Đánh Mất Nụ Cười

Chương 47: Chương 47: Luận văn biến mất (3)




Lần này câu ko phải là do người nãy giờ im lặng nói- Hạ Vũ Phong:

” Nè, sao thầy đc tuyển vào đây vậy? Vì bộ mặt hung dữ, vì cái giọng the thé đó, hay là vì long ích kỷ của thầy.?”

Ông thầy nghe xong thì dĩ nhiên là nổi sung,lườm Phong gằn từng tiếng 1:

“ Hạ Vũ Phong,em,dám,nói,vậy,hả?”

“ Thì là vậy mà, trong câu lúc nãy, chính thầy đã hét to mối quan hệ của bọn em rồi, lại còn đi suy đoán vớ vẩn.nữa chứ.”

“ em có ý gì?”-ông thầy bắt đầu nghiêm giọng hỏi, trong đầu thì suy nghĩ thử xem rốt cuộc mình đã nói ra cái gì.

Nhưng đáng tiếc, Vũ Phong chỉ nhún vai, hành động này đương nhiên khiến ông thầy điên càng thêm điên, cáu:

“ Hạ Vũ Phong , Hạ Chee Vill. Rốt cuộc thì hai em….”- Rồi đột nhiên mặt giảm bớt phần cau có, lẩm bẩm suy nghĩ 1 hồi-“ Hạ Vũ Phong, Hạ Chee Vill… Hạ Hạ Hạ…”- rồi tiếp theo lại lẩy bẩu lắp bắp mãi mới nói thành câu-“ Ko…ko….ko lẽ hai em…. Hai em…là….là..”

Cứ nghe hết câu này thì rất rất mất thờigian nên Vũ Phong ko chút ngại ngùng, bước tới khoác vai Vill rồi dõng dạc nói:

“Chúng tôi…là,anh,em,ruột!”

…???……???…… Cái gì..cơ???

Đến cả khi hết giờ học thì mọi người vẫn đang ko thể tin vào điều mình vừa nghe đc, phải nói là rất rất lâu sau mới nghe có tiếng lắp bắp hỏi:

“ hai người….là anh em..??”

Phong nghe xong câu này thì vẻ mặt hơi bất mãn quay lại hỏi người vừa lên tiếng:

” Sao? Thấy chúng tôi ko giống nhau à? Nhìn lộn ko đó, mắt nè, mũi nè, tai nè, miệng nè, giống y chang mà!”- vừa nói Phong vừa dùng tay chỉ chỉ vào các bộ phận trên mặt của Vill rồi đem so sánh với mặt của mình.

Mãi..mãi…1 lúc rất lâu, tất cả mới định thần trở lại và ko ngừng cười, đặc biệt là các fan của anh Phong.

Vill nãy giờ vẫn đứng bất động, thôi rồi! Bí mật bị bật mí rồi, đã mất bao nhiêu công sức giấu diếm vậy mà giờ lại bị mọi người biết 1 cách lãng xẹt như vậy..

…………

Đợi đến khi đám đông giải tán bớt, Phong và Vill mới có thể chui ra sau vườn nói chuyện.

Lúc mới ra, Vill cứ nhìn Phong mà mặt hằm hằm, y như muốn giết người, khiến Phong ko nhịn ddc mà bật cười, vẻ mặt ninja sát thủ này lâu lắm mới thấy, hay thật! Có cần thường xuyên chọc giận nó nhiều hơn ko nhỉ?

Vill nghe tiếng Phogn cười thhif cũng dịu bớt hơn, nhưng vẫn ko nhịn dc lên tiếng:

” Sao anh lại nói ra? Ko phải anh em ta đã thỏa thuận sẽ ko để lộ bí mật này cho đến khi anh ra trường hay sao?”

Phong tặc lưỡi:

” Thì em cũng thấy rồi mà, đó là trường hợp bất khả kháng thôi.”

“ Nhưng mà……..”

“ Nhưng nhị cái gì, thế em muốn ngày mai lên báo với thân phận là em gái anh hay là bạn gái anh?”

“……”

“ Đấy! Tức làm gì nữa..”

Vill bĩu môi, quay mặt đi tỏ vẻ giận dỗi.

Phong thì lắc lắc đầu, cực giống với vẻ mặt của 1 người lớn đang nhìn trẻ em làm nũng.

Nhưng ko khí ấy cũng ko lâu, Phong chỉ lắc 1 lúc liền đổi chủ đề:

“ Mà hồi nãy cảm ơn em nhiều, Biết sớm em làm nhanh vậy thì nhờ em luôn từ đầu cho rồi, mất bao nhiêu công sức..”

Vill cũng bỏ nhay cái bộ mặt kia, quay sang ngờ vực hỏi:

” Mà chuyện luận văn đó biến mất thực ra là sao?”

Phogn trầm ngâm:

“ Anh cũng đang cảm thấy rất khó hiểu đây. Anh ko tin là minh đã làm rớt trên đường hay bỏ quên đâu đó..”

“ Vậy là có người cố ý lấy nó..”

“ Khả năng rất cao, nhưng mục đích là gì chứ? Lấy luận văn của anh…”

“ Ko lẽ là để ép anhem mình công khai..”

“ Ko, những người biết chúng ta là an hem rất ít, mà làm vậy thì cũng có lợi gì đâu?”

“ Nhưng mà em cảm thấy, chuyện lấy cắp này có vẻ rất may rủi, nếu thày giám hị hôm nay ko đi kiểm tra thì..”

“ Ko, hôm nay là lịch đi kiểm tra khối 12 của ông ấy, hơn nữa, lại là 1 ông thầy trước đây anh từng có xích mích nữa…”

“ Ý anh là có người cố ý nhắm vào anh sao?”

“ Có lẽ vậy, và chắc người đó cũng… ở rất gần anh thôi.. nên mới biết mấy chuyện anh cãi vã với ông thầy này..vì lúc anh với ông ta cãi nhau thì ko có ai nghe thấy, sau đó anh mới đem kể lại cho….”

VIll mắt sáng rỡ:

” Cho những ai…?”

“1 người rất thân thiết với anh.... Cũng biết chuyện hôm nay khối 12 có bài kiểm tra..mà anh nghĩ chuyện ông thầy kia hôm nay đi kiểm tra thì chỉ cần lén lút tra sổ trực là ra thôi”- Rồi Phong đột ngột ngước lên nhìn Vill, đôi mắt xa xôi giờ cũng nhắm thẳng vào cô, giống như đang dò la hay tìm kiếm gì đo:

“ Người đó là em đấy.. Vill à!”

Nói xong, Phong lại ko ngừng nhìn những biểu hiện trên mặt Vill, trong lòng thầm phỏng đoán..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.