Đánh Mất Nụ Cười

Chương 41: Chương 41: Anh trai..??




Trong lòng Vill lại dâng lên 1 cỗ khó hiểu, chuyện Quân làm thì Vill còn có thể hiểu đc, còn Hạ Vũ Long..sao anh ta…. Chẳng lẽ giống như Quân..?

……. Vớ vẩn, ko thể nào, sao Hạ Vũ Long lại có thể thích cô chứ? Tuy cô ko phải cao thủ trên tình trường nhưng cũng ko phải là loại gà mờ nên cũng cảm nhận đc, tình cảm Vũ Long dành cho cô, tuyệt đối ko thể là tình cảm đó đc.. có lẽ tình cảm đó giống với anh Vũ Phong……

……. Vill đột nhiên ngẩn ra, sắc mặt cô trở nên vô cùng mất hồn..

Cô đang nghĩ….??

….. Khoan khoan.. Vũ Phong? Hạ Vũ Phong….. và…. Hạ Vũ Long?

Chuyện gì vậy? Sao tên của 2 người này….? Chỉ khác mỗi phụ âm đầu ở tên thôi… sao lại..? Cứ y như anh em vậy..!

.. anh em???... Vở vẩn quá, sao hôm nay lại toàn suy nghĩ 3 cái linh tinh thế này? 2 người họ mà là anh em thì cậu ta cũng là anh trai của cô à? Rồi người mẹ đã mất của cô chính là phu nhân của tập đoàn Ruby à? Điên rồi, đúng là điên thật rồi, sao mẹ cô sống lại ddc chứ?

Trong lúc Vill còn mải mê suy nghĩ thì Vũ Long đã khẽ tỉnh dậy, cậu từ từ mở mắt rồi khẽ đưa tay lên xoa xoa đầu… sau đó cặp mắt nhanh chóng nhìn xung quanh để xem chuyện gì đang xảy ra…

Chuyện gì nhỉ? À,… cậu thấy có 1 chậu cây rơi xuống đầu Vill nên tự nhiên lao ra đỡ hộ, cư như là bản năng hành động vậy.

Rơi vào mắt vũ Long là khuôn mặt đang đăm chiêu suy nghĩ gì đo của Vill, cậu phải lên tiêng gọi Vill mấy lần mới khiến cô bé thoát ra khỏi dòng suy nghĩ:

“ Vill..”

“ Vill à…”

“ Hạ Chee Vill !”

Vill giật mình sau câu gọi cuối, cô bé nhanh chóng chuyển vẻ mặt từ đăm chiêu sang lo lắng, hỏi:

“ Anh còn đau ko?”

“ Anh ko sao rồi, còn em?”- Long ân cần hỏi lại

“ à, em ko sao, nhờ anh hết đó..”

“ Vậy là đc rồi….”

“ à mà… em có chuyện này muốn hỏi anh…”- Vill ngập ngừng nói, cứ suy đoán mãi thì cũng chẳng đi đến đâu đc, chi bằng hỏi thẳng đương sự thì hơn..

Thấy vẻ mặt khó nói của Vill, Long khẽ mỉm cười, cậu nhanh nhẹn nói ra hết những điều Vill muốn nói:

” Em định hỏi anh tại sao lại cứu em chứ gì?”

Vill thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi kiền gật đầu. Đúng, cô đang rất thắc mắc đây

Long mỉm cười nhẹ, giọng nói giống như bộc bạch tâm sự vậy :

“ Thực ra anh…”

………………..

Phong tức tốc chạy lên tầng 2, theo như quan sát vừa rồi của cậu thì chậu hoa đó là rơi từ cửa sổ thứ 5 từ trái sang, điều đó có nghĩa, chắc chắn nó đã rơi từ phòng học của lớp 11N1.. và cũng chắc chắn nó ko phải vô tình hay do xui xẻo mà rơi..

Phong dừng lại trước của lớp, chuông vừa reo xong nên có lẽ học sinh đều có mặt trong này.. tốt thôi, ko cần biết kẻ đó là ai, nhưng dám làm chuyện như vậy với Vill thì coi như hôm nay là ngày tận thế của hắn rồi..

Cậu mở cửa rất mạnh, đến nỗi khiến tất cả học sinh đều phải quay về cửa để nhìn.. cô giáo chưa vào dạy.. mà nếu có thì Phong cũng ko để ý

Đám con gái vừa nhìn thấy liền hồn bay phách lạc.. đám con trai thì có đứa ngõ ngàng có đứa ngạc nhiên.. sao tự nhiên Hạ Vũ Phong lại đến lớp mình…?

Phong ko quan tâm đến ánh ánh mắt của người khác.. cậu đi đến chỗ bàn giáo viên. Chống tay vào bàn, nhìn xuống phía dưới, trông uy quyền như giáo viên thật vậy.

Phong ko thích nói nhiều, cậu đi thẳng vào vấn đề:

“ Vừa nãy chậu cây là do ai xô xuống?”

1 cô gái run sợ….. mặt tái mét lại……..

Cả lớp vẫn 1 mảng im lặng… có vài đứa con trai ko bị thu hút thì đã hiểu ra nguyên nhân Phong lại hạ cố đến lớp này…

Thấy ko có ai lên tiếng, sắc mặt Phong càn tức giận, cậu quát to hơn nữa:

” Tôi hỏi ai là người xô chậu cây kia xuống?”

Cô gái ấy càng run lên bần bật, hành động đó…. Nếu để anh Vũ Phong biết đc thì chết chắc….

Và rồi 1 đứa con gái ko sợ chết đã nói:

“ Anh Phong, sao anh lại phải tức giận như vậy?”

Rồi cô ta nhanh chóng nhận đc những cái nhìn khác nhau của bạn bè, đứa thì chia buồn, đứa thì tiếc vì cô ta ngu quá.. đứa thì cảm ơn cô ta đã nói ra điều mình thắc mắc.

Phong ko cười nổi, mặt cậu đen lại, cậu gằn giọng nói:

” Vì, người,các,cô,nhắm,vào,là,người,ất,quan,trọng,với,tôi”

Con nhỏ kia như vẫn chưa ý thức đc sự nguy hiểm trong câu nói của Phong, lại lanh chanh nói tiếp:

“ Anh Phong à, cô ta là bạn gái của Lạc Hùng đấy, việc gì anh phải quan tâm tới loại người lăng nhăng như cô ta chứ?”

Hết sức chịu đựng, Phong lại tiếp tục gằn:

“ IM ĐI!! Tôi ko muốn nói nhiều nữa, ai là thủ phạm thì tự giác đi!”

Cô gái mím chặt môi, ko cho phép mình phạm sai lầm….

Vẫn 1 mảnh im phăng phắc..

Lần này thì Phong khẽ nhếch mép lên, tạo thành nửa đường cong tuyệt mỹ, cậu lạnh lùng nói:

“ Nếu vậy, ai biết thủ phạm thì nói ra đi, tôi sẽ ký tặng và đề đích tên người đó luôn…”

Và đương nhiên, lần này đã có phản ứng.. phải đến 5-6 đứa con gái mắt sáng rực lên, hồ hởi hỏi:

” Thật ko ạ?”

Phong gật nhẹ.. cá đã cắn câu rồi…

Nhìn thấy Phong gật đầu, mấy đứa con gái kia càng thêm phấn khích, cả 5-6 đứa cùng chạy vội lên chỗ Phong để tố cáo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.