ sờ cái đầu hơi hói của mình.

Giám thị bên cạnh: “......”

Đoán cái đầu ông á!

Ông đồng sự này của mình chẳng lẽ bị tức đến điên rồi?! Bài thi 120 phút mà mới có 20 phút thì em học sinh kia đã nộp bài, khẳng định là chưa viết xong a! Đặc biệt thấy hình dáng của em học sinh kia, hình như chính là nữ sinh lừng lẫy nổi danh hạng nhất đếm ngược trong ban của Hoàng Học Dân nha!

Tất cả học sinh có quen biết với Diệp Văn Nhã trong trường thi này, phần lớn đều cảm thấy đối phương nộp bài thi nhanh như vậy, khẳng định là bỏ thi rồi.

Đặc biệt là hai người Hoắc Tâm Duyệt càng đầy mặt đồng tình nhìn nhìn bóng dáng Diệp Văn Nhã rời đi, thầm than lát nữa trở về hai người nhất định phải an ủi bạn cùng phòng của mình một phen.

Nhưng thật ra, Tô Uyển Thu ngồi ở hàng phía sau lại thần sắc phức tạp nhìn theo bóng dáng rời đi phía trước, thật lâu chưa phục hồi tinh thần lại.

Thẳng đến khi có giáo viên giám thị đi ngang qua bên cạnh Tô Uyển Thu, cô nàng mới hồi phục tinh thần lại, một lần nữa vùi đầu viết bài thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.